Giông tố từng trận, cành lá vô lực giãy giụa trong cuồng phong, tạo ra từng bóng đen dao động quỷ dị bên ngoài cửa sổ. Những ngọn đèn trong phòng cũng bị gió đêm chen qua khe cửa sổ thổi lay động, hồng lụa nhẹ nhàng đong đưa, hơi nước màu trắng tựa như mây lượn lờ trong dục trì[hồ tắm], những con bướm màu thủy lam nhẹ nhàng bay múa.
Tóc đen dài như thác nước thả vào trong dục trì, thiếu niên mi mắt nửa mở tựa mình trên vách trì bạch ngọc, để cho cung nữ ở phía sau nhẹ nhàng cẩn thận chà lau từng tấc da thịt trắng như ngà voi.
Đột nhiên, sương khói quanh dục trì bị gió đêm thình lình từ bên ngoài xâm nhập vào thổi tán đi, lung tung tản ra bốn phía.
Thiếu niên hơi hơi giương mắt, trên dung nhan tinh xảo tựa như tranh đột nhiên xuất hiện mạt ý cười quỷ dị.
Cửa son khắc hoa bị người đóng lại, luồng gió xâm nhập chốc lát liền không còn bóng dáng, hồng lụa lại yên tĩnh trở lại, ở cách thiếu niên tầm một trượng, không biết từ khi nào, đã xuất hiện một hắc y nam tử đang cung kính quỳ xuống đất.
“Sự tình lo liệu như thế nào?”
Tiếng nói thiếu niên trong trẻo, ẩn hàm uy thế, đồng thời lại sắc bén dị thường.
“Hồi bẩm chủ nhân, hết thảy đều chiếu theo kế hoạch tiến hành. Lời chủ nhân dặn dò, thuộc hạ cũng đã chỉ thị cho các nàng.”
Hắc y nam tử cúi đầu đáp.
“…. Tốt lắm!”
Thiếu niên nhẹ nhàng cười ra tiếng, tiếng cười sung sướng biểu thị sự vừa lòng đến cực điểm, tán thưởng nhìn thoáng qua người quỳ bên cạnh dục trì, nụ cười xinh đẹp mang theo vài phần tà khí, “Đi lĩnh thưởng đi!”
“Tạ ơn chủ nhân!”
Nam tử cảm kích đáp, bóng đen chợt lóe, đã biến mất khỏi dục trì.
“…. Hộ pháp trung thành sao? Ha ha…” Mi dày khẽ chớp, cánh tay thon dài một phen bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ tử hầu hạ phía sau. Nữ tử “Ưm” một tiếng, lập tức dán thân mình tới, đón nhận nụ hôn của thiếu niên.
‘Rầm’ một tiếng, nữ tử bị thiếu niên kéo xuống, rơi vào trong dục trì. Nước hồ bắn tung tóe lên thân mình nữ tử, quần áo lụa mỏng thoáng chốc liền ướt sũng ôm sát vào da thịt, lộ ra cơ thể quyến rũ khôn cùng.
Hạ mí mắt nhìn biểu tình thẹn thùng của nữ tử trong lồng ngực, từ cổ họng thiếu niên phát ra tiếng cười khẽ.
“Vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị… Còn có tuyệt đại giai nhân… Không biết ngươi sẽ vì cái nào, vứt bỏ lòng trung thành nực cười kia…”
“Thật khiến người ta mỏi mắt mong chờ a~ ha ha ha…”
Hai vũ cơ trước ủng sau ôm bởi vì sự xuất hiện của Vu Diệp mà nhanh chóng buông ra Nam Khiếu Hoàn, ba người đều kinh hoảng quỳ xuống đất hành lễ.
“Được rồi, đều đứng lên đi!” Vu Diệp nhìn một đống bừa bộn trong phòng, lại quét mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn một thân hắc y, lửa giận vô danh trong lòng lại chậm rãi dâng lên mấy tấc.
Nam Khiếu Hoàn cung kính tiến đến trước mặt Vu Diệp, cúi đầu khẽ kêu một tiếng chủ thượng, liền không hề nói thêm gì nữa.
“Đã quên lời ta dặn dò lần trước?”
Thanh âm dễ nghe, nhưng lại hàm chứa vài phần tức giận, khuôn mặt ngày thường luôn mang theo tia cười như có như không, giờ phút này, tất cả đều đã biến mất sạch sẽ.
Nam Khiếu Hoàn run lên, không để cho y trả lời, Vu Diệp đã nghiêm mặt tiếp tục nói.
“Lẻ loi một mình cũng dám lẻn vào trong viện, thậm chí không gây ra một chút động tĩnh, ngươi hẳn là biết người tới có bản lĩnh cỡ nào, bản thân lại không biết lượng sức, hay là ngươi tự cho mình rất tài giỏi?!”
