Hôm nay Vu Tiệp nhận được hai cuộc điện thoại bất ngờ.
Nhóc Trịnh đã về!
Lâm Chấn Đông muốn gặp cô!
Cô cũng không rõ mình đã cúp điện thoại thế nào nữa. Sự kinh ngạc bàng hoàng
liên tiếp khiến đầu óc cô choáng váng, điều đáng ngạc nhiên hơn cả là nhóc
Trịnh về nhà chưa đầy mười hôm đã quay lại?! Còn hẹn cô tối nay gặp, giọng điệu
rõ là trịnh trọng, cô lo lắng chất vất cậu trong điện thoại, nhưng cậu lại im lặng,
bảo chỉ muốn gặp cô thôi.
Cuộc điện thoại của Lâm Chấn Đông càng khiến cô kinh ngạc, khi biết Lâm Hữu Nam
đã bình an vô sự và được thả về, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm. Hai cậu nhóc gây
họa cuối cùng cũng bị tóm cổ, sau khi chứng minh Lâm Hữu Nam không liên quan
đến sự việc, Lâm Chấn Đông nộp tiền và cảnh sát đã tha cậu ta về. Nghe nói
những người bị bắt trong quán bar đêm ấy như Lâm Hữu Nam, đều phải đến trại cai
nghiện một thời gian, nhưng có tiền thì làm gì cũng được, chỉ cần nộp phạt thì
Lâm Hữu Nam cũng vô sự.
Lâm Chấn Đông cũng không nói là việc gì, chỉ hẹn cô ngày mai đến nhà, bảo là
muốn cảm ơn chuyện cô đã làm chứng cho con trai mình lần trước. Vu Tiệp do dự
một lúc rồi vẫn nhận lời.
Vu Tiệp và Trịnh Phong hẹn nhau lúc sáu giờ tối ở Tam Duyên ngay trung tâm, đó
là một quán ăn Tây rất dễ thương và đặc biệt.
Vừa vào Tam Duyên đã nhìn thấy từ xa nhóc Trịnh đang lặng lẽ ngồi trên ghế
sô-pha gần cửa sổ, áo phông trắng sạch sẽ, quần bò ống đứng màu xanh đậm, bên
cạnh còn có một chiếc ba lô to tướng, lẽ nào cậu vừa xuống tàu hỏa đã đến đây
ngay?
Vu Tiệp nở nụ cười rạng rỡ, khẽ khàng ngồi xuống trước mặt nhóc Trịnh, đôi mắt
đen nhánh kia khi nhìn thấy bóng dáng mình đang chờ đợi thì sáng bừng lên, một
nụ cười tươi tỉnh xuất hiện trên gương mặt ủ rũ: “Cậu đến rồi à?”
“Cậu chưa về trường?” Vẻ mệt mỏi trên mặt cậu khiến ai thấy cũng phải xót xa,
chắc chắn cậu đang có tâm sự gì đó!
“Chưa, vừa xuống tàu.” Cuối cùng cũng nhìn thấy cô, trái tim phiêu dạt dần dần
yên tĩnh lại.
“Sao bỗng dưng lại về thế?” Cô không tinh tế nhạy cảm như cậu, nhưng rõ ràng
nhìn thấy vẻ phiền muộn trên gương mặt cậu.
“Đói quá, có thể gọi món ăn trước không?” Trịnh Phong đưa tay vẫy phục vụ đến.
Vu Tiệp không nói nữa, để mặc cậu chọn món, cậu biết khẩu vị của cô, lần nào ăn
cùng cũng dặn dò phục vụ kỹ lưỡng phải chú ý cái này cái kia, cô thích ăn hơi
cay, không thêm hành, không thích ngọt quá.
“Dạy thêm thế nào rồi?” Gương mặt cậu nở nụ cười nhẹ như đóa hoa, lặng lẽ nở
bừng, trôi nổi phiêu dạt trước mắt, nhưng cô lại nhìn thấy vẻ ảm đạm trong đáy
mắt đen nhánh của cậu.
Vu Tiệp cười khẽ, kể cậu nghe những việc mình đã trải qua, đối với cậu, cô đã
quen việc chia sẻ, cậu là một người bạn đáng được cô tâm sự.
