CHƯƠNG 27
Hắn đến đây lúc nào? Dận thầm nghĩ, xem ra mình quá mức thả lỏng rồi, ngay cả có người bước vào cũng không biết.
“Hoàng thượng?”
Không nghĩ hắn sẽ đến nhanh như vậy, Dận từ trên giường ngồi dậy.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng bắn về phía mình, gương mặt góc cạnh, hai cánh môi mỏng tàn khốc. Đã lâu không nhìn hắn gần như vậy, trưởng thành rồi, thay đổi rồi, mà còn khác biệt rất lớn.
“Xem ra Hoàng thúc thân thể khó chịu, sao không ngủ thêm chút nữa?”
Dận muốn rời giường, lại bị Vũ Linh Vân Tiêu ngăn lại. Lời lẽ nhìn như quan tâm, nhưng lại ẩn chứa một cỗ bá đạo không thể khinh thường. Hắn một tay cưỡng chế đè Dận xuống.
Dận không khỏi cau mày, trên vai đau đớn. Vũ Linh Vân Tiêu nở nụ cười, ngồi ngay ngắn bên cạnh Dận, bàn tay đặt trên vai chưa từng rút ra.
“Thần chỉ hơi buồn ngủ mà thôi… a….”
Một trận đau nhức từ trên vai truyền tới, Dận không khỏi cắn chặt răng. Đúng là món quà ra mắt đặc biệt.
“Còn bảo thân thể không có việc gì ư? Hoàng thúc luôn cứng cỏi mà còn phải đau đến kêu ra tiếng…”
Xoa xoa bờ vai bị thương, ánh mắt Vũ Linh Vân Tiêu rơi xuống y phục mỏng manh trên người Dận. Bởi vì mùa hè nóng bức, áo lót được may bằng chất liệu mát mẻ, sờ lên có cảm giác mát lạnh. Da thịt mịn màng mà đầy co dãn thấp thoáng bên dưới lớp áo trắng…
“Hừ!”
Dận hừ lạnh một tiếng. Cần gì làm bộ làm tịch như vậy?
“Hoàng thượng có việc cứ nói thẳng, nơi này chỉ có hai người chúng ta, cần gì quanh co lòng vòng?”
“Hoàng thúc từ lúc nào lại trở nên nôn nóng như vậy?”
Vũ Linh Vân Tiêu vuốt ve mái tóc dài vừa đen vừa thẳng kia, bộ dạng lười biếng nhàn nhã, bàn tay trên vai dường như đã chơi chán mà rút lại.
Với hành động càn rỡ của Vũ Linh Vân Tiêu, Dận trong lòng dâng lên một cỗ chán ghét. Ngày xưa lúc Vũ Linh Vân Tiêu tựa vào trong ngực, vì hắn còn nhỏ nên Dận không ghét, cảm thấy những hành động thân mật ấy cũng không sao. Nhưng hiện tại, dù không biết nam nhân này nghĩ gì, nhưng sự càn rỡ xen lẫn khinh miệt thật khiến người ta tức giận.
“Ba!”
Một thanh âm thanh thuý vang lên, Dận trực tiếp hất ra bàn tay đang đùa nghịch tóc mình.
“Ngươi dám…”
Vũ Linh Vân Tiêu đứng lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng vào vẻ mặt lạnh nhạt của Dận.
“Vũ Linh Kiêu Dận, ngươi dám phạm thượng”
“A, Hoàng thượng quá lời, thần sao dám?”
“Ha ha ha…”
Vũ Linh Vân Tiêu không giận mà cười, nhưng nụ cười này lại lạnh như băng.
“Hoàng thúc, cấu kết hoàng tử nước khác mưu hại Thái tử Cô quốc, tội này không gọi là lớn sao?”
Đây chẳng phải là bí mật hãm hại sao? Không biết ai mới là người đưa ra nhiệm vụ này cho mình nữa.
“Vũ Linh Vân Tiêu, nhẫn nại của con người là có hạn”
Bất chợt Dận đổi sang xưng hô vô lễ, thái độ ngạo mạn, khiến Vũ Linh Vân Tiêu hết sức bất mãn, trong lòng vô cớ tức giận.
“Vũ Linh Kiêu Dận! Ngươi dám làm càn như vậy!”
Dận lãnh đạm không nhìn hắn, bước xuống giường, hai chân vừa chạm đất không khỏi mềm nhũn. Vũ Linh Vân Tiêu nhìn thấy, châm chọc nói. “Hoàng thúc sao vậy? Không phải là bị tên kia làm thoải mái đến mức chân mềm nhũn đi? Trẫm còn hỏi vì sao ngươi không có quan hệ với bất cứ nữ nhân nào, hoá ra là thích nam nhân sao? Hừ!”
Nhanh chóng phủ thêm áo ngoài, đối với phê phán ác ý này, bề ngoài Dận không có phản ứng gì, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc. Trước kia không phải Vũ Linh Vân Tiêu chưa từng giễu cợt châm biếm mình, nhưng không ác liệt như hôm nay. Nhưng nhắc đến người nọ, quả thật không biết nói sao.
“Hoàng thượng đến đây vì nói mấy chuyện này sao?”
“Ngươi!”
Vũ Linh Vân Tiêu chợt bật cười. “Dận đúng là Dận, luôn cương quyết bướng bỉnh. Nhưng ngươi phạm vào tội lớn như vậy, để duy trì hoà bình giữa hai nước, Trẫm thật không biết xử lý thế nào. Hoàng thúc, Trẫm làm sao ăn nói với con dân thiên hạ đây?”
