Một đêm này, hai người giằng co trong dục trì ước chừng mấy canh giờ mới tắm rửa xong. Tuy rằng thương thế của Nam Khiếu Hoàn đã có chuyển biến tốt, nhưng dù sao cũng không thể so được với lúc hoàn toàn khỏe mạnh, ban ngày ra ngoài kỵ mã suốt một ngày, buổi tối vừa mới ăn đầy bụng lại bị người kéo tới kéo lui gây sức ép khiêu khích đủ kiểu, cố gắng chống đỡ được một thời gian, rốt cuộc cũng không thể duy trì thêm nữa, ngay tại khi phân thân người nọ vẫn còn ở trong cơ thể mình cày cấy, y lại mệt lã mà nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Bên này người nào đó còn đang hung hăng va chạm, sau vài lần lại chỉ còn nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên bên tai, Vu Diệp sau khi nhận ra Nam Khiếu Hoàn đã say sưa đi vào mộng đẹp không khỏi ngốc lăng một lúc lâu, sau đó khóc không ra nước mắt. Nam nhân dưới thân đã bắn được nhiều lần, cả người thư sướng, thế nhưng huynh đệ của hắn rõ ràng chỉ vừa mới bắt đầu...
Thế nhưng nhìn vẻ mệt mỏi hiển lộ nơi khóe mắt của nam nhân, thanh niên đau lòng cho ái nhân, rốt cục vẫn đành lựa chọn hy sinh chính mình. Rời khỏi cơ thể Nam Khiếu Hoàn, dùng tay tự mình nhanh chóng giải quyết, sau đó qua loa tẩy rửa hạ thân. Vu Diệp đem nam nhân đang ngâm nửa người trong nước ôm vào trong ngực, cầm khăn cẩn thận giúp y lau rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, sau đó mới ôm ra dục trì, mặc vào y phục, cuối cùng lấy áo khoác phủ thêm lên người nam nhân, đem người ôm ngang lên đi trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có đun bếp than, ấm áp tựa như xuân. Trên bàn có bày biện một vài đĩa điểm tâm kẹo mạch nha tinh xảo. Ánh nến xuyên thấu qua chụp đèn chiếu sáng cả căn phòng, làm cho không gian nơi này nhiễm lên một tầng ấm áp. Trên giường, chăn gấm thật dày đã được trải ra... hết thảy đều được bố trí vô cùng gọn gàng ngăn nắp, chỉ còn chờ chủ nhân lên giường đi vào giấc ngủ.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt một nữ tử, Vu Diệp không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Mộ Hàn Trọng quả nhiên là hảo phúc khí... bốn hộ pháp dưới tay ai nấy cũng có sở trường riêng, không chỉ từ trong bốn người này tìm ra được ái nhân trọn đời cho bản thân, hơn nữa còn có một vị tỷ tỷ luôn âm thầm giúp hắn xử lý thỏa đáng hết thảy.
Cảm khái trong lòng, Vu Diệp nâng lên chăn, đem nam nhân thả vào trong chăn, chính mình cũng cởi xuống y phục, cùng chui vào ổ chăn ấm áp. Sau đó xoay người vươn tay, đem người bên cạnh chặt chẽ ôm vào trong lồng ngực.
Ngửi mùi hương thanh mát từ trên cơ thể nam thân, Vu Diệp vốn bởi vì hạ thân chưa được thỏa mãn mà có chút buồn bực cũng tự mình an ủi: Không sao, dù gì cũng còn nhiều thời gian, lần này coi như nể tình sinh nhật của y, tạm thời buông tha cho y.