Thanh âm răn dạy không lớn, lại làm cho Nam Khiếu Hoàn cắn chặt môi dưới, không rõ nguyên nhân người trước mắt đột nhiên nổi lửa giận, y chỉ có thể lại một lần nữa quỳ một gối xuống đất: “Thuộc hạ biết sai, thỉnh chủ thượng trách phạt.”
‘Loảng xoảng’ một tiếng, là tiếng cuồng phong thổi bung mở cửa sổ, mang theo từng hạt mưa to. Một chút cảm giác mát pha lẫn vào, rõ ràng là đang giữa đêm Hè oi bức, lại khiến cho hai người trong góc phòng đều rùng mình một cái.
Ngăn chặn lại nộ khí trong nội tâm, không thèm nhìn đến nam tử quỳ dưới đất, Vu Diệp chậm rãi đi tới trước mặt hai vũ cơ, trong khẩu khí không có một tia độ ấm: “Vừa rồi vì sao thét chói tai?”
Nữ tử Tây vực đều là mũi cao mắt xanh tóc vàng, nhưng xem ở trong mắt người Dận Quốc cũng không tính là quá đặc biệt, tuy nhiên đối với Vu Diệp, lại không hề giống, ánh mắt chuyển qua nữ tử vừa rồi tựa vào trong lồng ngực Khiếu Hoàn, sắc mặt Vu Diệp không tự giác lại lạnh vài phần: “Nói chuyện, Song Nhi.”
“… Bởi vì… bởi vì…” Vũ cơ có tên Song Nhi sợ run cả người, sợ hãi giương mắt nhìn thoáng qua thanh niên trước mặt, liền bị lãnh ý trong đôi con ngươi kia làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa nhuyễn cả chân, thanh âm đứt quãng bắt đầu giải thích.
Nguyên lai đêm xuống mưa to gió lớn đã dọa hai người bọn họ bất an sợ hãi, hai người thương lượng quyết định tối nay sẽ ngủ cùng nhau. Ai ngờ thời điểm Song Nhi đang trên đường đem quần áo sang phòng Linh Nhi, trên trời đột nhiên nổ một tiếng sấm rất lớn rọi sáng mọi ngóc ngách.
Cũng bởi vậy ngoài ý muốn nàng liền nhìn thấy một hắc y thích khách đang núp ở góc tiểu viện. Nàng hoảng sợ thét lớn đồng thời dẫn tới sát ý của thích khách…
“Nếu không có… Vị thị vệ đại ca này đúng lúc đuổi tới… Ô ô… Ta cùng tỷ tỷ…”
Nhắc lại tình cảnh lúc nãy, Song Nhi vẫn còn sợ hãi, nước mắt từng giọt lăn trên gương mặt tuyệt mỹ, thật sự khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Nhìn đến dấu tay bóp cổ còn hằng trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, tinh quang lóe lên trong đôi con ngươi đen thẩm, Vu Diệp lại đem Linh Nhi gọi lại đây, hỏi vài câu, nhận được cũng là câu trả lời tương tự.
“Vương gia!”
Phía sau, hạ nhân cùng ám vệ chạy tới bẩm báo.
Nhóm ám vệ nhìn thấy Các chủ nhà mình đang quỳ trên mặt đất bên cạnh Vu Diệp liền không dám nhiều lời, những ám vệ trực đêm nay cẩn thận tiến lên bẩm báo kết quả truy tra được, vốn tưởng rằng không thu hoạch được gì sẽ khiến cho người đang tâm tình không tốt trước mắt càng thêm tức giận, lại không ngờ rằng người nọ lại chỉ thản nhiên ‘Ừ’ một tiếng, liền phất tay cho bọn họ lui ra.
“Vương bá!”
“Vương gia.” Quản gia tên Vương bá là do đích thân Ti Hoàng Vân Dật lựa chọn ban cho phủ Vu Diệp, cúi người tiến lên hành lễ.
“… Chổ của ta còn có mấy gian phòng trống, phái người thu thập một chút, đêm nay cho các nàng qua đó nghỉ ngơi.”
Vu Diệp quay đầu phân phó nói, ánh mắt trầm trầm, nghe lời bẩm báo của ám vệ, hắc y nhân kia võ công cao cường, đêm khuya lẻn vào khẳng định không có hảo ý. Thế nhưng một kích không trúng liền lâm trận bỏ chạy, hành động như vậy rõ ràng bất đồng với hành động của một sát thủ… Hơn nữa hai vũ cơ mà Ti Hoàng Hàn Luyện đưa tới trước mắt này… Mơ hồ, hắn ngửi được một cỗ mùi vị âm mưu…
“Vâng, Vương gia.” Quản gia Vương bá xem xét hai nữ tử Tây vực đứng ở bên cạnh Vu Diệp, lĩnh mệnh phất tay, lập tức liền có hạ nhân tiến vào, đem hai người đang khóc sướt mướt đi xuống.