“Vân Tiêu, ta rất ghét đi nói năng quanh co lòng vòng”
“Tốt, Vũ Linh Kiêu Dận! Ngươi hết lần này đến lần khác xem thường trẫm! Ngươi vĩnh viễn đều như vậy! Trẫm…”
Vũ Linh Vân Tiêu vung tay, xoay người rời đi. “Ngươi sẽ phải hối hận!”. Giọng nói ngầm truyền đến uy hiếp.
Ngươi lúc nào cũng vậy, khiến người ta không thể chạm tới. Rõ ràng ngay bên cạnh, nhưng lại huyển ảo như hoa trong gương trăng trong nước, chỉ có thể từ xa nhìn thấy bóng lưng. Vội vã chạy đến, vẫn không đuổi kịp, không chạm được tới ngươi. Chỉ cần bẻ gãy cánh, ngươi sẽ vĩnh viễn không bay được. Vũ Linh Kiêu Dận, phương pháp này có lẽ thật trẻ con, nhưng là phương pháp hữu hiệu nhất. Chỉ có huỷ diệt tất cả mọi thứ của ngươi, mới có thể trói buộc ngươi…
………………………………………………………………..
Được hai người thị nữ ở bên cạnh quạt, há miệng chờ người ta đút hoa quả, tay cầm nước mơ chua, hai chân nhàn nhã đung đưa, nhắm mắt hưởng thụ…
Có phạm nhân nào lại an nhàn như vậy? Dĩ nhiên là Mộ Quân Duệ.
“A…”
Duỗi người ngáp một cái, nam nhân đầy mị lực, biếng nhác nhưng tràn ngập hấp dẫn, ẩn chứa vẻ oai hùng này khiến đám nữ nhân bên cạnh không ngừng động lòng. Kẻ sát hại Đại hoàng tử vốn nên ở trong ngục giam ẩm ướt âm u đầy côn trùng, vậy mà lại đang nằm dưới bóng cây hưởng thụ phục vụ xa xỉ.
Nhàm chán, rất nhàm chán, thật nhàm chán! Trở mình trên ghế trúc, Mộ Quân Duệ thở dài lần thứ 101 trong ngày.
Mặc dù cuộc sống thế này rất nhàn nhã, nhưng quá nhàm chán a! Hắn rất nhớ người yêu hắn. Mặc dù y hơi bạo lực, động một chút là đánh đấm, thường xuyên đá hắn xuống giường, nhưng hắn nhớ quá a!
Chẳng lẽ đây là bệnh tương tư trong truyền thuyết?
Ôi Chúa ơi, người đang chơi ta sao? Dận, ngươi không đến tìm ta, ta phải chạy đi tìm ngươi thôi! Ngươi sao có thể để một nam nhân đang tuổi sung mãn không được thoả mãn dục vọng thế này, thật phí phạm a!
“Quân Duệ”
Mang theo ý trìu mến, nam tử từ xa bước tới tựa như thần tiên, vạt áo bồng bềnh, vẻ mặt vui sướng.
“Cô Nguyệt a”
Liếc nhìn người tới, nam tử nằm trên ghế cũng không định đứng lên, nhắm mắt lại tiếp tục than thở trong lòng.
“Sao vậy, tinh thần không tốt ư?”
Bàn tay trắng mịn xoa lên trán Mộ Quân Duệ. Tay này thật mịn, nhưng không mềm mại như Dận. Đúng là kì quái, một nam nhân luyện võ mà bàn tay lại cực kì mềm mại.
“Lúc nào sẽ thẩm vấn ta a?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Ta giết đại ca ngươi nha, ngươi không hận ta sao?”
“Hận? Ha ha!” Cô Nguyệt khom lưng. “Ở chốn cung đình, ngu thì ráng chịu”
“Hửm?”. Dù trước mặt là một mỹ nhân, nhưng Mộ Quân Duệ không chút nào hào hứng. Mộ Quân Duệ ai oán bản thân đã trúng độc của Dận quá sâu rồi!
Có lẽ Cô Nguyệt nói đúng, trong con mắt trong veo của hắn chỉ hiện ra vẻ sung sướng. Hắn đối với việc huynh trưởng chết đi ngầm cảm thấy hưng phấn, hắn đã sớm muốn Cô Dương chết, mà mình chẳng qua là giúp hắn một tay mà thôi.
“Nhưng chiêu đãi một tội nhân nồng hậu như vậy…”. Mộ Quân Duệ nhìn đám đông thị nữ xung quanh một chút, hơi chế giễu nói. “Dân chúng Cô quốc sẽ nói gì đây?”
“Ngươi đang lo lắng việc này? Ta sẽ không…”
Đúng lúc ấy một thái giám vội vã chạy tới, giọng the thé khiến người nghe khẩn trương.
“Liên vương…”
“Chuyện gì?”. Cô Nguyệt bị người khác cắt ngang, lộ vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng khiến thái giám mồ hôi chảy ròng ròng, không ngừng lấy vạt áo lau lau.
“Chuyện này…”. Ngần ngại nhìn Mộ Quân Duệ đang nghỉ ngơi bên cạnh, thái giám tiếp tục lau mồ hôi.
“Đi thôi”. Giống như biến thành người khác, Cô Nguyệt mềm giọng cười với Mộ Quân Duệ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh. “Ta đi một lát rồi về”. Nói xong thì cùng thái giám kia rời đi.
“Hình như xảy ra chút phiền phức a?”
Mộ Quân Duệ chắp tay sau ót, cười ha ha nhìn một vệt trắng quét qua bầu trời.
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Vân Tiêu nhìn bá đạo nhưng kì thật không hề bá đạo, hắn vẫn không dám làm bậy với Dận đấy thôi ~
Có lẽ hắn cũng thích cái cảm giác muốn chạm mà chạm không tới này chăng? ~