Đưa Ông Táo về trời xong, công tác chuẩn bị đón năm mới của từng nhà càng thêm bận rộn náo nhiệt, ngay cả hoàng cung cũng không ngoại lệ. Trong buổi lâm triều ngày 24, Ti Hoàng Hàn Hồng tuyên bố bãi triều, các văn võ bá quan đều có hơn hai mươi ngày nghỉ đón Tết, cho đến ngày mười lăm tháng Giêng, mới chính thức bắt đầu lâm triều thảo luận chính sự một lần nữa. Mà Ti Hoàng Hàn Hồng thân là tân đế, vừa mới đăng cơ, trong triều rất nhiều đại sự đều cần hắn tự mình xem xét quyết định, so với người đệ đệ có cuộc sống nhàn nhã của mình, mỗi ngày của hắn trôi qua đều bận rộn đến mức thở muốn không kịp.
Vậy mà thật vất vã mới có được một đêm đưa Ông Táo được chút nhàn rỗi, hắn chiêu Vu Diệp tiến cung dùng bữa, lại bị đối phương cự tuyệt. Ti Hoàng Hàn Hồng như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, sau đó phái người ra cung đến Hoàn Dạ Vương phủ tìm hiểu lý do.
Bảy ngày nhoáng một đã trôi qua, trong chớp mắt, ngày cuối cùng của năm cũ đã tới ngay trước mắt.
Vô luận Vu Diệp có muốn tiếp tục chơi xấu cả ngày trốn ở trong phủ không ra khỏi cửa, thì thân là Vương gia hắn cũng không thể phủ bỏ hết trách nhiệm mà hành động như thế. Sáng sớm ngày hôm nay đành phải ngoan ngoãn thay y phục vào cung, cùng hoàng đế tiến hành các loại nghi thức tế Tổ tế Thiên. Để vượt qua được các bữa quốc yến [tiệc lớn trong cung] cuối năm với sự tham dự của toàn thể văn võ đại thần là chuyện vô cùng khó khăn, xong một bữa tiệc, nghỉ ngơi chốc lát, lại bắt đầu tiếp đón chiêu đãi một bữa tiệc tiếp theo.
...
“Tam ca.” Vu Diệp uống rượu hơi nhiều, liền tạm rời khỏi yến tiệc đi qua thiên điện bên cạnh nghỉ ngơi. Ti Hoàng Hàn Hồng cũng theo sát phía sau cùng vào phòng.
Hoàng đế đã hơn mười ngày không cùng đệ đệ hảo hảo nói chuyện, lúc này rốt cục đã có thể phóng túng ánh mắt nhìn quét từ trên xuống dưới thanh niên áo trắng trước mắt một lần.
Yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, khi nam tử cao lớn vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên ngoài phòng vang lên một trận tiếng nổ thật lớn, pháo hoa tân niên nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng cả hoàng cung.
Cơ hồ đồng thời, một tiếng chuông cổ thật lớn xuyên qua màn đêm nặng nề, từ Phổ An Tự xa xa truyền vào Huyền Chu. Tiếng chuông có chút ủ dột xa xăm, sẽ vang đúng một trăm lẻ tám lần, đại biểu cho mười hai tháng, hai mươi bốn tiết, bảy mươi hai hậu của một năm. [năm ngày gọi là một hậu, ba hậu là một tiết]
Tiếng chuông cổ quanh quẩn trong bóng đêm, tiếng pháo hoa cũng tiếng sau nối tiếp tiếng trước vang vọng khắp vòm trời. Khoảng sân bên ngoài cửa sổ, một đám các tiểu thư công tử tuổi còn nhỏ từ đầu đã sớm rời khỏi yến tiệc cùng nhau chạy ra sân chơi đùa, lúc này cũng tụ họp ngẩng đầu xem pháo hoa. Trong lúc nhất thời, pháo hoa muôn màu làm sáng lạn cả khuôn viên, tạo nên khung cảnh vô cùng đẹp mắt.
“Lại đây ngồi đi.” Vu Diệp nhẹ cười, đẩy ra cửa sổ bên cạnh nhuyễn tháp, để cho ánh sáng pháo hoa từ bên ngoài chiếu rọi vào không gian trong thiên điện, nhiễm lên gò má của hai người.
