Sáng sớm dương quang theo ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, dừng trên mi dày đen tuyền, lông mi khẽ run động, nam tử ngủ ở trên giường chậm rãi mở ra hai mắt.
Ánh vào mi mắt chính là trướng mạn quen thuộc, thế nhưng độ ấm từ sau lưng truyền đến cùng với một cánh tay khoát bên hông, khiến cho người vốn định đứng lên liền ngừng lại động tác, nháy mắt hoài nghi bản thân có phải còn đang ở trong mộng hay không.
Hơi thở ấm áp phun vào cổ, một cỗ mùi thơm ngát quanh quẩn ở chóp mũi, sau mấy cái chớp mắt, Nam Khiếu Hoàn liền biết người đang ở bên cạnh ôm y ngủ say là ai.
“Chủ thượng…”
Nhẹ nhàng kéo ra cánh tay đặt bên hông, bất đắc dĩ nhỏ giọng gọi.
“Ân?”
Vốn tưởng Vu Diệp vẫn còn chưa tỉnh, nghe thấy âm thanh đáp lại, Nam Khiếu Hoàn không khỏi ngây ra một lúc.
Trí nhớ trong đầu chỉ dừng lại ở thời điểm uống dược, phía sau hoàn toàn trống rỗng, y không rõ vì sao người nọ lại xuất hiện ở nơi này, nhưng theo thói quen ngày thường, phản ứng của y chính là bảo trì trầm mặc. Suy nghĩ của chủ tử, vĩnh viễn không nên suy đoán.
Vì thế Nam Khiếu Hoàn không lên tiếng nữa, cố gắng thả lỏng thân thể, hơi cúi đầu, thuận tiện cho Vu Diệp siết chặt ôm ấp.
“… Giờ nào rồi, Khiếu Hoàn?”
Thanh âm mơ hồ hàm chứa vài phần buồn ngủ vang lên, Vu Diệp chậm rãi nâng lên một bàn tay, đem tóc dài che ở trên trán y vén ra phía sau.
“… Thuộc hạ không thể khẳng định, ước chừng là vừa qua giờ Mẹo.” Nam Khiếu Hoàn nói ra suy đoán của bản thân, tiêu điểm ánh mắt dừng ở áo ngủ làm bằng vải gấm ở trên người.
“Còn sớm.”
Người phía sau đáp một câu, tay vén tóc xong, lại thuận thế sờ trán Nam Khiếu Hoàn.
Người trong lồng ngực thân mình cứng đờ, nhưng rất nhanh lại trầm tĩnh lại.
“… Ngô, hiện tại cảm thấy thế nào? Hẳn là không còn nóng đi…”
Nửa câu đầu là hỏi y, nửa câu sau lại giống như độc thoại.
Nam Khiếu Hoàn ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng Vu Diệp là đang hỏi cái gì, một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua cõi lòng.
“Đã làm phiền chủ thượng lo lắng… Thuộc hạ… Đã không còn gì đáng ngại.”
Tập võ nhiều năm, phát sốt hay bệnh vặt linh tinh gì đó, cẩn thận hồi tưởng lại, đại khái cũng không đến năm lần. Không nghĩ tới lần này… Thế nhưng bởi vì nguyên nhân kia… Trên mặt Nam Khiếu Hoàn không tự giác nóng lên, đột nhiên cảm thấy địa phương bị ngón tay người nọ chạm đến cũng giống như bị thiêu cháy.
Nghe được câu trả lời của Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp thở phào một hơi, trên mặt không khỏi hiện lên tia cười nhẹ nhõm. Hắn thu hồi tay, từ trên giường ngồi dậy, ngăn lại động tác muốn xuống giường hầu hạ của Nam Khiếu Hoàn, lấy quần áo đêm qua vắt ở một bên lưu loát mặc vào, cuối cùng xoay người mang lại hài miệt.
“Sốt của ngươi mới vừa lui, tạm thời cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày. Ta sẽ kêu bọn họ đem thức ăn đưa đến trong phòng ngươi, trong mấy ngày tới, ngươi cũng không cần đi theo bên cạnh ta.”
Chỉnh y bào, ngồi ở trước gương, Vu Diệp gở xuống dây cột tóc, một bên cầm lược tự mình chải tóc, một bên đối người đang mặc quần áo phân phó.
