Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 32

“Kẻ ác là phải xuống địa ngục nha! Có điều ta sẽ cứu rỗi các ngươi, cảm ơn ta đi! Thế nhưng để trao đổi, cho ta mượn thân thể của các ngươi một chút nhé”

Nam nhân toát ra áp lực cực lớn, rõ ràng là gương mặt tuấn mỹ, lại toả ra tà khí và nguy hiểm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cho dẫu là kẻ chuyên làm chuyện ác sắp tử vong cũng phải e ngại.

Mộ Quân Duệ rút ra thanh kiếm màu bạc, trong chốc lát loé sáng bốn phía, giống như ánh sáng thần thánh, cũng giống như nấc thang lên thiên đường đẫm máu. Trong không gian u ám, đôi mắt vốn dĩ đen như bóng đêm lại tản ra sắc đỏ kì dị, như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả.

“Ơ?”. Đôi mắt màu đỏ bắt gặp một cặp mắt khác đen nhánh, Mộ Quân Duệ ngừng giết chóc, hứng thú quan sát một kẻ trong đám tử tù đang nhìn mình chằm chằm.

“Đôi mắt của ngươi rất giống hắn! Nhìn thấy ta không đành lòng ra tay a!”

Ngón tay vuốt ve chiếc cằm thon gọn, Mộ Quân Duệ gật gù.

“Ừm, tha cho ngươi vậy”

Tà mị cười, Mộ Quân Duệ một đao chặt đứt dây thừng trên người hắn. Con ngươi màu đen bàng hoàng nhìn đôi mắt như ngọn lửa địa ngục của Mộ Quân Duệ, không dám cử động. Quả là một cặp mắt đáng sợ, khiến người ta không thể nhúc nhích.

“Giết bọn họ, ngươi sẽ được cứu rỗi, sẽ có một cuộc sống mới. Từ nay về sau, ta là ‘Quân Hoàng’, chủ nhân của ngươi, ngươi phải vĩnh viễn thuần phục ta, theo ta”

Nam tử giãy dụa đứng lên, cầm lấy thanh đao, run rẩy tạo thành một con đường ngập máu, rồi quỳ xuống dưới chân Mộ Quân Duệ.

“Quân Hoàng…”. Thanh âm khàn khàn vì thiếu nước nhưng lại lộ ra hưng phấn.

“Ha ha, không tệ! Ta ban cho ngươi một cuộc sống mới, những thứ trước đây đều quên hết cả đi. Biết không, Tu La?”

“Tu… La?”

“Tên của ngươi”

Mộ Quân Duệ nhàn nhạt liếc nam tử dưới chân mình. “Ngọc Diệp, tiến vào đem hắn đi xử lý một chút, ta phải làm việc rồi!”

………………………………………………………………..

Thuỷ Tinh điện vẫn lấp lánh ánh sáng hoa lệ, nhưng hôm nay lại xuất hiện thêm một nam tử anh tuấn có đôi mắt sắc bén như chim ưng.

“Thả hắn đi như vậy không phải là thả hổ về rừng sao?”

Nam tử có khí chất thoát tục trong giọng nói lờ mờ mang theo một tia bất mãn. Đúng là để bọn họ trốn khỏi Tuý Nguyệt cung, nhưng muốn tìm về cũng đâu có khó.

Vũ Linh Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng. “Liên vương, ngươi từ lúc nào thì bắt đầu thích quen lại người cũ thế kia?”

Cô Nguyệt cau mày, lập tức nói. “Tiêu đế cứ yên tâm, lúc làm việc lớn ta tuyệt đối không để ý tình cảm riêng tư”

Hay cho một câu hai nghĩa, đây không phải là ám chỉ ta sao?

Vũ Linh Vân Tiêu khẽ cười. “Mộ Quân Duệ bất quá chỉ có vẻ bề ngoài thôi, cho dù đổi tên thì vẫn là Ô Hàm vô năng, thả hắn trở lại cũng không sao. Đợi Ô Phương quốc trở thành vật trong lòng bàn tay rồi, có chuyện gì mà không giải quyết được?”

Cô Nguyệt suy xét một chút, thoải mái cười. “Giang sơn và mỹ nhân không thể cùng lúc sở hữu, ta đây chọn giang sơn!”

“Liên vương quả nhiên là hiểu đạo lý”

Vũ Linh Vân Tiêu cười nói. “Như vậy, giữ nguyên kế hoạch mà làm, chiếu cáo thiên hạ Thất hoàng tử Ô Phương quốc có ý đồ sát hại Thái tử Cô quốc, đợi trẫm giúp ngươi đoạt vương vị rồi sẽ phát binh chiếm Ô Phương quốc, chuyện khác tới thời gian thích hợp trẫm sẽ tự sắp xếp”

“Người đối nghịch với Tiêu đế quả thật không biết tự lượng sức mình rồi!”