“Đăng thụ thiên quang chiếu, hoa diễm thất chi khai [đèn đuốc sáng lạn, bóng đêm tan hết]... Quả nhiên là loại cảnh đẹp không ai có thể quên được.” Ti Hoàng Hàn Hồng đi đến trước nhuyễn tháp, cầm lấy bầu rượu, rót cho hai người hai chén rượu đầy, “Tân niên khoái hoạt, Hàn Trọng.”
“Tân niên khoái hoạt, Tam ca.” Khẽ chạm chén rượu, Vu Diệp ngẩng đầu nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bóng đêm yên tĩnh rét lạnh ngày xưa đều đã bị vô số tia sáng rực rỡ xua tan hết. Sắc hồng nhiệt liệt, sắc vàng chói mắt, sắc xanh tươi mát trầm tĩnh... tựa như đổ xuống những thùng thuốc màu, chồng chéo lên nhau, tùy ý bắn ra tung toé...
Tiếng nổ vang liên tiếp đánh vào màng tai, từng tiếng từng tiếng, càng lúc càng thêm mãnh liệt, giống như tiếng trống kèn xuất trận trên sa trường, xuyên thấu không khí dày đặc trầm thấp, rong ruổi nơi chân trời vô biên vô hạn.
Hai huynh đệ cùng ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng ngửa đầu nhìn xem cảnh đẹp huy hoàng giờ phút này.
...
“Ta nghe nói Hàn Trọng ngươi dự định sau ngày mười lăm sẽ rời kinh hồi cung?”
Nhợt nhạt nhấp một hơi rượu trong chén, nam tử quay đầu nhìn về phía Vu Diệp.
Vu Diệp nhẹ gật đầu: “Hiện tại mọi việc đã ổn, đệ đệ cũng đã không còn lý do gì tiếp tục ở lại Huyền Kinh.” Dứt lời, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, Vu Diệp cười khẽ một tiếng, “Hay là Tam ca nghĩ muốn sáng sớm mỗi ngày ở Sùng Chính Điện nhìn xem ta giả vờ giả vịt nghiêm mặt bước ra khỏi hàng khom người hành lễ nói “Bệ hạ, thần đệ có chuyện muốn tấu”?” Lúc nói hai chữ “Bệ hạ”, thanh niên cố ý nghiêng người về phía trước, đè bàn tay trên bàn nhỏ, làm vẻ mặt nghiêm trang, đè thấp tiếng nói trịnh trọng mở miệng.
“Ha ha...” Ti Hoàng Hàn Hồng bị bộ dáng của hắn chọc cười, “Nếu thật sự có ngày đó, ta hẳn là nên nhanh chóng truyền thái y tới bắt mạch xem đệ đệ thân mến của ta rốt cuộc là bị làm sao vậy...”
“Thiết. Cần khoa trương đến như vậy sao?” Vu Diệp lại dựa trở về nhuyễn tháp, vuốt ve chén rượu trong tay, giả vờ bất mãn nhướng lông mày.
“Ha ha, ta chỉ vừa nghĩ tới hình ảnh đó liền không thể nhịn cười được.” Ti Hoàng Hàn Hồng quay đầu nghẹn cười, cố gắng nửa ngày mới ngừng lại được xúc động muốn cười trong lòng. Bảo thanh niên từ nhỏ ngang ngược, trưởng thành thì luôn tùy tâm sở dục này tuân theo quy củ vào triều đình thảo luận chính sự mỗi ngày?... Đúng là một truyện cười kinh thiên động địa a! Vừa nghĩ đến đã khiến người ta cảm thấy tất cả đều không thích hợp!
Đương nhiên, Ti Hoàng Hàn Hồng hắn là người hiểu rõ nhất đệ đệ mình, sẽ không có loại tưởng tượng suy diễn buồn cười kia. Hắn cũng biết một khi mọi chuyện trong kinh thành ổn định... việc thanh niên rời đi là chuyện chắc chắn, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thế nhưng thật sự trong lòng hắn, vẫn hy vọng đệ đệ ở lại bên cạnh mình lâu hơn...