Bên kia, tiếng nói thoáng có chút khàn khàn khẽ đáp lại.
“… Vâng.”
…
“… Đúng rồi.”
Vu Diệp đột nhiên mở miệng, Nam Khiếu Hoàn ngẩng đầu, ánh mắt hướng hắn nhìn qua.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới vài suy đoán trước khi ngủ của tối hôm qua, tuy rằng không có chứng cứ, thế nhưng nhắc nhở người này một câu vẫn là rất cần thiết, ánh mắt Vu Diệp thoáng trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Buổi chiều Khanh Nhan lại đây, ngươi cùng nàng hảo hảo nói chuyện, khoảng thời gian sau này, phải chú ý nhiều hơn phía Ti Hoàng Hàn Luyện… Mặt khác chính ngươi, cũng điều vài ám vệ luôn đi theo bên người bảo hộ. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất… Tuy nói là đang ở trong kinh thành, cũng không thể cam đoan hắn sẽ không xuống tay với ngươi.”
Vu Diệp từng câu từng câu tinh tế căn dặn, nếu đúng như hắn sở liệu, chính mình đêm trước đột nhiên phát tác ‘Di Độc’ một cách cổ quái, chắc chắn có liên quan tới Ti Hoàng Hàn Luyện, như vậy, một khi chưa đối phó được chính mình, người trước mắt này, chính là mục tiêu tốt nhất…
Mà đối với Nam Khiếu Hoàn, ban đầu nghe thấy những lời này còn có chút mơ hồ không hiểu, nhưng khi tinh tế ngẫm nghĩ lại, y cũng liền hiểu được sự cổ quái trong đó…
“Thuộc hạ đã biết.”
Bàn tay yên lặng nắm thành quyền, người vừa mới xuống giường, khom người cúi đầu đáp, đôi con ngươi ẩn bên dưới lông mi, đều là một mảnh lạnh như băng.
Kế tiếp mấy ngày, Vân Liệt Đế ban ra hai đạo thánh chỉ, làm cho triều đình nổ tung.
Một đạo trong đó, được đọc to ở Sùng Chính Điện. Chỉ ngắn ngủi mấy lời, lại tựa như đem một cục đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, dấy lên vô số gợn sóng.
… Nay phong Hoàn Dạ Vương làm Vân Huy Tướng quân, dẫn ba nghìn cấm quân tiến đến Bạch Châu tiêu diệt giặc cỏ.
Bạch Châu ở phía Tây Dận Quốc, hai năm trước bởi vì nạn đói hoành hành, rất nhiều người rơi vào đường cùng, kết giao cùng một ít phạm nhân từ Hàn Quốc trốn chạy sang, trở thành giặc cỏ. Địa phương cũng từng phái sương quân* tiến đến tiêu diệt, nhưng mỗi lần đều thất bại rút lui. Tháng sáu năm nay, quan viên địa phương dâng tấu chương, thỉnh cầu triều đình điều động cấm quân đến tiêu diệt. Ti Hoàng Vân Dật tiếp nhận tấu chương, nhưng không có động thái gì, thẳng đến ngày hai mươi ba tháng bảy mới đem ra nghị luận ban phán quyết.
[*Sương quân: quân lính ở địa phương, các châu hoặc các phủ].
Sau khi hạ triều, Ti Hoàng Hàn Vũ quay về phủ của mình, một mình một người ở thư phòng điên cuồng đem toàn bộ đồ vật ném vỡ, mà Ti Hoàng Hàn Luyện, sau khi nghe đến tin tức của buổi thượng triều, bất động thùy mắt bóp chết mấy con bướm đang bay múa trong không trung.
Bất quá nửa ngày, những kẻ đứng về phía Đại Hoàng tử trong triều đình đều dâng thư phản đối, nhưng tất cả đều bị Vân Liệt Đế lạnh lùng bác bỏ. Ngày thứ hai thượng triều, sau khi phạt trượng Thừa tướng, liền không còn ai dám ngỗ nghịch ý chỉ của hoàng đế. Có người nói ngay cả Hoàng hậu, buổi tối cũng bị hoàng đế giận dữ đánh một bạt tay, bị đuổi ra khỏi tẩm cung hoàng đế.
