Mộ Hàn Trọng

Chương 116: Chương 116: Hồi hồn




Vốn là một ngày trời xanh mây trắng, nhưng chỉ sau một buổi chiều, cuồng phong rốt cục không chịu nổi tịch mịch, giận dữ rít rào. Dưới màn trời xám xịt u ám, cành cây khô “rào rào” rung động trong gió lạnh, vô lực giãy dụa, lá cờ của các cửa hàng hai bên đường bị gió thổi bay phần phật... Theo sắc trời dần dần tối mịt, độ ấm trong không khí cũng dần dần rút đi, người đi trên đường nhanh mặc thêm áo bông, nhưng ngay cả như vậy, gió lạnh vẫn có thể chui vào trong áo, làm cho người ta không khỏi run rẩy.

Một con ngựa từ trong thành lao thẳng ra, người đi đường đều kinh hoảng né tránh, tiếng vó ngựa dồn dập nặng nề khiến cho lòng người sợ hãi, mà bộ dáng tóc đen tán loạn và mùi máu tươi trên thân thể của người đang cưỡi ngựa kia, càng làm cho người ta vừa rét vừa run, cơ thể cứng còng.

Giục ngựa chạy gấp một canh giờ, Nam Khiếu Hoàn đã tới ngoại thành, theo phương hướng trong trí nhớ y tìm tới trước cửa một khách cư, con ngựa trắng nhất thời hí vang. Đè ép luồng khí huyết quay cuồng nơi lồng ngực, Nam Khiếu Hoàn chậm rãi xuống ngựa, ánh mắt đảo qua bảng hiệu của khách cư, vẻ ngoài của y nhìn qua giống như không có việc gì, bình tĩnh tự nhiên, nhưng nội tâm lại vô cùng bất an nôn nóng.

Từng cảnh tượng năm xưa liên tục hiện lên trong đầu, y siết chặt nắm tay, cuối cùng nâng bước tiến vào khách cư.

Lúc này trong đại đường đèn đuốc sáng trưng, người ngồi kín chỗ, hòa trong tiếng ồn ào vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm của khách nhân, là âm thanh và thân ảnh bận rộn của bọn tiểu nhị.

Nhưng ngay sau đó, tất cả thanh âm nháy mắt đều im bật, khách nhân đang ngồi ở đây đều nhìn chằm chằm người nam nhân đang đi vào, sát khí mãnh liệt và mùi máu tươi lan tràn như vậy, căn bản không ai có thể làm như không thấy.

Nam Khiếu Hoàn quét mắt nhìn một vòng, xoay người đi tới gần một tên tiểu nhị. Y đi tới từng bước, tiểu nhị kia liền lùi lại từng bước, thẳng đến khi đụng vào bàn vuông, không thể lui nữa mới ngừng lại, lắp bắp hoảng sợ nói: “... Vị, vị đại hiệp này... Có, có việc gì hảo.. hảo thương lượng... Tiểu, tiểu nhân... “

“Dẫn ta tới phòng Nhâm Tông Cẩm.” Chỉ vài chữ, lại lạnh như hàn băng, làm cho tiểu nhị sợ tới mức run lặp cặp, căn bản không biết y hỏi cái gì.

Nam Khiếu Hoàn không nhận được trả lời, ánh mắt trầm xuống, lặp lại: “Dẫn ta tới phòng Nhâm Tông Cẩm.”

Lúc này tiểu nhị rốt cục nghe rõ: “Nhâm, Nhâm công tử?...”

“Bên cạnh hắn có dẫn theo hai thiếu niên, ước chừng mười hai mười ba tuổi.”

“Là... là họ a!” Tiểu nhị bị ánh mắt của y nhìn càng thêm nói lắp, cơ hồ không thể nghĩ thêm cái gì, “... Nhâm, Nhâm công tử... Đã tính tiền trả phòng...A ——!”

Nói vẫn chưa xong hắn đã phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng vô lực ngã xuống đất. Không phải nam nhân làm gì hắn, mà là do bóng người đột nhiên tới gần cùng với cặp mắt âm lãnh kia dọa hắn thành như vậy.