“... Thêm nữa, tuy rằng ta là một cung chủ không ra gì, nhưng lâu như vậy chẳng quan tâm đến việc trong cung cũng không tốt lắm.” Nghĩ đến thân phận cung chủ Thiên Dạ Cung của Mộ Hàn Trọng, Vu Diệp lại bổ sung nói.
Ti Hoàng Hàn Hồng ngửa đầu một hơi uống cạn rượu trong chén, sau đó “Ba” một tiếng đem chén rượu đặt xuống bàn nhỏ, bỗng nhiên thần bí hề hề tiến đến trước mặt Vu Diệp: “Nói như thế, thời gian huynh đệ chúng ta gặp nhau cũng không còn nhiều.... Ngươi cũng giỏi lắm, đêm Tết Ông Táo ta chiêu ngươi vào cung, ngươi sao lại cự tuyệt?”
Không dự đoán được nam tử sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, Vu Diệp ngẩn ra, thoáng suy nghĩ liền hiểu được. Nam tử đương nhiên không phải là mượn cơ hội chất vấn chỉ trích, mà là muốn đem đề tài dẫn sang chuyện khác...
Hơi hơi nheo lại hai mắt, Vu Diệp cúi đầu mỉm cười: “Khiếu Hoàn?”
Rốt cục hai người cũng đề cập tới điểm mấu chốt, Ti Hoàng Hàn Hồng cười gượng hai tiếng, lập tức thu liễm thái độ nói chuyện phiếm, khi ngẩng đầu lần nữa, trên gương mặt đoan chính đều là vẻ nghiêm túc:
“Ngày đó người cùng ngươi đi ra ngoài chính là y? Đi dạo suốt một ngày?”
“Ân.” Vu Diệp mỉm cười gật đầu, “Y dưỡng bệnh suốt một thời gian dài, đi ra ngoại ô hít thở chút không khí mới mẻ nhân tiện giải sầu. Tâm tình tốt, thương thế mới nhanh khỏi không phải sao?”
“...” Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn chăm chú hắn một lúc lâu, sau đó mới nhẹ thở ra một hơi, đưa tay lên nhu nhu mi tâm, “Ta vẫn là muốn có một em dâu ôn nhu dịu dàng động lòng người.”
“Xem ra các nàng là không có vận khí này, mà Tam ca ngươi cũng phải thất vọng rồi.” Vu Diệp bất đắc dĩ buông tay, ngữ khí tràn ngập tiếc nuối, “Vô luận như thế nào, đệ đệ của ngươi thích nam nhân là sự thực không thể thay đổi, cũng sẽ không bao giờ thay đổi.”
“... Ta chưa từng nghĩ tới ngươi thế nhưng lại thích... nam nhân.” Rõ ràng đã bị lời nói của hắn làm cho chấn kinh, Ti Hoàng Hàn Hồng ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại. Hai chữ cuối cùng, hoàng đế nói ra thậm chí còn có chút ấp úng.
“Chẳng lẽ đám nam sủng ta dưỡng ở trong cung nhiều năm qua kia, Tam ca đều cho rằng chỉ để bài trí?” Vu Diệp nghe xong cảm thấy buồn cười. Mộ Hàn Trọng thầm thương khổ mến huynh trưởng của mình nhiều năm như vậy, mặc dù cũng không bộc lộ ra rõ ràng, nhưng đối phương cũng không nên ngay cả tính hướng của hắn cũng không hề biết...
“... Ta nghĩ rằng ngươi chỉ là nhất thời trầm mê.” Ti Hoàng Hàn Hồng thở dài, “Ngươi có biết, trong Huyền Kinh có rất nhiều đại thần đều...”
“...” Vu Diệp không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn các hài tử đang đùa giỡn ngoài cửa sổ.