Thấy hàng lông mày cậu nhíu chặt, đường nét trên gương mặt vì căng thẳng mà
cứng đờ, khóe môi mím rất chặt, vẻ mặt dần dần thay đổi theo sự tường thuật của
cô, tay nắm chặt chiếc nĩa giữa không trung không động đậy. Cuối cùng khi nghe
kể cô đã bình an thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hàng lông mày giãn ra hẳn.
Đối với cái đêm mà Tấn Tuyên đã cứu cô, cô chỉ kể lướt, khi nhìn thấy trong đôi
mắt cậu thoáng vẻ kinh ngạc và vỡ lẽ, sắc mặt cô bỗng đỏ bừng.
“Cũng may cậu không sao!” Nhóc Trịnh thành thật.
“Tôi cũng không ngờ bọn trẻ con bây giờ lại thế, cậu ta mới mười bảy tuổi.” Nhớ
lại mình năm mười bảy tuổi đã lên đại học mà lại ngây thơ thuần khiết như một
tờ giấy trắng, tuy trên mạng cũng luôn nhìn thấy những chuyện kinh thiên động
địa, nhưng khi thật sự xảy ra với mình thì mới đột nhiên vỡ lẽ ra rằng xã hội
đã biến tướng như thế nào!
“Ý thức tự bảo vệ của cậu không đủ.” Trịnh Phong nhìn cô chăm chú, cô lúc nào
cũng tỏ ra thờ ơ, lãnh đạm, nhưng cá tính càng như thế thì càng khiến người ta
muốn bảo vệ hơn, cô hoàn toàn không kiên cường như vẻ bề ngoài, dễ yếu lòng là
nhược điểm lớn nhất của cô.
“Vậy tôi có cần suy nghĩ xem có nên đi học Taekwondo không?” Hút một ngụm lớn
nước quả, Vu Tiệp cười khẽ.
“Muốn đi thì tôi đi với cậu.” Giọng cậu rất nhẹ, tự nhiên nói câu đó xong thì
nhét một miếng thịt bò vào miệng.
Vu Tiệp ngẩn người, sau đó mỉm cười: “Tôi nói đùa thôi.” Nhóc Trịnh luôn là
thế, mỗi lần cô thuận miệng đề nghị gì đó là cậu lại phụ họa theo rất nghiêm
túc, chỉ cần rảnh rỗi thì cậu sẽ không từ chối.
“Nhưng tôi lại nghĩ thế.” Nhóc Trịnh hớp một ngụm nước, liếc nhìn cô. Cậu thật
sự cho rằng cô cần phải học cách tự vệ hơn, nếu cô không cách nào bảo vệ nổi
mình thì phải tìm người bảo vệ chứ.
Vu Tiệp cười lắc đầu, đừng nghiêm túc như thế mà, cậu làm gì cũng nghiêm túc,
và cũng chính vì tỉ mỉ nghiêm túc quá mà rất dễ bị tổn thương.
“Sao lại trở về đột ngột thế?” Đó mới là vấn đề cô quan tâm nhất, vẻ không vui
của cậu chắc chắn là nguyên nhân cậu bỏ về sớm.
“Tự nhiên nhớ cậu.” Nhóc trịnh dừng tay, ngước mắt dịu dàng nhìn cô.
“Chỉ bịa, cô em hung bạo của cậu đâu? Cũng về cùng chứ?” Sao cô bé ấy không bám
theo mà lại để cậu quay lại một mình thế kia.
“Cô ấy ở nhà tôi.” Giọng điệu của cậu bình thản đến mức không chút biểu cảm.
Vu Tiệp ngẩn ngơ, ý gì thế này, Phương Vỹ Đình ở nhà cậu, còn cậu thì trở về
một mình? Họ đã xảy ra chuyện gì? Vu Tiệp nhướn mày lên nhìn cậu, tỏ vẻ thắc
mắc.
“Cô ấy và em tôi ở cùng nhau.” Nhóc Trịnh bỗng cười, nụ cười rất kỳ dị, mà sao
Vu Tiệp lại thấy như cậu đang nói người khác, như thể chẳng chút gì liên quan
đến mình.
“Cái gì?” Cái trò gì thế này? Hai nam một nữ, bây giờ vẫn còn thịnh hành chuyện
anh em giành giật người yêu hay sao? Sao cô nàng Phương Vỹ Đình lại làm thế?
“Em trai tôi, Trịnh Long, rất thích cô ấy.”
“Cậu ấy không biết Phương Vỹ Đình là bạn gái cậu?”
