Bên trong thành Huyền Chu, tuyết trắng như dát bạc lên cảnh vật, gió tuyết đã ngừng. Bao la ở phía chân trời, mặt trời đã nhiều ngày không thấy rốt cục hiện ra, tuyết đọng thật dày cũng bắt đầu tan, tụ thành một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy vào nội thành.
Ngày 25, giờ Dần. Sắc trời hơi hơi sáng, ngoại thành Huyền Chu, có vài khách cư vừa mới mở cửa buôn bán. Các nam nhân mặt áo bông dày, tay cầm xẻng đang ra sức dọn dẹp tuyết đọng, bọn tiểu nhị bưng chậu nước lau chùi bàn ghế trong đại sảnh, nơi cửa sau đậu một chiếc xe chở đầy dưa rau, người phòng bếp đang không ngừng khuân vác ra vào…
Nhâm Thu đẩy ra cửa sổ đóng chặt, không khí tươi mát dũng mãnh tràn vào. Thiếu niên hơi hơi híp mắt, nhìn mặt trời đỏ vừa mới lên, duỗi thắt lưng: “U~ thiếu gia, hôm nay trời có nắng rồi a!”
Tiếng nói thiếu niên thanh thúy, hàm chứa tràn đầy phấn khích cùng vui vẻ.
Một thiếu niên khác đang hầu hạ nam tử mặc y phục bên giường nghe vậy liền nhíu nhíu mày: “Trời nắng thì trời nắng, ngươi cần gì phải phấn khích như vậy? Để người khác nghe thấy, còn tưởng tiểu tư* Nhâm gia đều tầm thường giống như ngươi.” [tiểu tư: người để sai vặt]
“Dù sao thì cũng tốt hơn nhiều mấy buổi sáng mở cửa ra liền lạnh muốn chết người!” Nhâm Thu quay đầu lại phản kích.
Nhâm Hách khom người giúp nam tử đeo đai ngọc, động tác dừng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn hướng cửa sổ, hung ác nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi, bộ ta không có tên sao?~ Gọi Hách ca!”
“Thiết…” Nhâm Thu khinh thường bĩu môi, lắc đầu liên tục, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống trên người nam tử, hai mắt sáng ngời, nhất thời liền đem trận đấu võ mồm với đồng bạn ném lên chín từng mây.
Thiếu niên vài bước chạy đến trước người nam tử, mắt to mang theo ánh sáng khát khao nhìn thẳng tắp: “Thiếu gia, bữa sáng ngài muốn ăn cái gì?”
Nam tử nãy giờ vẫn lẳng lặng nghe hai người cãi nhau khẽ cười một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu.
Ôn nhuận như ngọc. Đây là đánh giá của mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Tóc đen như mực được cẩn thận buộc lên, đeo thanh ngọc quan, da thịt trắng nõn, đôi con ngươi như xuân thủy trầm tĩnh trong suốt, mang theo ý cười nhợt nhạt cùng vài phần cưng chìu nhìn về phía Nhâm Thu, phì cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Rốt cục đã nhớ tới ta?”
“Thiếu gia…” Nhâm Thu mếu máo, kéo dài ngữ điệu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một bộ nơm nớp muốn khóc.
“Hừ.” Nhâm Hách ở bên cạnh khinh thường hành vi của thiếu niên, thấp giọng hừ một tiếng.
“Thiếu gia…” Hai mắt to tròn ẩn ẩn nước mắt.
Ngay sau đó, nhanh chóng phóng tới một góc tự cho rằng Nhâm Tông Cẩm sẽ không nhìn thấy, lè lưỡi khiêu khích Nhâm Hách.
Nhâm Hách khinh miệt liếc thiếu niên. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Nhâm Tông Cẩm vốn định nhắc nhở thiếu niên vài câu, nhìn thấy trận thế này, lại không khỏi cảm thấy đau đầu. Lần này dẫn tiểu tư đi theo hầu hạ bên người, sao hắn lại chọn trúng hai người bọn họ cơ chứ?
Hắn ho khan vài tiếng.
Nhâm Thu cùng Nhâm Hách lập tức yên tĩnh trở lại, đều quay đầu nhìn về phía hắn.
“… Bữa sáng giống như hôm qua đi.”
Hắn khua tay, chỉ mong Nhâm Thu nhanh nhanh rời đi, đừng cùng Nhâm Hách đấu võ mồm nữa.
Nghe câu trả lời này, Nhâm Thu vừa mới hưng phấn liền có chút ảm đạm xuống, thiếu niên gật gật đầu, nhưng chưa từ bỏ ý định vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nhâm Tông Cẩm: “Thiếu gia… Ngài có muốn nếm thử một chút bánh Hoa Sen trong thành không?”