Hai người đều không nói gì, không khí trong phòng nhất thời có chút ngưng trệ. Vài cơn gió lạnh phất qua thổi bay tóc đen bên vành tai thanh niên, trên cạnh mặt phản chiếu hào quang từ pháo hoa, mi dài rũ xuống, vẻ mặt tịch liêu lại ngầm có vài phần ủy khuất.
Ti Hoàng Hàn Hồng không nói gì nhìn chằm chằm Vu Diệp hồi lâu, sau đó lại cúi đầu nhìn chén rượu rỗng tuếch trên bàn, ngăn lại ý muốn rót đầy nó một lần nữa, hắn nhíu mày trầm tư, hơn nửa ngày mới chậm rãi mở miệng, nam âm trầm thấp mơ hồ có chút luống cuống:
“... Cho ta chút thời gian. Ta...”
“Kỳ thật ngươi không cần buồn rầu như vậy.” Vu Diệp quay đầu lại, trong đôi mắt phượng lóe ra vài tia đắc ý nho nhỏ, trên gương mặt tuấn mỹ nào có cái vẻ trầm trọng như Ti Hoàng Hàn Hồng đang nghĩ. Hắn một phen chụp lên bả vai huynh trưởng, cười vui vẻ, “Ngươi xem, Khiếu Hoàn bộ dạng không tồi, vóc người lại đẹp, tính cách cũng rất hợp khẩu vị của ta, Tam ca ngươi ngoại trừ việc không được bế cháu gái ra, còn có chỗ nào không hài lòng được?”
“Còn nữa, nếu ngươi thật sự không thể chấp nhận chuyện này ta sẽ thương tâm, mà ta thương tâm thì ngươi sẽ thấy khó chịu... kết quả ngươi vẫn phải ép buộc chính mình chấp nhận. Cho nên... không bằng hiện tại liền thay đổi chủ ý, thử tiếp nhận những lời ta vừa nói xem.”
Tiếp tục tới gần khuôn mặt tuấn tú bởi vì những lời mình nói mà ngày càng ngơ ngẩn trước mắt, khóe miệng Vu Diệp cười càng lúc càng sâu: “... Về phần những nhàn ngôn toái ngữ của người khác sẽ làm tổn hại thanh danh Vương gia ta gì đó, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm sao?”
“... Ngươi tất nhiên là không quan tâm.” Thật lâu sau, Ti Hoàng Hàn Hồng cười khổ, đưa tay nhẹ vuốt lên tóc Vu Diệp, thái độ đành phải thỏa hiệp, “... Được rồi, những gì ngươi nói... tựa hồ cũng có chút đạo lý.”
Ra cung, hồi phủ.
Màu sắc sáng lạn chiếu rọi trên đỉnh đầu, tiếng pháo hoa vang không dứt bên tai, trước mắt là đèn lồng màu đỏ đang tỏa sáng, tựa hồ khắp trời đất đều phủ lên lớp màn vui mừng tràn đầy.
Đêm giao thừa, cả nhà đoàn viên, tiếng cười liên tục.
Cả tòa Hoàn Dạ Vương phủ to như vậy, trong thời khắc đặc biệt của đêm giao thừa, lại bởi vì phần lớn hạ nhân đều xin nghỉ phép về quê mà có vẻ lạnh lẽo tịch liêu. Thẳng đến khi Vu Diệp đi vào đình viện, mới cảm giác được vài tia nhân khí cùng ấm áp.
Khanh Nhan canh giữ ở trong phòng thấy hắn trở về, lập tức gọi thị nữ hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt, nhưng mà sau khi Vu Diệp nhìn chung quanh một vòng liền ngăn lại động tác của các nàng: “... Khiếu Hoàn đâu?”