So sánh đạo thánh chỉ thứ nhất làm dấy lên một trận dư luận xôn xao, đạo thánh chỉ thứ hai ban lệnh một lần nữa điều tra rõ vụ án mưu nghịch của Tả gia năm đó, lại chỉ khiến cho bằng hữu cùng môn sinh của Tả gia ngày xưa chú ý tới.
Nhưng đối với một người nào đó mà nói, đạo thánh chỉ thứ hai này, có trọng lượng hơn cái thứ nhất rất nhiều. Người đó chính là An Vô.
Ngày y nghe được tin tức, nam tử suốt ba năm chưa chạm tới một giọt rượu lại uống đến say mèm, uống cho đến khi đầu lưỡi thắt chặt, chân không nhấc nổi.
Ban đêm, sau khi giằng co hơn nửa canh giờ, Mộ Vân Tiêu cùng An Vô, mười ngón đan xen, hai người ôm nhau, bình yên mà ngủ.
Ngày thứ ba sau khi tiếp nhận thánh chỉ, ngày hai mươi sáu tháng bảy, nhóm Vu Diệp, Mộ Vân Tiêu bốn người liền đi đại doanh cấm quân ở dưới chân núi Yến Sơn nằm bên ngoài Huyền Kinh.
Binh lính của Đại Dận, trên cơ bản được chia thành cấm quân, sương quân và hương quân*. Thủ ở Huyền Kinh, sẵn sàng chiến đấu, là cấm quân. Mà bố trí của cấm quân, tuân thủ nguyên tắc ‘Trong ngoài hỗ tương’ của tổ tiên, trừ bỏ lực lượng cấm quân trú đống phòng thủ ở các nơi hiểm yếu, bốn mươi vạn cấm quân còn lại, toàn bộ được phân chia trú đóng ở bốn phía xung quanh Huyền Kinh.
[*Hương quân: quân lính nông thôn]
Cấm quân được phân chia một phần do Điện Tiền Ti chưởng quản, một phần do Thị Vệ Nhị Ti chưởng quản, bao gồm cả thị vệ thân cận bên người hoàng đế, cùng với binh lính trú đống ở Huyền Kinh thay phiên canh giữ trong ngoài. Mà lực lượng cấm quân đảm nhiệm trọng trách bảo hộ bên người hoàng đế cùng trực đêm, chính là bộ phận tinh nhuệ nhất trong tám mươi vạn cấm quân, được xếp vào đội ngũ Thượng Tứ Quân*. Thượng Tứ Quân của Ti Hoàng Vân Dật theo như lời chính là, Phủng Nhật, Thiên Vũ, Long Vệ, Thần Vệ.
[*thượng quân: quân lính của nhà vua, quân lính đẳng cấp nhất]
Trú đống ở dưới chân núi Yến Sơn và vùng phụ cận chính là lực lượng kỵ binh Thiên Vũ quân.
Bầu trời xanh ngàn dặm không mây, vô cùng yên ắng, gió thổi tung bay tay áo của bốn người, đứng ở trên sườn núi cao, Vu Diệp nhìn xuống phía dưới, liền thấy quân doanh có hình chữ nhật cực kỳ tinh tế, nó chiếm một khu vực lớn, tầm mắt gần như không thể nhìn tới được điểm bắt đầu, thứ duy nhất có thể đếm được, chính là các lối đi tắt, kéo dài từ Nam chí Bắc, cũng có đến tám nhánh.
Vu Diệp nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Vân Tiêu, cười nói: “Phụ hoàng cho phép ta tùy ý chọn lựa binh lính, thật đúng là rất để mắt tới ta. Đợi lát nữa, có lẽ phải làm phiền sư phụ.”
Mộ Vân Tiêu ném cho hắn một cái liếc mắt, trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, một đôi con ngươi đen, lại hàm chứa vài phần phấn khởi. Hắn lúc thiếu niên nhập ngũ, tuy rằng lưu lại chỉ ngắn ngủn một năm, nhưng cuộc sống kia quá mức khắc sâu trong trí nhớ hắn, hiện tại bất quá là ở xa xa nhìn đến quân doanh, mơ hồ nghe được âm thanh thao luyện hòa lẫn trong gió, cũng khiến máu huyết bắt đầu sôi sục.
Lập tức hơi gợi lên khóe môi, hướng Vu Diệp nhẹ nhàng gật đầu, phiên thân lên ngựa, giương lên mã tiên, dẫn đầu hướng quân doanh phi nhanh đi.