*Bánh hoa sen (như hình):
Nghĩ đến tình hình trong thành nhiều ngày qua, còn có binh lính đầy đường, Nhâm Tông Cẩm vốn không quá cầu kỳ trong việc ăn mặc theo bản năng liền muốn cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt ngưng động của Nhâm Hách cùng ánh mắt ngấn nước của Nhâm Thu đang chăm chú nhìn hắn, dừng một chút, hắn đành phải thở dài một hơi: “Được rồi.”
“Ta cũng muốn đi!” Nhâm Hách một mực yên lặng không lên tiếng vừa nghe lời này, liền hô lớn.
“Ngươi đi làm gì?! Một mình ta là đủ rồi!”
“Ngươi quản được ta? Ta sẽ đi.”
Nhâm Tông Cẩm nhìn hai người lại bắt đầu ồn ào kia, bất đắc dĩ lại khẽ thở dài, đi đến chính giữa, ngăn hai người ra: “Hách nhi và Thu nhi cùng đi đi. Trên đường nhớ phải cẩn thận.”
“Vâng, thiếu gia.” Nhâm Hách thấp giọng đáp.
Cho dù rất không muốn cùng đối thủ một mất một còn đồng hành, nhưng nghe lời Nhâm Tông Cẩm, Nhâm Thu cuối cùng vẫn cùng Nhâm Hách bước ra ngoài khách điếm.
Đợi hai người rời đi, Nhâm Tông Cẩm mới đi đến một gian phòng nhỏ được dùng làm thư phòng, tùy tay chọn một quyển sách trên giá sách, ngồi vào trước giường, đón ánh sáng mặt trời bắt đầu đọc sách.
Đây là một quyển du ký, ghi lại lễ nghĩa cùng phong tục ở Mạc Bắc và Bắc Địch. Hắn đang chuyên tâm đọc, bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng nhốn nháo theo ngoài cửa sổ truyền vào. Mới đầu là một tiếng kêu sợ hãi, sau là tiếng hai ba người nhỏ giọng nghị luận, nhưng chỉ thoáng chốc, đã biến thành một đám người cùng nghị luận.
Gian phòng Nhâm Tông Cẩm ở, là phòng chuyên biệt khách cư chỉ dùng chiêu đãi khách quý, hai tầng nằm độc lập ở phía sau viện, tổng cộng chỉ có chừng năm gian phòng. Yên tĩnh đẹp đẽ, trong ngày thường tuyệt đối không có tạp âm, không biết hôm nay là xảy ra chuyện gì lại nhốn nháo như vậy?
Đem sách để lên bàn, hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn về hướng phát ra thanh âm.
Đối diện cửa sổ thư phòng phía bên dưới lầu có một con hẻm nhỏ, lúc này đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy một đám người đang tụ cùng một chỗ, đưa tay chỉ trỏ một khối đất trống trước mặt.
Hắn tò mò nhướng mày, tập trung ánh mắt nhìn cẩn thận mảnh đất trống kia. Vừa mới nhìn được vài lần, còn chưa nhìn ra tột cùng là chuyện gì, chợt nghe một tiếng ‘Thiếu gia’ từ ngoài cửa truyền vào. Là Nhâm Thu và Nhâm Hách đã trở lại.
Nhâm Thu cũng không gõ cửa, tùy tay đẩy cửa ra liền chạy vào, sau đó ngồi vào bàn tròn ở giữa phòng, tự mình châm trà uống: “Thiếu gia a, hôm nay vận khí thật không tệ, thời điểm ta tới, cửa hàng Vu Ký chỉ có hai ba người đang xếp hàng!”
Nhâm Hách chậm hơn hai bước, từ ngoài cửa đi vào, trên tay bưng thực hạp, là của tiểu nhị mới vừa đưa tới. Còn có bánh Hoa Sen cùng một ít điểm tâm hắn mua, đó là bữa sáng của ba người ngày hôm nay.
Nhâm Tông Cẩm ra khỏi thư phòng, ngồi vào trước bàn, nghi ngờ hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao những người đó đều tụ tập cùng một chỗ?”
“Đúng, đúng! Ta cũng đang định nói với thiếu gia! Thiếu gia ngài biết không? Vừa rồi nô bộc của khách điếm này ra phía sau quét tuyết, quét quét… liền phát hiện được một thứ…”
Thiếu niên mặt mày hớn hở, nói đến đây, lại nuốt một ngụm nước bọt, dừng một chút mới tiếp tục nói: “Mà thứ đó… chính là một thi thể a!”
“Thi thể?” Nhâm Tông Cẩm nghe đến đó, ánh mắt trầm xuống, nhưng trong lòng rất nhanh xoay chuyển. Người chết? Ở hẻm nhỏ trong thành Huyền Kinh?