“... Ta vốn khuyên y đi ngủ trước.” Khanh Nhan ở bên cạnh trả lời, trên khuôn mặt thanh tú là vẻ lo lắng sau khi đã dùng hết biện pháp vẫn không có hiệu quả, “Nhưng ta khuyên không được y... chỉ có thể đem rượu của y đổi thành rượu thuốc.”
Thương thế của Nam Khiếu Hoàn chưa lành, ăn uống hằng ngày đều hạn chế thức ăn quá mặn, quá nhiều mỡ, quá cay cùng với rượu. Trước giờ hết thảy đều có Khanh Nhan sắp xếp ổn thỏa, lúc này lại nghe được từ miệng nàng giọng điệu bất lực phiền não như thế. Cho nên ngụ ý của Khanh Nhan, Vu Diệp nhất thời có chút phản ứng không kịp.
“... Người đang ở nơi nào?” Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, thanh âm của thanh niên bất giác trầm xuống, hắn xoay người nhìn về phía Khanh Nhan, thuận tay cầm lấy áo khoác hắn vừa mới cởi xuống. Trách không được vừa rồi tiến vào không hề cảm giác được động tĩnh của Khiếu Hoàn... hắn còn tưởng rằng là nam nhân đã ngủ, ai ngờ kết quả vốn dĩ là y không hề ở trong này!
“... Khanh Nhan không biết.” Nữ tử áy náy thấp giọng nói, “Khiếu Hoàn không cho ai đi theo, nói là tới đúng canh giờ, y sẽ quay về.”
Tên kia rốt cục là muốn làm gì?... Vu Diệp mím môi nhíu mày, lại đem áo khoác phủ lên người, sau đó ôn nhu nói với nữ tử bên cạnh: “Ta đi tìm y, Khanh Nhan ngươi đi nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi.”
“Chủ thượng không cần khách khí như thế, đây là việc thuộc hạ nên làm.” Đông Khanh Nhan lui ra sau nửa bước khom mình hành lễ, trả lời.
Vu Diệp nhìn nàng cười cười, vài bước đã đi đến gian ngoài, đẩy cửa liền đi ra ngoài tìm người.
Hoàn Dạ Vương phủ rộng lớn, đình viện lại rất sâu, không kinh động đến ám vệ và hạ nhân, Vu Diệp tự mình đi tìm Nam Khiếu Hoàn thực sự mất một ít thời gian. Thế nhưng cơn giận nghẹn ở ngực trong quá trình tìm kiếm, sau khi nhìn thấy bóng dáng nam nhân ngồi trên nóc nhà liền trong nháy mắt tán đi sạch sẽ.
Nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà nơi Nam Khiếu Hoàn ngồi, Vu Diệp còn chưa kịp nói cái gì, bỗng nhiên phía chân trời nổ vang mấy tiếng “Bang bang”, từng đốm pháo hoa thật lớn nổ tung trên không trung, tán thành vô số ánh sáng, nhẹ nhàng rơi xuống.
“... Chủ thượng?”
Nam nhân ngạc nhiên quay đầu, trong một khắc nhìn thấy người tới, trong đôi con ngươi bất giác xẹt nhanh qua một tia vui mừng không thể che giấu.
Ánh sáng trên đỉnh đầu liên tục chớp nhoáng, thế nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để Vu Diệp thấy rõ thần sắc trên mặt Nam Khiếu Hoàn. Tiếng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, con ngươi đen lợi hại mang theo chút mờ mịt cùng mê ly, đôi môi nhạt màu còn dính chút nước rượu, tóc dài không được buộc lên bị gió đêm thổi bay, yên lặng lay động trong bóng đêm...
Trong nháy mắt này, thế giới tựa hồ ngừng lại, chỉ còn có pháo hoa đầy trời cùng với người nhìn pháo hoa...
Vài câu từ bỗng nhiên hiện lên ở trong đầu, chính là:
Chúng lý tầm tha thiên bách độm [tìm người giữa trăm vạn người]
Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, [bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt]
Đăng hỏa lan san xử. [đứng đó dưới lửa tàn]