“—— Khi nào?!” Từ cổ họng hỏi ra hai chữ, trước mắt Nam Khiếu Hoàn biến thành từng trận màu đen.

“Một, một canh giờ trước...”

Lời vừa dứt, bóng người mới vừa nãy còn gần trong gang tấc chớp mắt một cái đã không còn tăm hơi, chỉ kịp nghe thấy tiếng ngựa hí và tiếng vó ngựa đang nhanh chóng đi xa ngoài cửa.

Ngoại ô phía Bắc Huyền Kinh, dưới bầu trời âm u, trên đường nhỏ quanh co, một chiếc xe ngựa từ phía Nam hướng về phía Bắc chậm rãi mà đi, bánh xe nghiền nát lá khô trên mặt đất, đèn lồng treo trước cửa xe tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng vẫn đủ để chiếu sáng đường đi phía trước.

Một thiếu niên mặc áo khoác dày, ngồi ở phía trước điều khiển xe ngựa, miệng ngâm nga một giai điệu vui vẻ không biết tên.

Bên trong xe, trên tấm thảm lông mềm mại, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú ngồi tựa vào ghế đệm, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà nóng trong tay. Bên cạnh hắn, có một thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng cung kính quỳ, đang thấp giọng nói gì đó với nam tử.

Bọn họ chính là nhóm người Nhâm Tông cẩm vừa mới rời đi Huyền Kinh, lái xe hướng về phương Bắc. Nửa canh giờ trước, bọn họ rời khỏi khách cư, sở dĩ rời đi sớm, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng khiến hắn lo lắng chính là...

Nghĩ đến đây, Nhâm Hách lén liếc mắt nhìn thiếu gia nhà mình một cái, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ ưu sầu.

“Ngươi a, còn trẻ tuổi đừng cứ suốt ngày sầu mi khổ kiểm như vậy.” Nhâm Tông Cẩm thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, đưa tay ấn nhẹ vào trán Nhâm Hách một cái.

Nhâm Hách vuốt ót, nhất thời im lặng, trước kia làm vậy cũng không sao, nhưng hiện tại hắn đã lớn rồi, thói quen này của thiếu gia sao vẫn còn giữ? Mặt mày không khỏi mếu máo.

“Đến giờ rồi, mau đi đổi chỗ với Thu nhi đi.” Nhâm Tông Cẩm phân phó.

“Vâng.” Nhâm Hách hành lễ, xoay người lui ra, nhưng vừa mới khom người định xốc lên màn xe, lại nghe thấy vài tiếng chim kêu từ bên ngoài truyền tới.

Trong lòng cả kinh, Nhâm Hách sửng sốt, ngay sau đó “xoát” một tiếng liền ra khỏi buồng xe, lại nhìn thấy Nhâm Thu đang tươi cười đùa giỡn với một con bồ câu.

“Hắc, ngươi xem, nó thật đáng yêu a~!” Thiếu niên quay đầu lại, cười nói với Nhâm Hách, đôi con ngươi rạng rỡ, lộ ra niềm khoái hoạt vô cùng thuần túy.

“... Là Tiểu Vân sao?” Bên trong xe ngựa, thanh âm hơi nghi hoặc của Nhâm Tông Cẩm vang lên.

Nhâm Hách nhìn chằm chằm con bồ câu trước mắt, ở chân của nó có đeo một mảnh thiết nhỏ, mặt trên có khắc một chữ “Vân”, chính là con chim bồ câu bọn hắn đưa đến Hoàn Dạ Vương phủ. Mà những con bồ câu truyền tin do sơn trang thuần dưỡng này, Nhâm Tông Cẩm chỉ cần nghe thanh âm, liền có thể phân biệt là con nào.

