Tấn Tuyên nghe Vu Lâm trả lời thế thì ngẩn ra tại chỗ,
sắc mặt vụt thay đổi, sao Vu Tiệp lại không có nhà?
“Hôm qua anh mới về hả.” Vu Lâm vui mừng ôm choàng cánh tay anh rồi kéo ngồi
xuống salon, “Hôm nay nó đã đi từ sáng sớm rồi.”
Dì Phương mang trà ra đặt trước mặt anh, “Ừ, chẳng biết nó làm trò gì nữa, đêm
qua vừa về đã nói trường có hoạt động trợ giúp từ thiện gì đó, bảo phải đi núi
Phượng Hoàng một tuần, hôm nay phải đi ngay, còn nằng nặc đòi đi nữa chứ.”
“Hôm qua suýt nữa làm bố mẹ em nổi điên lên.” Vu Lâm e dè thì thầm vào tai Tấn
Tuyên.
“Sao trước đó không nghe thấy em ấy nói?” Trong đầu Tấn Tuyên vô số thắc mắc,
nếu đã có kế hoạch trước thì sao chẳng nghe Vu Tiệp nói gì?
“Ai mà biết. Haizzz, con bé đó cũng lớn rồi, nhiều chuyện không muốn cho mọi
người biết.” Dì Phương than thở bỏ vào nhà bếp.
Tấn Tuyên sa sầm mặt, tâm trạng lúc này còn vô cùng sung sướng giờ đây đã tuột
xuống động không đáy, không thể nào ngờ được mình vừa sáng sớm đã vui mừng chạy
đến đây ngay, thế mà lại gặp phải kết quả này.
Vu Lâm miệng ngậm một miếng sô-cô-la Dove, liếc nhìn mẹ mình đoán chắc sẽ không
ra ngoài ngay, nên mới thì thào ra vẻ bí ẩn: “Em biết tại sao nó cuống lên đòi
đi rồi.”
Tấn Tuyên nhướn mày: “Tại sao?”
“Nó đi cùng với bạn trai.” Vu Lâm cố ý hạ giọng thật thấp.
“Không thể!” Tấn Tuyên cau mày, lạnh lùng phủ định.
“Lừa anh làm gì!” Vu Lâm lại liếc nhìn phía nhà bếp, “Hôm qua em tận mắt thấy
mà.”
Tấn Tuyên trừng mắt với cô, trong lòng rất muốn phủ nhận mạnh mẽ, không thể
nào, Tiểu Tiệp yêu ai mà làm sao anh không biết được.
“Tối hôm qua em nhìn thấy họ ở dưới lầu, cậu chàng ấy ôm lấy Tiểu Tiệp, lâu lắm
cũng không thấy buông ra, kết quả là nó vừa về nhà đã bảo phải đi núi Phượng
Hoàng, chắc chắn là đi với cậu kia rồi, chính là cậu nhóc mà lần trước em nói
đó.” Vu Lâm gật gù với vẻ vô cùng chắc chắn.
Trịnh Phong? Tấn Tuyên thấy lòng mình rất phức tạp, ôm Tiểu Tiệp? Cùng đi du
lịch? Vu Tiệp chắc là biết anh về hôm qua, sao không gặp mặt anh mà đã đi rồi?
Sao cứ thấy kỳ quặc thế nào ấy, nhưng, Tiểu Tiệp giờ đây thực sự là đi với
Trịnh Phong rồi, tại sao cô không đợi anh?
Tấn Tuyên dựa vào salon, nét mặt không chút biểu cảm, hoàn toàn không nghe
những gì Vu Lâm đang nói với anh, tay bất giác luồn vào túi quần, chạm đến
chiếc hộp nhung nhỏ trong đó, vốn còn định cho cô một bất ngờ, mà bây giờ, ngay
cả muốn gặp cô mà anh cũng phải đợi những bảy ngày, “bất ngờ” thật!
“Di động cô ấy có kết nối liên tỉnh chưa?” Tấn Tuyên đột ngột hỏi.
“Tiểu Tiệp? Hình như chưa, nó nói muốn tìm nó thì gọi điện cho bạn nó, sao, anh
muốn tìm nó à?” Vu Lâm nghe Tấn Tuyên nói muốn tìm Vu Tiệp thì lại tỏ ra không
vui.
“Lần trước cô ấy giúp anh làm chút tư liệu, anh muốn hỏi xem có còn giữ không?”
Hàng lông mày nhíu chặt, Vu Tiệp và Trịnh Phong đi cùng, phải chăng chỉ là
trùng hợp tham gia cùng một hoạt động, chắc không có gì đặc biệt.
“Khoan đã.” Vu Lâm mở di động, tìm số điện thoại Vu Tiệp để lại, “Họ Trịnh.”
Tấn Tuyên ghi lại số, nghĩ ngợi một lúc rồi đứng phắt dậy, cười với Vu Lâm:
“Anh về trước, dì Phương, chú Vu, cháu xin phép.”
Dì Phương ló đầu ra: “Sao lại đi rồi? Ngồi chơi nữa đã.”
“Dạ không, nhà còn có việc.” Tấn Tuyên vỗ nhẹ vai Vu Lâm rồi cười, an ủi cô
nàng vài câu rồi quay người bỏ đi.
Tấn Tuyên đứng trên đường, thẫn thờ nhìn số di động đó, nghĩ ngợi mãi rồi vẫn
quyết định gọi.
“Xin chào.” Một giọng nói rõ ràng vang lên, quả nhiên là Trịnh Phong! Tấn Tuyên
nheo mắt lại, môi mấp máy: “Tôi tìm Vu Tiệp.”