Vương bá âm thầm nhìn nam tử vẫn như cũ quỳ trên mặt đất kia, nhạy bén nhận ra không khí cổ quái giữa hai người, lại không thấy Vu Diệp còn muốn phân phó điều gì, hắn vội vàng cáo lui rời đi.
Nghe tiếng hít thở mơ hồ ngoài cửa, Vu Diệp thầm thở dài, hướng bên ngoài đi vài bước, ra cửa.
Dưới mái hiên, trong bóng đêm lờ mờ có hơn mười người đứng ngay ngắn theo hàng ngũ, chính là những ám vệ tới bẩm báo trước đó, bởi vì Vu Diệp và Nam Khiếu Hoàn không hạ mệnh lệnh gì mà chỉ bảo bọn họ tạm thời lui ra ngoài nên vẫn chưa dám ly khai.
“Tối nay ai có nhiệm vụ tiếp tục làm, những người còn lại đều quay về nghỉ ngơi đi.” Phất tay hạ lệnh, sau khi câu nói kết thúc, bất quá chỉ một cái chớp mắt, mười người vừa rồi chỉ còn lại hai.
“Hai người các ngươi cũng quay về trước sân đi, ta sẽ trở về sau.”
“Vâng.”
Hai người thấp giọng đáp, phi thân rời đi.
Bất quá một đoạn thời gian ngắn, trong tiểu viện liền chỉ còn lại hai người.
Vu Diệp đi trở vào trong phòng, thuận tay đóng lại cánh cửa, đem mưa gió ngăn cách ở bên ngoài.
Đèn trong phòng sớm đã bị gió thổi tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy ngọn đèn miễn cưỡng chiếu sáng phòng trong, thân mình phản chiếu ra một cái bóng đen trên mặt đất, hắc y nam tử cúi đầu quỳ, thắt lưng thẳng tắp vẫn không nhúc nhích, giống như đã thành một pho tượng vô cảm.
Vu Diệp kéo ra một cái ghế ngồi xuống bên cửa sổ, đồng thời hai mắt dừng ở trên người Nam Khiếu Hoàn, cứ như vậy im lặng qua một lúc lâu, khi mở miệng nói chuyện với y lần nữa, tức giận trong giọng nói lúc ban đầu đã biến mất không còn một mảnh, ngữ khí vô cùng bình tĩnh thậm chí khiến cho Nam Khiếu Hoàn có suy nghĩ tất cả sự việc vừa rồi có phải hay không đều là ảo giác.
“Không phát hiện cổ quái sao?”
“Nếu võ công không kém, vì sao vừa bị phát giác liền muốn chạy trốn? Đã có khinh công mà ngay cả bọn người A Thất cũng đuổi theo không kịp, vì sao phải ẩn thân ở một góc trong tiểu viện này? Hơn nữa… Nếu là một sát thủ, sau khi bị người phát giác, phản ứng đầu tiên sẽ là dùng hung khí trong tay lập tức giết người diệt khẩu hay chỉ đơn giản là dùng tay không bóp cổ đối phương?…”
“Khiếu Hoàn, không nói đến hai điều cuối cùng, ngươi chính là tự mình cùng người tới giao thủ, cổ quái trong đó, ta không tin ngươi thế nhưng một chút cũng không phát giác?!”
—— nếu đã nhận ra sự việc cổ quái, vì sao lại không nghe theo những lời hắn từng dặn dò…
Hai mắt theo bản năng hơi hơi nheo lại, Vu Diệp đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn, mở miệng hỏi.
“Chủ thượng minh giám, thuộc hạ…”
Môi Nam Khiếu Hoàn khẽ giật giật, ánh mắt tựa như mủi nhọn kia làm cho y bất an, y biết, chính mình chọc giận người trước mắt là không thể nghi ngờ, nhưng lại không biết nguyên do để có thể nhận sai, đối với kẻ không giỏi ăn nói như y, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu vô nghĩa như thế.
Trầm mặc… Vẫn là trầm mặc…
Đợi sau một lúc lâu, người trong tầm mắt vẫn suy trì tư thế như cũ, không giải thích, cũng không có ý định giải thích.
“Thuộc hạ biết sai, thỉnh chủ thượng trách phạt.”
Cuối cùng, vang lên bên tai lại vẫn là một câu nói vô nghĩa.