“Đúng vậy.” Nhâm Hách cầm lấy con bồ câu trắng trong tay Nhâm Thu, bồ câu thông minh, không né không tránh, ngược lại còn kêu lên một tiếng liền nhảy lên cánh tay hắn, oa oa kêu to giống như đang trách cứ hắn “giành giật tình yêu“.

Nhâm Hách nhìn con bồ câu trên cánh tay, trong mắt mơ hồ cất giấu vài tia hưng phấn... Nó xuất hiện ở đây, có nghĩa là tin tức về Nhị thiếu gia nhất định đã có phát hiện lớn...

Hắn áp chế không được nội tâm kích động, bỏ cả tác phong lạnh lùng trước kia, cao giọng hô to với người bên trong xe: “Thiếu gia, có lẽ Vô Ky Lâu bên kia đã có phát hiện mới...!”

Lời còn chưa dứt, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, không kịp đề phòng, thân mình theo quán tính nghiêng mạnh, thiếu chút nữa ngã nhào khỏi xe, may mắn hắn phản ứng nhanh nhạy, mới không rơi xuống thảm trạng chật vật.

“Nhâm Thu! Ngươi làm cái gì ——?!” Nhâm Hách đè nén tức giận, quay đầu lại quát.

Ai ngờ thiếu niên lái xe không trả lời hắn, mà chỉ ngốc lăng nhìn chằm chằm phía trước.

Lúc này Nhâm Hách mới cảm thấy được ngoài bọn họ còn có hơi thở xa lạ của ai đó đang ở gần.

Phía trước xe ngựa, dưới ánh đèn lay động, trong bóng tối hiện ra một con ngựa trắng phi phàm. Mà người cưỡi trên lưng con ngựa này, y phục xanh đen rách nát hỗn độn, tóc đen rối tung trên vai, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, hai mắt vẫn cứng rắn tựa như nham thạch, vô cùng kiên định và cương nghị. Một nam tử với bộ dáng như vậy, nếu không có chuyện bất đắc dĩ, nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.

“... Nam hộ pháp?!” Nhâm Hách nhận ra người tới, hô nhỏ một tiếng. Hắn có ấn tượng rất sâu với người luôn đi theo phía sau Hoàn Dạ Vương này, loại nam nhân như vậy, chỉ cần gặp qua một lần tuyệt đối sẽ không quên, huống chi là chính tay hắn thoa dược băng bó cho thân thể đầy vết thương của người này.

Nam nhân không trả lời, chỉ xoay người xuống ngựa, không để ý tới ánh nhìn của Nhâm Thu hay sự ngăn cản của Nhâm Hách, khom người xốc lên màn xe, nhìn người bên trong xe, mặt không chút thay đổi trầm giọng nói: “... Ô Phong Dịch, ngươi có bao nhiêu?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt người bên trong xe lập tức trầm xuống.

Ánh mắt giống như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía Nam Khiếu Hoàn, Nhâm Tông Cẩm cứ như vậy nhìn y thật lâu, mà nam nhân bị người nhìn chăm chú cũng không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế giống như pho tượng đá.

“Nam hộ pháp.” Nhâm Tông Cẩm sau một lúc lâu rốt cục thu hồi ánh mắt, nhẹ nở nụ cười, hắn từ trên đệm đứng dậy, vài bước đi ra khỏi xe, đi đến trước mặt nam nhân, “Xảy ra chuyện gì sao?”

Ánh mắt hắn trầm tĩnh mà lại lạnh nhạt, hàm chứa lực lượng đặc biệt có thể làm cho người ta an tâm.

Nam Khiếu Hoàn lại rũ mi mắt xuống, khom người ôm quyền, thi lễ với Nhâm Tông Cẩm, trầm giọng nói: “Thời gian cấp bách, mong rằng Nhâm công tử thành toàn.”

Nhâm Tông Cẩm không cười, hắn bình tĩnh đánh giá Nam Khiếu Hoàn thật lâu, sau đó quay đầu, hướng Nhâm Hách nói: “Lấy Ô Phong Dịch đưa cho Nam hộ pháp.”

