Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Kinh Dị

Chương 4: Chương 4: Mở Cử Hàng




Edit: D- Beta: Hạ Y

Đường Cát đứng ở bên cạnh bàn ăn, có hơi căng thẳng xoa xoa hai cái tay mập mạp trắng trẻo, đôi mắt đen trông như pha lê chờ mong nhìn người ngồi trên ghế.

Yến Lâu ăn một phần thịt kho tàu, một nồi khoai tây hầm thịt bò, một con gà say rượu, một phần tiết canh, một phần canh tam tiên xong, rụt rè lau lau miệng dưới ánh nhìn chăm chú của hai con búp bê, sau đó khá hài lòng nói: “Nấu ngon lắm, không ngờ trong búp bê còn có đầu bếp chuyên nghiệp nữa?”

Hughes giải thích: “Cậu ấy tên là Đường Cát, là búp bê cấp C. Vốn dĩ có thể mở ra phó bản, nhưng cậu ấy không thích đuổi giết người chơi, chỉ cảm thấy hứng thú với việc nấu ăn. Vì thế nên mới ở lại trong tiệm làm đầu bếp.”

Đường Cát căng thẳng xoa xoa tay, lo sợ chủ cửa hàng mới sẽ không đồng ý nó tiếp tục như vậy, vội vàng nói: “Đúng vậy, chủ tiệm, tôi chỉ muốn làm một đầu bếp. Tuy là tôi không thể ăn được gì, nhưng việc này sẽ không thay đổi tình yêu và lòng nhiệt tình đối với món ngon của tôi.”

Ngoài dự kiến của nó, Yến Lâu cảm thấy rất hài lòng: “Thế cũng tốt, trong tiệm nên có một đầu bếp, cậu có thể tiếp tục sự nghiệp tràn đầy tình yêu và lòng nhiệt tình của cậu. Hơn nữa, bởi vì cá nhân tôi cũng nhiệt tình yêu thương đối với mỹ thực, tôi tin trong tương lai cậu sẽ có rất nhiều cơ hội để phát huy.”

“Vậy thì đúng là quá tuyệt vời!” Đường Cát vui không khép miệng được, cái miệng to được bao phủ bởi những chiếc kim thép mỏng trông hơi đáng sợ: “Tôi đã bái rất nhiều sư phụ trong phó bản, về cơ bản tất cả các món ăn tôi đều sẽ biết một chút, chủ tiệm có món gì muốn ăn cứ việc nói với tôi!”

Yến Lâu sung sướng gật đầu, động viên nó vài câu rồi để nó đi.

Hughes nói: “Thật ra trong tiệm cũng không phải chỉ có Đường Cát mà còn rất nhiều búp bê không dùng tới. Rất nhiều búp bê cấp thấp không có năng lực mở ra phó bản, hoặc một số búp bê không có phó bản thích hợp, đa số họ sẽ đều ở lại cửa hàng làm chút việc vặt. Việc quét dọn vệ sinh và chăm sóc vườn hoa đều có búp bê làm, nhà bếp cũng có nhiều búp bê trợ giúp Đường Cát, họ đều đang cố gắng khiến cho bản thân trở nên hữu dụng.”

Yến Lâu hiểu ý nó, lập tức tỏ vẻ: “Cậu có thể nói với họ, sau này nếu có cơ hội mở ra phó bản thì họ có thể thử xem, đồng ý ở lại cửa hàng cũng có thể ở lại, tôi sẽ không phản đối cuộc sống mà họ muốn. Đây là quyền tự do của họ.”

“Cảm ơn chủ tiệm.” Hughes chân thành cảm ơn thay những búp bê kia: “Cậu đúng là một người dịu dàng.”

Yến Lâu không nói gì về đánh giá của nó, chỉ nở nụ cười ôn hòa như ngày thường.

Sau khi hưởng thụ mỹ thực xong, trời bên ngoài đã tối.

Yến Lâu đang suy nghĩ xem có nên ngủ một giấc hay không, đã rất nhiều năm cậu chưa được ngủ.

Sức mạnh của Chiếc Nhẫn Quyền Lực có thể giúp cậu tạo ra một cơ thể, tuy chỉ là giả, nhưng cậu có thể trải nghiệm việc ăn thức ăn và đi ngủ thêm một lần nữa. Điều này đối với Yến Lâu mà nói cũng đủ rồi, cậu cũng không thực sự muốn biến về làm nhân loại yếu ớt.