“Đúng vậy, chính là thi thể! Bất động nằm dưới nền tuyết, khiến cho A Tam quét tuyết bị dọa chết khiếp ha ha ha… tên nhát gan đó! Đã lớn đầu như vậy rồi, thật sự là…”
Nhâm Hách nghe tiếng cười kia, trán đều ẩn ẩn gân xanh. Ném qua một ánh mắt đao, chợt thấy Nhâm Tông Cẩm bỗng nhiên đứng dậy: “Chúng ta đi nhìn xem thi thể kia.”
“—— A?” Nhâm Thu sau một lúc lâu mới kịp phản ứng, ngốc lăng chớp mắt một cái, sắc mặt lập tức xanh mét, “Thiếu, thiếu gia… Thi thể kia có gì đẹp đâu… Chúng ta đừng đi có được không?”
Nhâm Tông Cẩm lại giống như không nghe thấy, lập tức hướng cửa phòng đi đến. Nhâm Hách theo sát phía sau nam tử, thời điểm đi qua Nhâm Thu, thản nhiên hừ một tiếng.
“Ngươi hừ cái gì, Nhâm Hách!” Nhâm Thu ngẩn ra, lập tức gào thét đứng dậy chạy theo.
Ba người đẩy ra vòng người đang vây quanh, đi đến trung tâm.
Hiện ra trước mắt là một nam nhân cao lớn, nửa thân trên quấn y phục rách nát đã không còn nhìn ra màu sắc, mà nửa thân dưới vẫn còn chôn vùi trong tầng tầng tuyết dày.
Nhâm Tông Cẩm ngồi xổm xuống trước thi thể, dùng tay đem tóc đen dính tuyết ẩm ướt đẩy qua hai bên, lộ ra một gương mặt nghiêng dính đầy máu.
Hai mắt người nọ nhắm nghiền, sắc mặt xanh tím nổi bật giữa tuyết trắng, thực có chút khiến người ta sợ hãi. Thế nhưng…
Ngón tay Nhâm Tông Cẩm dừng ở trước mũi người nọ…
“Người này vẫn chưa chết.”
Lời nói xác định vô cùng bình tĩnh nhất thời làm cho người xem xung quanh yên lặng, nhưng chỉ vài giây sau, đám người lập tức lại ồn ào lên. Thiếu vài phần sợ hãi ban đầu, thêm vào đó là vẻ mặt xem kịch vui.
“Chưa chết? A, chưa chết?” Nhâm Thu thì thào lặp lại, đột nhiên ý thức được điều gì, liền vội vàng tiến lên, trước Nhâm Hách một bước muốn đem người nọ kéo ra khỏi tuyết.
Nhâm Hách lại chỉ đứng tại chỗ, nhìn thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia.”
Nhâm Tông Cẩm gật đầu cười nhạt: “Bất luận người này có thân phận gì, dù sao cũng là một tính mạng.”
Nghe thế Nhâm Hách mới tiến lên trợ giúp, hai người hợp lực, rất nhanh, đã có thể đem người từ dưới tuyết dày kéo lên.
Nhâm Tông Cẩm xem xét một chút, chỉ thấy nam nhân này có gương mặt anh tuấn, tay chân thon dài hữu lực, hắn chỉ nhìn sơ qua, liền biết là người tập võ.
Lần này hắn đến kinh thành, hành lý mang theo ít ỏi, người hầu hạ cũng chỉ dẫn theo mấy người, mục đích là để cẩn thận hành sự, không muốn lộ diện. Nhưng người nam nhân này nếu đã để hắn nhìn thấy, hắn hiển nhiên không thể không cứu… Cho dù một hành động nhỏ này, có thể sẽ phá hư chuyện riêng của hắn… Quên đi…
Hắn lắc đầu, nhìn hai thiếu niên đang gian nan đỡ lấy nam nhân, liền tiến lên giúp đỡ, định đem người nọ vác lên vai mình.
Nhâm Thu Nhâm Hách vội vàng muốn ngăn cản, không biết là ai trong lúc bối rối vô tình kéo rách y phục trên người nam nhân, ba người lập tức ngốc lăng tại chỗ.
Mảnh y phục bị Nhâm Thu kéo rách hiển nhiên là mảnh y phục duy nhất trên thân nam nhân, dưới lớp y phục, từng tảng da thịt bị đông lạnh đến xanh tím. Vô số miệng vết thương dính máu khô che kín phần ngực, mà thứ khiến Nhâm Tông Cẩm ngạc nhiên nhất, chính là hai cái khuyên bạc đeo trên hai đầu ngực của nam nhân…
—— Chẳng lẽ, chính mình nhìn lầm?… Người này là một nam sủng đang bỏ trốn?