Nhâm Hách vừa nghe, trong lòng rùng mình, thiếu niên luôn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng nhịn không được cả kinh thất sắc hô: “Thiếu gia!”

“Không nghe thấy ta nói gì sao?!” Nhâm Tông Cẩm lạnh mặt, trầm giọng quát lớn.

Nhâm Thu hiển nhiên là chưa từng nhìn thấy bộ dạng thiếu gia nhà mình như vậy, lúc này sợ tới mức vội vàng lôi kéo Nhâm Hách tiến vào trong xe ngựa.

“Ân tình của Nhâm công tử, tại hạ vô cùng cảm kích.” Nam Khiếu Hoàn lấy ra một vật từ trong ống tay áo, đặt vào trong tay Nhâm Tông Cẩm. Lệnh bài làm từ ngọc bội, trên mặt có khắc ba chữ Quán Thiên Các.

Nhâm Tông Cẩm đánh giá vật trong tay, nghe thanh âm khô khốc vang lên bên tai: “Tính luôn lần này, tại hạ nợ Nhâm công tử hai tánh mạng. Khối lệnh bài này là tín vật của tại hạ. Ngày sau bất luận là ai cầm theo lệnh bài này tìm tới Thiên Dạ Cung, tại hạ nhất định muôn lần chết không chối từ, dốc hết toàn lực thực hiện yêu cầu của người đó.”

Nhâm Tông Cẩm vuốt ve lệnh bài trong tay, chưa đáp lời, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này, Nhâm Hách cầm một cái hộp nhỏ đi tới bên cạnh Nhâm Tông Cẩm.

Nhâm Tông Cẩm tiếp nhận hộp nhỏ, mở ra nhìn thoáng qua, lại khép lại, bảo Nhâm Thu đưa cho Nam Khiếu Hoàn.

Tới khi Nam Khiếu Hoàn nhìn thấy được hai hàng bình sứ nằm chỉnh tề trong hộp gỗ, nội tâm nặng trĩu mới có thể nhẹ xuống một chút. Y đem hộp gỗ cất kỹ, nhảy lên con ngựa trắng, cuối cùng chắp tay cáo từ với Nhâm Tông Cẩm, liền quay đầu ngựa lại, định rời đi.

“A Tranh, ngày 16 tháng 1, ta ở Tập Phượng trấn chờ ngươi.”

Theo giọng nam ôn nhuận vang lên, một con bồ câu trắng đáp xuống trên vai Nam Khiếu Hoàn.

Mà nam nhân lúc này, chỉ nhìn thẳng phía trước, không phủ nhận, cũng không biện giải, cuối cùng chỉ khẽ “Ân” một tiếng, liền giục ngựa rời đi.

Đợi thân ảnh nam nhân biến mất trong bóng đêm, Nhâm Tông Cẩm mới xoay người ngồi trở lại bên trong xe ngựa, căn bản mặc kệ hai thiếu niên ngốc lăng bên cạnh. Mãi đến ngồi một hồi lâu, xe ngựa vẫn chưa di chuyển tiếp, hắn mới có chút nghi hoặc lên tiếng thúc giục: “Thu nhi? Tiểu Hách?”

Một lát sau, màn xe bị xốc lên, Nhâm Hách chui vào, phía sau còn có Nhâm Thu im lặng đi theo.

Nhâm Tông Cẩm vừa thấy biểu cảm trên mặt Nhâm Hách, không khỏi thở dài một tiếng: “Chúng ta còn lại bao nhiêu?”

Nhâm Hách buồn giọng nói: “Còn ba bình.”

Nhâm Tông Cẩm ngạc nhiên, nhíu nhíu mày: “Vẫn còn ba bình?”

“Thiếu gia!” Nhâm Hách rốt cục chịu không nổi nữa gầm nhẹ ra tiếng, vừa rống xong lại lập tức cúi đầu, sau một lúc lâu mới từng bước đi đến trước mặt nam tử, mang theo ủy khuất pha lẫn vài phần nén giận, “Ba bình... chỉ đủ cho ngài dùng nửa tháng. Lần này chúng ta đi phương Bắc, ít nhất cũng phải mất một tháng hai tháng, bệnh của ngài...”

Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Nhâm Tông Cẩm cắt ngang: “Thời gian nửa tháng còn chưa đủ để bọn họ mang dược từ sơn trang tới đây?”

“Nhưng mà...” Nhâm Hách đột nhiên ngẩng đầu, cực độ không đồng ý.

Nhâm Tông Cẩm liếc hắn một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu.

“Cho dù y là đệ đệ của thiếu gia ngài, thiếu gia ngài cũng không cần phải coi thường sự sống chết của mình như vậy. Ai biết y đem Ô Phong Dịch đi làm gì...” Nhâm Thu ở phía sau vẫn luôn yên lặng nghe rốt cục nhịn không được nữa mà xen vào, hắn nhíu chặt mày, một bộ ác ý phỏng đoán.

“Có thể khiến y bại lộ thân phận tới tìm ta, Thu nhi ngươi cảm thấy sẽ là chuyện nhỏ sao?” Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của nam nhân, Nhâm Tông Cẩm dựa vào ghế đệm, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng vẽ lên ý cười chua xót, “Dù sao thì, Ô Phong Dịch này đối với ta cũng chỉ là hỗ trợ kéo dài thêm mấy ngày hơi tàn, mà đối với y, lại là một tánh mạng...” Không, có lẽ không chỉ đơn giản như vậy... so với tánh mạng còn quan trọng hơn gấp trăm ngàn lần...

Là Mộ Hàn Trọng sao?...

A...

**

Vu Diệp biết mình đang nằm mơ.

Nhưng hai chữ “nằm mơ” này, cũng không thể khái quát hết tình huống của hắn hiện tại.

Xuyên qua cửa kính xe, hắn nhìn những tòa nhà với kiến trúc hiện đại đã lâu không thấy, nhìn những thiếu nữ ăn mặc thời thượng chân đi giày cao gót đang sải bước dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn những nhân viên văn phòng tay mang cặp vội vã đi trên đường vừa tranh thủ thời gian sử dụng điện thoại để giải quyết công việc, nhìn các thiếu niên lưng đeo balo vừa vui đùa vừa đạp xe truy đuổi nhau trên đường phố, sau đó hắn lại chậm rãi quay đầu trở vào, nhìn người nam nhân quen thuộc bên cạnh đang tựa lưng vào ghế xoa xoa huyệt thái dương.

Gương mặt điển trai của nam nhân đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều, vẻ non nớt của tuổi trẻ giảm đi, thay vào đó là vẻ điềm tĩnh và độc đoán mà những người từng trải mới có.

Khẽ cười, Vu Diệp ngã lưng ra ghế, nghiêng đầu tựa vào đầu vai tiểu tử đã trưởng thành bên cạnh.

Trong phần ký ức cuối cùng của hắn vẫn còn đó tiếng gào thét chói tai, tiếng trẻ con khóc nháo, những cú va chạm dữ dội, cảnh tượng lắc lư và gương mặt điềm tĩnh của những tiếp viên hàng không trong khoang máy bay.

Mà hiện tại, Vu Diệp cười khổ, những ngón tay mờ ảo của hắn đang đặt lên cánh tay Tạ Thiên, mà người sẽ luôn bật cười khi hắn làm như vậy kia, lúc này lại tựa hồ không hề nhận thấy được điều gì, không có bất cứ phản ứng gì đáp lại.

Gì mà tựa hồ... Hiển nhiên là cậu không hề phát hiện.

Chiếc xe vững vàng dừng lại, cửa sau được người mở ra, nam nhân nãy giờ vẫn nhắm mắt trầm tư mở mắt ra, khom người đi ra khỏi xe, chỉnh sửa lại cà vạt, sau đó cất bước đi vào một tòa nhà cao tầng xa hoa ở ngã tư đường.