“Tôi nói với người nhà cô ấy là em gái.” Lần đầu đưa con gái về nhà, cậu không
biết phải giới thiệu thế nào.
“Cậu bị thần kinh à, mà em trai cậu nhìn thấy người đẹp cũng không nên ra tay
cướp ngay mới phải.” Xem ra vấn đề không chỉ xảy ra ở em trai cậu ấy, mà chính
cậu cũng không nói rõ ràng mà.
“Hai người tuổi tác bằng nhau, rất hợp.”
Phương Vỹ Đình ở bên Trịnh Phong lúc nào cũng đòi nói chuyện gì đó, nhưng cậu
lại thích yên tĩnh, ngồi thảnh thơi xem sách hơn. Còn khi ở bên Trịnh Long thì
khác, chỉ cần cô than buồn là Trịnh Long sẽ tranh đưa cô đi chơi, dạo phố đêm,
ăn vặt. Trịnh Long bỗng có ngày chạy đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói rằng đã
thích Phương Vỹ Đình rồi. Thấy Phương Vỹ Đình e dè nấp sau một gốc cây gần đó,
Trịnh Phong bỗng có cảm giác như được giải thoát.
Trịnh Phong cảm thấy mình ở cạnh Phương Vỹ Đình không phải vì thích, mà chỉ là
đón nhận. Cậu rất cố gắng để thích ứng với sự nhiệt tình và hoạt bát của cô,
nhưng lại không thấy được cảm xúc trong lòng, đã từng nghĩ có lẽ về lâu sau thì
mình sẽ dần có cảm giác. Cậu cũng thấy Phương Vỹ Đình cũng rất cố gắng phối hợp
với mình, đã thử lặng lẽ yên tĩnh ở bên cạnh cậu, nhưng lâu một chút lại bộc lộ
bản tính thật, cô luôn là một cô gái thích đùa thích cười.
Càng ở bên nhau một cách kỳ quặc như thế, Trịnh Phong càng hoài niệm sự tĩnh
lặng ấm áp khi ở cạnh Vu Tiệp, không cần ồn ào quá, không cần nói lớn tiếng,
chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu đối phương nghĩ gì, cậu thích cái cảm giác tự
nhiên và thoải mái mà họ có với nhau.
Thấy Trịnh Long và Phương Vỹ Đình sánh vai nhau bước đi, trong lòng cậu bỗng
rất nhớ một người, chưa bao giờ nhớ cô đến thế. Cô giống một ly nước, giống một
quyển sách, lặng lẽ ở bên cậu, mỗi khi cậu vô tình ngước nhìn sẽ thấy ngay nụ
cười phớt nhẹ của cô, thì ra cậu đã quen với sự tồn tại của cô từ lâu rồi.
Thấy vẻ mặt cô tức tối bất bình phê phán cậu quá ngốc nghếch, không biết tranh
đoạt, Trịnh Phong chỉ cười, cậu cố ý nói thế, cố ý để cô thấy mình u buồn, cố ý
để cô bất bình thay mình, chỉ để nhìn thấy vẻ căng thẳng xuất hiện trên gương
mặt cô.
Ăn cơm xong, hai người bước ra Tam Duyên. Sắc đêm đã nồng, những yêu tinh sống
về đêm đã bắt đầu lượn lờ, thành phố này tràn ngập sinh khí và hy vọng, nhưng
cũng đầy ắp tội lỗi và lạc lõng.
“Đêm nay cậu ở đâu?” Ký túc trường chắc chắn đã khóa cửa rồi, chỉ có một tòa
nhà ký túc là còn mở, những học sinh không về quê đều tập trung ở đó.
“Tìm bạn ở nhờ một đêm.” Tóc mái dài của Trịnh Phong che khuất hàng lông mày
rất đẹp.
“Ừ.” Cô nhún vai, con trai vẫn sướng, đến đâu cũng sống tạm bợ được, “Vậy tôi
về nhé.” Cô liếc nhìn trạm xe buýt đối diện, chiếc xe cô định đi đang dừng ở
đó.
“Vu Tiệp.” Trịnh Phong kéo tay cô từ phía sau. Cô nghi hoặc quay lại nhìn, có
chuyện gì nữa à?
“Làm bạn gái của tôi nhé!” Nụ cười của Trịnh Phong như hoa đêm, nở ra trước mắt
cô rất rõ ràng.