Vu Diệp nhìn Nam Khiếu Hoàn, nhớ tới không lâu trước đó khi nghe ám vệ báo tin tức, nội tâm bất chợt vô cùng kinh hoảng. Không dẫn theo một hộ vệ nào, liền tùy tiện đuổi theo thích khách… Càng không nói tới, trong khoảng thời gian nửa canh giờ, có hơn mười ám vệ, thế nhưng hoàn toàn không ai tìm ra được chỗ thích khách ẩn nấp. Nếu không có tiếng thét chói tai đột ngột vang lên kia…
Bàn tay buông bên hông càng siết chặt, tình tự cuồn cuộn trong lòng thình lình dâng lên ngay cả chính hắn cũng không cách nào lý giải… Phát giác người quỳ dưới đất kia đang luống cuống cùng nghi hoặc, lại nhớ tới thân phận của y, Vu Diệp bất đắc dĩ nhu nhu thái dương.
“Thôi! Ngươi đứng lên đi.”
Vu Diệp xoay người thở dài, mang theo tâm tình phiền hà phất tay áo mở ra cửa phòng, cất bước rời đi.
Đêm đã khuya, mưa to không hề có xu thế giảm xuống, ánh nến trên hành lang gấp khúc tỏa ra hào quang nhàn nhạt, chiếu sáng đường đi trước mặt hai người. Một đường không nói gì, tâm tư trong lòng mỗi người, cũng đều tự bách chuyển.
Nam Khiếu Hoàn vẫn luôn giữ đúng khoảng cách nửa bước đi ở phía sau, cố gắng bước đi thật khẽ, sợ rằng chỉ một chút tiếng động, sẽ quấy nhiễu đến thanh niên áo trắng như đang có điều suy nghĩ phía trước.
…
“Vương gia.”
Vừa mới bước vào chủ ốc [phòng], hai chất giọng ôn nhu liền vang lên ở bên tai.
Vu Diệp từ trong đống suy nghĩ hỗn tạp đột nhiên phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt thoáng có chút ngây người, sau đó mới nhớ tới hai người này vì sao lại xuất hiện ở đây, khẽ nhăn hai hàng lông mày, Vu Diệp bước tiếp, lập tức hướng phòng trong đi đến: “Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?”
“… Song Nhi cùng Linh Nhi nhớ thương Vương gia… Cho nên…” Hai người vội vàng theo vào, một người trong đó quay đầu lại tò mò nhìn nhìn Nam Khiếu Hoàn một cái.
Theo thói quen cởi ngoại sam đưa ra, bàn tay tiếp nhận lại là một bàn tay nữ tử thon dài trắng nõn…
“Ai cho các ngươi vào đây?” Vu Diệp lạnh giọng, “Quay về phòng chính mình đi.”
“Vương gia… Ta…” Song Nhi cắn môi dưới, phút chốc sương mù đã giăng kín trong đôi mắt to.
“Đừng để ta nói lần thứ hai!”
Vừa nhìn thấy hai người, một màn không lâu trước đó liền tái hiện lại ở trong trí óc, nội tâm thật vất vả mới bình tĩnh được liền muốn sôi trào một lần nữa, Vu Diệp tăng lớn thanh âm, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên lãnh ý.
“Vương gia…” Hai người ngập ngừng một lúc lâu, bất an liếc nhìn nhau, rốt cục lặng lẽ lui xuống.
Đèn ở phòng trong tắt, hai nữ tử vừa mới theo người nọ đi vào lại đang thấp giọng nói chuyện cùng nhau đi trở ra, Nam Khiếu Hoàn khẽ liếc mắt một cái, ấn trường kiếm bên hông liền muốn ly khai.
“Thị vệ đại ca!”
Hai người một trước một sau hướng y chân thành đi tới, khi đã tới trước mặt, một nữ tử nhìn Nam Khiếu Hoàn nở một nụ cười ngại ngùng: “Hôm nay nhờ có ngươi, nếu không ta và muội muội đã bỏ mạng dưới tay kẻ hung ác…”
“Tại hạ chỉ là làm hết trách nhiệm, hai vị cô nương không cần đa lễ.”
Nam Khiếu Hoàn chắp tay nói, quay đầu nhìn nhìn ra ngoài hành lang, “Đêm đã khuya, hai vị vẫn là nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, liền xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Nhìn theo thân ảnh cao lớn kia dần dần biến mất, vẻ ngượng ngùng trên mặt nữ tử vừa mở lời nói tạ ơn cũng liền rút đi không còn một mảnh, thay vào đó, đều là vẻ quyến rũ lẳng lơ: “Muội muội, trước giờ chủ tử phân phó nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng chỉ có lần này… là hợp khẩu vị của ta nhất.”
“Ha hả, tỷ tỷ ngươi thật sự coi trọng đầu gỗ kia sao?”
Song Nhi ở phía sau khẽ cười ra tiếng, quay đầu nhìn lại căn phòng các nàng vừa mới đi ra, cười nói: “Cũng tốt, vậy còn Hoàn Hạ Vương kia, tỷ tỷ ngươi cũng đừng tranh giành với ta nga.”