Hughes đẩy một cánh cửa sổ ra, sau đó đung đưa đôi tai vui vẻ hỏi cậu: “Chủ tiệm, hôm nay chúng ta có mở cửa không?”

Yến Lâu khó hiểu nhìn nó: “Ý cậu là gì?”

Hughes gãi gãi đôi tai cứ vung vẩy vì hưng phấn, giải thích: “Sảnh trước là mở ra cho cư dân trong thành, lúc chủ tiệm rảnh rỗi có thể mở cửa đón khách.”

“Giờ không phải đang buổi tối sao?”

“Đúng vậy!” Hughes nói xong mới phản ứng lại: “À, suýt nữa thì quên, cậu không hiểu biết về Thế Giới Hắc Ám. Cư dân của Thế Giới Hắc Ám ngày ngủ đêm ra, ban ngày ở đây chỉ có xấp xỉ 6 tiếng đồng hồ, ban đêm mới là thời gian hoạt động của mọi người. Cho nên mỗi lần mở cửa đều là buổi tối.”

Mắt nó chờ mong nhìn Yến Lâu, lắp bắp hỏi: “Hôm nay chủ tiệm có mở cửa không? Đã gần một năm cửa hàng búp bê không mở cửa rồi.”

Yến Lâu buồn cười hỏi: “Cậu muốn ra ngoài chơi không?”

Hughes lắc đầu: “Không không không, tôi chỉ đang chờ mong dáng vẻ tỏa sáng chói lóa thêm lần nữa của cửa hàng búp bê thôi. Nó đã yên tĩnh rất lâu rồi.”

Yến Lâu cười, dịu dàng nói: “Vậy như cậu mong muốn, đêm nay mở cửa đón khách.”

Đôi tai của Hughes dựng đứng lên, hưng phấn run run: “Tốt quá rồi, bây giờ tôi sẽ đi bảo đám búp bê quét dọn cửa hàng!”

Yến Lâu gật đầu: “Các cậu đi chuẩn bị đi, khoảng 1 tiếng nữa, tôi sẽ tới sảnh trước.”

Hughes chạy chậm ra cửa, ngay cả hình tượng quản gia ưu tú ngày thường cũng không duy trì được.

Yến Lâu buồn cười lắc đầu, vậy thì nhìn mới giống một con thỏ bình thường chứ.

Cậu không tới xem sảnh trước, mà tới nhìn thoáng qua điểm liên lạc trước, sau đó mở cửa văn phòng của chủ cửa hàng ra.

Điểm liên lạc có một cánh cửa sáng màu vàng, cửa sáng là nơi xác định địa điểm truyền tống, đối tượng truyền tống duy nhất là tổng bộ Game sinh tồn. Mặt khác ở bên cạnh còn có một cái bình sáng thật lớn, có thể tiếp nhận và truyền tống tin tức tới cho tổng bộ, trước mắt đang trong trạng thái chưa mở.

Yến Lâu xem qua rồi đóng cửa lại, xoay người tới phòng làm việc ở bên cạnh.

Phòng làm việc bị phủ bụi một năm, tuy không có ai xử lý nhưng ngoài dự kiến cũng không có nhiều tro bụi hoặc mùi lạ.

Thật ra không gian bên trong rất lớn, nhưng vì có nhiều đồ, nên có hơi hỗn loạn và chật chội.

Yến Lâu nhìn một vòng. Giữa phòng làm việc có một cái bàn dài cùng loại với bàn dùng để thí nghiệm, một bên có bày mấy cái giá kim loại cố định búp bê, một bên khác là bàn sách nhỏ kết hợp với ngăn tủ. Trên bàn sách có đèn bàn và một số tài liệu, còn có búp bê chỉ mới chế tạo một nửa. Trong ngăn tủ nhỏ có dao khắc, bàn chải và các công cụ khác, bên kia còn có một cái ngăn tủ lớn có để một số vật liệu thường dùng.

Mà đống đồ để trong góc lại khá đỉnh, một đống máy móc to nhỏ đủ kiểu.