Vu Diệp đi theo phía sau cậu, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao lớn trước mắt mà không khỏi cảm thán, có chút hoài niệm, dù sao ấn tượng của hắn đối với nơi này vẫn còn dừng lại ở giai đoạn trang trí.

Tạ Thiên đi thẳng vào, đi đến đâu nhân viên đều gật đầu tiếp đón đến đó, đợi đến khi thang máy lên tới tầng cao nhất, nhìn thấy nam tử khôi ngô đang cung kính đứng chờ ngoài cửa, Tạ Thiên vẫn luôn nhíu mày suốt đường đi lúc này càng thêm tức giận, rống lên:

“Chẳng lẽ những lời tôi nói hôm qua đều là nói nhảm sao?! Hay là anh bị điếc nên không nghe thấy?!” Nói xong, không thèm nhìn nam tử kia một cái, lập tức đi vào trong phòng.

Nghe khấu khí của bạn tốt như vậy, Vu Diệp tò mò đánh giá nam tử vẫn yên lặng đi theo Tạ Thiên tiến vào văn phòng tổng tài. Hắn nhớ người này, đương nhiên là phải nhớ. Dù sao người này cũng đã làm vệ sĩ của Tạ Thiên suốt 5 năm... À, nhưng tính tới hiện tại thì không biết đã là bao nhiêu năm rồi... Dưới tình huống những vệ sĩ khác đều lần lượt bị thay đổi, chỉ có người này là vẫn giữ nguyên vị trí, đương nhiên Vu Diệp sẽ ghi nhớ rất sâu. Tóc đen mắt đen, làn da màu lúa mạch, cơ thể cường tráng, điềm tĩnh linh hoạt... Năm đó không biết Tạ Thiên làm cách nào mà lại đem được một tên sát thủ có sức chiến đấu không giống người thường này về làm vệ sĩ của mình, lý do trong đó, Vu Diệp vẫn luôn thắc mắc. Đúng rồi... Dường như y tên là...

“Lâm!” Nhìn nam tử thuần thục mặc áo khoác vào, sau đó thân ảnh vụt một cái, không biết từ nới nào bưng về một tách cà phê đặt lên bàn trước mặt cậu, Tạ Thiên rốt cuộc nhịn không được nữa mà gầm nhẹ, cậu nắm cánh tay nam tử, nén giận giương mắt trừng y, “Tối hôm qua anh ngủ ở đây?”

Vẻ mặt người vệ sĩ cao lớn hiện lên nét xấu hổ, nhưng hôm qua khi anh bị người trước mặt này tức giận đuổi ra ngoài, trong người ngoại trừ một chùm chìa khóa thì một xu cũng không có, anh không thể liên lạc được với ai, đành phải ngủ ở trong này. Cũng may nơi này có trang bị vài phòng nghỉ, nên anh mới không phải rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ.

Lửa giận nghẹn ở ngực, làm cho sắc mặt Tạ Thiên càng thêm dữ tợn. Nhìn chằm chằm người trước mắt một lúc lâu, Tạ Thiên bỗng nhiên buông tay ra, tê liệt ngã xuống ghế đệm to lớn, phất tay ý bảo người nọ đi ra ngoài.

Màn chất vấn không đầu không đuôi, cho nên cũng chấm dứt không đầu không đuôi. Lâm giống như cũng đã quen với thái độ như vậy của người trước mắt, anh cung kính cúi chào Tạ Thiên một cái, liền lui xuống.

Vu Diệp ngồi bắt chéo chân ở bàn làm việc, xoa xoa cằm, nhìn biểu cảm của Tạ Thiên sau khi Lâm ra khỏi cửa liền trở nên sa sút, Vu Diệp không khỏi thầm suy đoán vài thứ trong lòng.

“Đáng ghét!” Tạ Thiên hung hăng đạp cái bàn một cước, không kiên nhẫn cầm lấy một kiện tài liệu trên bàn nhìn vài lần, nhưng chỉ được vài giây, lại đem nó ném xuống đất, sau đó xoay người mở cửa phòng nghỉ đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.