Tới cánh cửa phía Đông Nam của quân doanh, vệ binh thủ vệ bên ngoài nhìn thấy ở xa xa có mấy người đang kỵ mã chạy nhanh đến, nhóm vệ binh nhìn nhau, nhưng cũng không có động tác gì, thẳng đến khi mấy người Mộ Vân Tiêu xuống ngựa, dẫn ngựa ý muốn đi vào, trường kích liền ‘Xoát’ một tiếng giao nhau thành chữ thập, ngăn cản bước chân của mấy người bọn họ.
“Phía trước là quân doanh trọng địa, các vị xin hãy dừng chân.” Một vệ binh tiến lên vài bước, mặt không chút đổi sắc nói.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Mộ Vân Tiêu một khắc trước còn vân lãng phong thanh, thoáng chốc âm trầm không ít, khẩu khí cũng lạnh xuống: “Chúng ta hôm nay là phụng thánh chỉ, tiến vào quân doanh Thiên Vũ quân của các ngươi!”
Lẽ ra vệ binh kia nếu thông minh một chút, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của mấy người vừa tới này, cộng thêm cách nói năng không chút khách khí của Mộ Vân Tiêu, có lẽ đã sớm phái người vào bên trong thông báo, nhưng đáng tiếc tên vệ binh đầu lĩnh trước mắt này, bất ti bất hàng [không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo], nghe xong lời Mộ Vân Tiêu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng, không thèm để ý người đối diện, đoan chính đạm nói: “Có bằng chứng không?”
“Ngươi!”
“Nếu không có bằng chứng, thỉnh các vị nhanh chóng rời đi!” Vệ binh kia nói.
Mấy người bọn họ đương nhiên là có bằng chứng, nhưng Mộ Vân Tiêu không biết bị chọc đến dây thần kinh nào, An Vô vừa định tiến lên giải thích với vệ binh kia liền bị hắn lãnh nghiêm mặt ngăn lại, hừ lạnh một tiếng: “Nếu hôm nay ta là muốn cứ như thế xông vào quân doanh của ngươi thì sao?”
Người nọ hiển nhiên không dự đoán được Mộ Vân Tiêu sẽ nói như vậy, khi lần nữa mở miệng, trên mặt hắn đã mang theo vài phần sắc lạnh, cảnh cáo nói: “Công tử đừng vội vọng ngôn. Xin hãy rời đi nơi này, đừng gây trở ngại chúng ta chấp hành công vụ!”
Nói tới đây, đã là không còn một tia khách khí.
Mộ Vân Tiêu nhướng mày, vừa định nổi giận, Vu Diệp ở bên cạnh sau khi đánh giá xong bức tường doanh cao bốn thước trước mắt, liền tiến lên trước một bước, từ trong lòng lấy ra hổ phù Ti Hoàng Vân Dật cho hắn, đưa tới trước mặt vệ binh kia: “Bằng chứng này, đã đủ chưa?”
Nhóm vệ binh vừa nhìn thấy hổ phù, liền thu binh khí, ôm quyền khom mình hành lễ: “Tham kiến Tướng quân. Vừa rồi có nhiều đắc tội, xin tướng quân lượng tình bỏ qua.” Dứt lời, giơ tay lên, liền có một tiểu vệ binh chạy tới.
“Dẫn Tướng quân cùng mọi người đi vào.”
“Vâng!”
Tiểu vệ binh hướng bốn người hành lễ, sau đó liền bày ra tư thế ‘Thỉnh’.
Vu Diệp buồn cười nhìn Mộ Vân Tiêu đang nghiêm mặt trừng mắt mình, đưa tay vỗ nhẹ bả vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: “Được rồi, sư phụ, đừng trêu chọc bọn họ.”
Mộ Vân Tiêu nhẹ đảo tròng mắt, hắn là xem thấy quân doanh này đề phòng sâm nghiêm, vệ binh kia luôn nghiêm túc cân não, liền nổi lên ý niệm muốn đùa giỡn một phen, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn thể hiện phong thái đúng mực với thân phận bộ quần áo Vương gia trên người mình, vì sao vẫn bị tên tiểu tử trước mặt này phát hiện?