Yến Lâu lật xem một chút, miễn cưỡng phân biệt được cách sử dụng mấy cái máy. Ví dụ như máy làm đầy bông, máy cắt kim loại hoặc vật liệu gỗ, ngoài ra còn có một cái lò nung chảy nhỏ của một nền văn minh không biết tên, cùng với trọn bộ công cụ rèn và làm nguội.

Yến Lâu:... Bỗng nhiên cảm thấy tràn đầy kính trọng đối với các tiền bối!

Cậu sửa sang lại đồ để trên bàn sách một chút, sau đó bật đèn lên, mở ba cuốn Sổ tay chủ cửa hàng vừa dày vừa nặng ra.

Trang đầu của sổ tay có viết:

Quá khứ ở trên tay bạn, tương lai ở dưới chân bạn.

Người viết sách: Trác Vũ Sanh.

Người sửa đổi: Vân Kỳ.

Yến Lâu thấy trên trang đầu chỉ có hai cái tên, trầm mặc một lát rồi mở sách ra.

Trong quyển 1 có ghi, ban đầu Game sinh tồn được Thế Giới Huyền Ảo khởi xướng, Thế Giới Âm Dương và Thế Giới Hắc Ám lần lượt gia nhập, ba thế giới liên hợp xây dựng Game sinh tồn, tổng bộ thiết lập tại Thế Giới Huyền Ảo.

Game thành lập làm cho sự giao lưu giữa các thế giới với nhau trở nên thường xuyên hơn, đúng lúc này Trác Vũ Sanh tiến vào Thế Giới Hắc Ám, hơn nữa nảy ra ý tưởng xây dựng một tiệm búp bê.

Trong Game sinh tồn cũng tồn tại mấy tiệm búp bê giống như vậy. Họ đều phân biệt quản lý một loại phó bản, hoặc làm giám sát cơ cấu quản lý phó bản.

Nội dung của quyển 1 tương đối ít, lúc cậu xem xong vừa đúng một tiếng trôi qua.

Yến Lâu đóng sách lại, mở ngăn kéo đựng công cụ ở bên cạnh, thấy trong ngăn kéo có vài món trang sức làm bằng pha lê tím. Căn cứ vào ghi chép trong sổ tay, đây là đạo cụ không gian để lại cho chủ tiệm, giúp cho việc mang theo búp bê ra ngoài cùng với sưu tầm vật liệu ở các thế giới khác trở nên dễ dàng hơn.

Cậu chọn một cái vòng tay rồi đeo lên, bên trong có năm không gian với độ lớn khác nhau, trông cũng đơn giản mà rộng rãi.

Sảnh trước đã được các búp bê quét tước tỉ mỉ, sàn đá cẩm thạch bóng loáng đến mức có thể soi được bóng người, trên giá trưng bày gỗ cũng không dính một hạt bụi, ngay cả quần áo và tóc của những con búp bê chờ bán cũng đã được ủi phẳng.

Yến Lâu tiến vào sảnh trước, vô số đôi mắt của búp bê tha thiết nhìn chằm chằm cậu. Cảnh này thấy thế nào cũng hơi kỳ quái.

Nhưng Yến Lâu cũng không sợ hãi, cậu nhìn lướt qua đám búp bê đang chờ mong, mỉm cười nói: “Có thể mở cửa rồi!”

Hai con búp bê cao lớn hơn một chút tiến tới, một trái một phải chậm rãi kéo cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn dày nặng kia ra.

Theo tiếng “kẽo kẹt” từ trục xoay vang lên, những ánh đèn rực rỡ trên phố đi cùng tiếng người ồn ào ùa vào. Cửa hàng búp bê chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy.

Một bé gái bụ bẫm nắm tay mẹ, ngó vào mấy cửa hàng bán kẹo. Cô bé hơi bối rối không biết nên chọn cái kẹo nào, mỗi cái kẹo đều trông rất bắt mắt.

Bỗng nhiên, cô bé vừa lơ đãng ngẩng đầu đã nhìn thấy một cánh cửa đang mở rộng, bên trong có búp bê đáng yêu đang đi lại.

Bé gái lập tức vứt kẹo ra sau đầu, lôi kéo lắc lư tay của mẹ nói: “Mẹ ơi, con muốn búp bê.”

“Búp bê ở đây không bán, chúng ta mua kẹo được không?” Mẹ cô bé dỗ cô.