Đối phương im lặng một lúc, rồi Tấn Tuyên nghe bên kia nhắc đến tên mình, cậu
ta nhớ giọng mình! Tiểu Tiệp đang ở bên cạnh? Một cơn lửa giận bỗng dưng ngùn
ngụt cháy trong lòng anh.
Một lúc lâu sau mới vang lên một giọng nói: “Alo.” Tiểu Tiệp, giọng nói dịu dàng
mềm mại…
“Tại sao không đợi anh về?” Cô nợ anh một lời giải thích.
“Tấn Tuyên, anh về rồi à, chúc mừng!” Giọng Vu Tiệp bỗng từ trầm thấp chuyển
sang cao vút, thoắt chốc tỏ vẻ hào hứng. Cô đang tảng lờ anh!
“Tại sao?” Anh chỉ muốn biết câu trả lời.
“Hoạt động của trường mà, tôi cũng mới biết hôm qua, cũng may có Trịnh Phong
thông báo, thấy khá thú vị nên đã quyết định tham gia, yên tâm, tôi sẽ chụp
nhiều ảnh cho cả nhà xem.” Giọng Vu Tiệp vẫn như thường, nhưng Tấn Tuyên nghe
lại thấy chối tai vô cùng, anh chả cần biết hoạt động quỷ quái gì, chỉ muốn
biết tại sao cô lại đi cùng Trịnh Phong!
“Khi nào thì về?” Buồn bực khiến giọng nói trở nên rất quái lạ.
“Trước khi vào học chắc sẽ xong. Được rồi, tôi phải xuống xe, nói chuyện sau
nhé.” Lời vừa dứt, điện thoại đã vẳng đến âm thanh cúp máy.
Vu Tiệp sao vậy? Bên ngoài nghe có vẻ vẫn như bình thường, giải thích cũng rất
trôi chảy, nhưng vì sao anh cứ thấy vướng mắc thế nào, trước khi đi, cô cuống
cuồng tìm tài liệu giúp anh, chạy đến sân bay đưa cho anh, ánh mắt quan tâm và
lo âu ấy vẫn hiện lên trong đầu anh, tại sao bây giờ lại ở cùng Trịnh Phong? Mà
cô còn để cậu ta ôm nữa! Nghĩ tới cảnh ấy là lửa giận lại bốc lên, chắc chắn là
tên Trịnh Phong kia đã lợi dụng sờ mó Tiểu Tiệp, biết ngay là cậu ta không ra
gì mà!
Tấn Tuyên bực tức đá mạnh một hòn đá trên đường, nó bay đi như đạn bắn, đập
mạnh vào lan can bên đường, đợi cô quay về rồi phải hỏi cho rõ mới được.
Chiếc xe khánh lớn đang chạy nhanh trên đường cao tốc.
Trên xe, Trịnh Phong nghiêng nhìn Vu Tiệp ngồi cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi,
hàng lông mày liễu cong cong, rèm mi đen dày lặng lẽ phủ lên đôi mắt, làn da
trắng hồng tự nhiên, đôi môi mỏng mềm mại mọng nước như cánh hoa hồng, cậu khẽ
thở dài trong bụng!
Dựa vào lưng ghế của mình, Trịnh Phong cũng nhắm mắt, bỗng nhớ lại chuyện đêm
qua.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cậu nhận được thông báo từ hội học sinh, rằng những
sinh viên chưa về nhà có thể dùng kỳ nghỉ này để tiến hành những hoạt động trợ
giúp từ thiện, những kỳ trước đó đều có những phản ánh rất tốt, núi Phượng
Hoàng là kỳ cuối cùng của đợt nghỉ hè này, cậu vừa nghe đã thấy rất thú vị, lập
tức đăng ký. Nghe nói là đến làm thêm cho trường trung học ở ngoại ô, mang theo
những sách báo vật dụng học tập cũ, thậm chí là nhu yếu phẩm hàng ngày cho
những học sinh ở đó.
Khi ấy cậu đã nhớ đến Vu Tiệp, vì trước nay cô là người thích giúp đỡ kẻ khác,
chắc chắn sẽ tham gia. Nên tối qua cậu đã đạp xe đến nhà tìm cô.
Nhưng lại không ngờ ngay dưới nhà cô ở, đã thấy một cảnh tượng bất ngờ.
Cậu vừa đến gần nhà Vu Tiệp thì cô đã lừ đừ đi bộ rất chậm đến gần cậu, không
ngờ lại trùng hợp thế, Trịnh Phong vui vẻ gọi to: “Vu Tiệp.”
Cô hoàn toàn không ngờ cậu xuất hiện, giật mình đứng đờ ra, trọn tròn đôi mắt
to, nhìn cậu vẻ không tin, như thể cậu là người hoàn toàn xa lạ.
Trịnh Phong ngắm kỹ, cảm thấy rất kỳ lạ, cô sao thế nhỉ? Hai mắt sưng húp, mũi
cũng đỏ, gương mặt còn có ngấn nước mắt, cô đã khóc ư?
Trịnh Phong nhảy xuống xe đạp, bỏ mặc nó đổ xiêu vẹo, trong lòng chỉ thấy lo:
“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Vu Tiệp cuối cùng cũng nhìn rõ cậu, miệng hơi hé mở, cánh mũi phập phồng, bao
nhiêu uất ức trong lòng trào dâng, tròng mắt lại bắt đầu hoe đỏ, từng giọt nước
mắt trong suốt như pha lệ lăn xuống, đau khổ lao vào lòng cậu: “Nhóc Trịnh!”
Trịnh Phong giật mình khiếp sợ, theo bản năng cũng ôm chặt lấy cô, rốt cuộc cô
đã gặp chuyện gì? Đừng làm cậu sợ chứ!