Mấy người đi theo vệ binh dẫn đường kia tiến vào quân doanh, một đường hướng Bắc mà đi, thời điểm đi ngang qua thao trường, nơi đó âm thanh huyên náo từng trận, cát bụi bay đầy trời, cờ hiệu đan xen, đúng là Thiên Vũ quân đang thao luyện đội ngũ. Mặt trời chói chang treo cao, nắng nóng rát chiếu rọi xuống đại địa, giữa sân thao luyện binh lính mồ hôi đổ như mưa, ướt đẫm y phục trên người.
Vu Diệp dừng bước chân, tiểu vệ binh dẫn đường cũng không dám thúc giục, chỉ có thể ở một bên chờ đợi, đợi hắn nhìn một lúc, lúc muốn ly khai, chợt nghe thấy từng trận tiếng bước chân từ xa truyền tới, bụi đất đầy trời, bất quá trong nháy mắt, đội ngũ kia đã đứng ở trước mặt Vu Diệp.
Nam tử dẫn đầu đội ngũ này, đầu đội mũ da thú, mặc chiến bào màu đỏ khảm bạc, ánh bạc dưới ánh nắng mặt trời phản xạ ra tia sáng chói mắt, chiếu rọi lên khuôn mặt tươi cười tuấn lãng.
“Thuộc hạ bái kiến Ngu hầu.” Tiểu vệ binh liền ôm quyền hành lễ.
Người nọ rất nhanh nhìn hắn một cái, ‘Ân’ ra một tiếng, xoay người xuống ngựa, lập tức hướng chỗ Vu Diệp đi nhanh qua.
“Hàn Trọng! Ta quả nhiên không có nhìn lầm, thật sự là ngươi!”
“Tự Hiệu.”
Nhìn thấy Quyền Tự Hiệu đã nhiều ngày không gặp đột nhiên xuất hiện, ánh mắt Vu Diệp sáng ngời, cho dù lần đó đã từng nhìn thấy bộ dáng hắn mặc khôi giáp, nhưng lúc này ở trong quân doanh nhìn thấy lần nữa, lại cảm giác có hơn vài phần dương cương khí khái.
“Sao ngươi lại tới đây?” Tầm mắt Quyền Tự Hiệu chuyển tới Mộ Vân Tiêu đứng bên cạnh Vu Diệp, “Vị này là…?”
“Nhìn thấy Ung Thân Vương, còn không mau hành lễ?” Vu Diệp cười thúc giục.
Ánh mắt đánh giá của Quyền Tự Hiệu lập tức kinh hãi dừng lại, ngốc lăng vài giây, liền cúi đầu ôm quyền hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Vương gia.”
Mộ Vân Tiêu ‘Ừ’ một tiếng đáp lại, lập tức chuyển hướng Vu Diệp, hắn rõ ràng còn chưa nguôi giận, trong thanh âm hàm chứa vài phần bất mãn cùng châm chọc: “Ngươi muốn ôn chuyện ta không phản đối, nhưng vừa rồi không biết là ai thúc giục ta đi nhanh?”
Vu Diệp vội ho một tiếng, đối Quyền Tự Hiệu đang không hiểu chuyện gì cười nói: “Chúng ta lần này là phụng mệnh mà đến, sự tình trọng đại, không thể cùng ngươi hàn huyên lâu, Tự Hiệu, lần sau ngươi nghỉ phép, chúng ta tái hảo hảo tụ họp.”
Dứt lời, liền muốn xoay người rời đi.
“Từ từ!” Quyền Tự Hiệu hô, “Các ngươi là muốn tới phủ chủ quân?”
“Đương nhiên.” Vu Diệp có chút khó hiểu với câu hỏi của hắn.
“Chủ quân không ở đó, hắn đang ở thao trường. Ta dẫn các ngươi tới đi.”
Nói xong câu này, Quyền Tự Hiệu lại hướng người phía sau thấp giọng phân phó: “Hà Anh, ngươi dẫn đội đi trước, lát sau ta sẽ đến.”
“Vâng, Ngu hầu.” Tướng sĩ có làn da ngăm đen niên kỉ không cao tên Hà Anh nhẹ đáp, xoay người hướng đội ngũ phía sau phất tay ra hiệu lệnh. Binh lính lúc đầu đi theo Quyền Tự Hiệu, liền theo Hà Anh kỵ mã ly khai.