“Lừa người, rõ ràng có!” Cô bé không vui bĩu môi, duỗi tay chỉ về phía đối diện: “Chỗ đó bán mà!”

Người mẹ trẻ nhìn qua hướng mà cô bé chỉ, phát hiện cánh cửa đã đóng một năm trời vậy mà lại mở, cô lập tức kinh ngạc hô lên: “Cửa hàng búp bê mở cửa rồi!”

Gần đó cũng lập tức nổ tung, mọi người đều ùa về phía này, muốn nhìn xem có phải cửa hàng búp bê đang mở cửa thật không.

“Là thật này!”

“Mở cửa thật rồi!”

“Có chủ tiệm mới rồi sao?”

“Vào xem thử xem?”

“......”

Đa số người đứng ở bên ngoài nhìn, số ít người thử vào trong tiệm.

Họ thấy búp bê trong tiệm được sắp xếp chỉnh tề, còn có người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau quầy.

“Ối, có chủ tiệm thật nè!”

Tin tức truyền ra ngoài cửa hàng, càng nhiều người ùa tới muốn gặp chủ cửa hàng.

Yến Lâu cũng không ngại, tính tình tốt ngồi đó lật sách, tùy họ trộm đánh giá.

Bé gái bụ bẫm chui vào sau quầy, lảo đảo một cái chúi người về phía trước ôm lấy chân Yến Lâu.

Yến Lâu dời khỏi sách, cúi đầu nhìn lại, một đôi mắt to đen nhánh ngập nước đang nhìn cậu, đáy mắt để lộ tò mò và ngây thơ.

“Em tới đây làm gì vậy? Bé con.” Yến Lâu bế cô bé lên, thịt mum múp còn khá nặng: “Ba mẹ em đâu?”

Bé gái một tay ôm lấy cổ cậu, một tay chỉ ra ngoài quầy. Yến Lâu thấy ở ngoài quầy có một người phụ nữ vừa do dự vừa xấu hổ, cô muốn ôm đứa bé chạy loạn về, lại không dám tùy ý đặt chân vào nơi của chủ tiệm.

“Em đến tìm chủ tiệm!” Vẻ mặt bé gái nghiêm túc nói.

Yến Lâu cười: “Em đến tìm anh làm gì?”

Giọng của bé gái lập tức cao lên: “Mua búp bê, búp bê xinh đẹp!”

“Nhưng mà mua búp bê cần tích phân đó, em có không?” Yến Lâu trêu cô bé, nói.

Bé gái giòn giã nói: “Mẹ em có!”

“Nhưng người muốn mua búp bê là em, nếu em thích nó, em hẳn phải tự kiếm tiền rồi tới đây đổi lấy nó chứ.”

Bé gái buồn bã nhăn mặt: “Vậy, vậy phải làm sao, em không có tiền.”

Yến Lâu cười véo má cô bé, nói: “Thế này nhé, vì em là khách hàng đầu tiên của anh, anh cho em một cơ hội, bây giờ em có thể dùng một vật em thích nhất để trao đổi búp bê.”

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, lấy một viên kẹo được gói lại rất xinh xắn từ trong túi ra, vẻ mặt không nỡ nói: “Cái này có được không? Đây là kẹo em thích nhất, mẹ chỉ cho em ăn một viên mỗi ngày thôi.”

Yến Lâu nhận kẹo, dịu dàng cười nói: “Được chứ, ra chọn một con búp bê rồi mang đi đi. Phải nhớ là, chỉ khi búp bê cũng thích em, đồng ý đi theo em, em mới được mang nó đi nhé!”

“Vâng ạ!” Cô bé vui vẻ chạy ra, kéo góc váy của mẹ rồi đi tới giá trưng bày.

Cô bé lấy một con búp bê cột tóc đuôi ngựa ở hai bên, trên môi búp bê và cô bé là một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp giống hệt nhau.

CHÚ THÍCH

Thịt kho tàu:

Khoai tây hầm thịt bò:

Gà say rượu:

Tiết canh:

Canh tam tiên: món ăn truyền thống nổi tiếng ở phía nam sông Dương Tử, thuộc ẩm thực Giang Tô, Chiết Giang. Nguyên liệu chính là hải sâm, mực, măng khô nấu với rượu, hạt tiêu, mầm đậu, tiết canh gà vịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.