“Ha ha…”

………………………………………………………………..

Từ xa đã thấy nam tử cao ngất đứng ở bên hồ nước xanh biếc, hai tay chắp sau lưng, vạt áo bay bay. Chân mày hắn nhíu chặt, đặc biệt là ánh mắt chuyên chú, càng tạo nên mị lực khó tả.

“Vương gia”

Đã nhiều năm đối mặt với hắn, Tước Hồ vẫn thất thần.

“Tước hồ, về từ khi nào?”

Chân mày nhíu chặt của Dận khi nhìn thấy người tới thì hơi giãn ra. Nữ tử một thân áo đen, phối hợp với mái tóc đen nhánh, đôi mắt long lanh như nước, tỏ vẻ cũng là người trí tuệ.

“Giải quyết xong việc, nghe được chuyện của Vương gia nên trở về”

“Ừ, ngươi mới trở về, lui xuống nghỉ ngơi đi”

Dận phất tay ý bảo Tước Hồ lui xuống. Tước Hồ cắn răng, lưỡng lự không đi. Dận nhìn thấy, cười nhạt.

“Từ lúc nào mà ngươi trở nên thiếu thẳng thắn như vậy?”

“Vương gia, nghe nói ngươi và… và…”

“Ha ha, và cái gì? Không cần hỏi, đúng như ngươi nghĩ”

Giống như nhớ đến điều gì, môi Dận nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp đẽ.

“A…”

Cái hiểu cái không gật đầu, nữ sát thủ ngoan tuyệt dường như vẫn đang chìm trong chấn động, gương mặt biến dạng lúc vui lúc buồn khiến Dận cũng cảm thấy tức cười.

“Tước Hồ?”

Dận quơ quơ tay, nàng đang suy nghĩ cái gì a!

“Tước Hồ nhất định sẽ bảo hộ Vương gia và Vương phi!”

Khẩu khí nàng đột nhiên kiên định. Hai chữ “vương phi” khiến Dận suýt nữa lăn ra cười.

“Tước Hồ, ngươi đang suy nghĩ lung tung gì vậy?”. Dận lắc đầu.

“Vương gia, hiện giờ Cô đế đã băng hà, xem ra không lâu nữa Tiêu đế sẽ có hành động”

Tước Hồ nghịch ngợm le lưỡi, nhưng lập tức quay về bộ dáng nghiêm chỉnh. Dù sao hiện tại cũng không phải lúc đùa giỡn.

“Không nghĩ rằng nhanh như vậy, đúng là dã tâm hung ác”

“Vương gia, bây giờ chúng ta nên làm gì? Tiêu đế nhất định không dễ dàng buông tha cho chúng ta”

“Ừm, nếu ta đoán không sai, ta sẽ là con mồi đầu tiên của hắn, mà mục tiêu của hắn chính là binh phù trên tay ta. Tuy ở Cô quốc ta đã đem binh phù giả làm điều kiện trao đổi cho Duệ chạy trốn, nhưng với năng lực của hắn, tin rằng rất nhanh sẽ phát hiện. Khi đó hai bên sẽ hoàn toàn trở mặt…”

Cuộc chiến này nếu thất bại sẽ không còn đường sống nữa!

Sau khi Tước Hồ lui xuống, Dận vẫn không rời khỏi, lại không biết trong lòng đang tính toán thế nào. Hắn và Vũ Linh Vân Tiêu có mối hận nhiều năm, binh quyền trong tay càng khiến đế vương kiêng kị. Hôm nay quan hệ hai bên đã nhanh chóng chuyển biến xấu, rất khó an toàn rời đi hoặc che giấu hành tung. Hơn nữa trốn chạy chẳng khác nào tham sống sợ chết, đối với kẻ trời sinh cao ngạo như hắn càng không thể.

Không thể không đánh, chỉ còn cách cố hết sức chống đỡ.

Dận bước vào trong đình, bên trong để sẵn giấy và bút mực. Hắn nhanh chóng cầm bút viết một lá thư.

“Dạ Kiêu!”

Một con bạch ưng cực hiếm giống như một vệt trắng xẹt ngang qua bầu trời xanh, đáp xuống, yên ổn đậu trên vai Dận.

Cậm thận đem thư giấu dưới cánh Dạ Kiêu, Dận cưng chìu vỗ vỗ đầu nó.

“Dạ Kiêu, lại khiến ngươi vất vả rồi, bay đến chỗ hắn đi”

Dạ Kiêu kêu hai tiếng, lập tức giương cánh mà bay.

………………………………………………………………..

Lời Translator:

Anh đừng lo, chồng anh rất giỏi, sẽ sớm giải quyết hết thôi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.