CHƯƠNG 38
Hành lang dài, quanh co khúc khuỷu, trên đỉnh vẽ hoa văn năm màu, trên cây cột gỗ lim điêu khắc hoa văn cổ.
Bóng dáng xinh đẹp từng bước đi về phía trước, lướt qua từng cây cột gỗ lim. Dọc đường không có mấy người, nhưng trong lòng nữ tử biết rõ có bao nhiêu người ngầm mai phục.
Khẽ than một tiếng, nữ nhân cao quý xinh đẹp tiếp tục bước đi, trang phục hoa lệ thật dài quét qua mặt đất, đến một căn phòng an tĩnh trong cung. Ngoài cửa chỉ có hai thị vệ, người tinh ý chỉ cần nhìn hai huyệt thái dương hơi lồi lên thì biết ngay là cao thủ bất phàm.
“Hoàng hậu”
Hai người thị vệ thấy nữ tử đến thì cúi chào.
“Ừ, mở cửa ra”
Bàn tay mảnh khảnh của nàng rút ra một tấm kim bài, ý bảo hai người mở cửa.
“Vâng”
Hai người thị vệ nhìn thấy kim bài thì lập tức tuân lệnh mở cửa. Dù bên ngoài trời trong nắng ấm, nhưng trong phòng lại có vẻ yên tĩnh và u ám.
Nữ tử nhẹ nhàng bước vào, phía sau vang lên âm thanh khép cửa.
Căn phòng u ám là bởi vì tất cả cửa sổ đều đóng chặt, che hết ánh sáng bên ngoài. Trong phòng lãng đãng mùi xạ hương, thanh nhã mà tươi mát. Căn phòng chia làm hai gian trong và ngoài, cách nhau bởi màn trúc. Tất cả bày trí đều cực kì hoa lệ mà cao quý, bên cạnh còn có một chiếc bàn đọc sách.
Nữ tử liếc nhìn “thư phòng” bên ngoài, sau một lúc thì xốc lên màn trúc bước vào phòng trong, lại nghe được giọng nói truyền tới.
“Ngươi đã đến rồi”
“Vâng”
Nữ tử đáp lời, chậm rãi ngồi xuống bàn, tầm mắt rơi xuống bóng người cách từng tầng từng tầng màn che. Thật lâu không thấy nam nhân có phản ứng gì, nữ tử bắt đầu sốt ruột, từng giọt mồ hôi chảy ra trên lớp phấn trang điểm.
“Ngươi đang trách ta phải không?”
Giọng nói đầy kìm nén của nàng vang lên trong căn phòng quá mức yên tĩnh.
“Ha ha, ta có thể trách ngươi cái gì đây?”
Giọng nói trầm thấp mà thu hút xuyên qua từng tầng màn che, rơi vào tai nàng lại trở nên vô cùng nhức nhối.
“Ta là vợ hắn, ta phải giúp hắn. Ta cũng không mong ngươi tha thứ”
“Hừ”
Dận hừ nhẹ một tiếng, xốc lên lớp màn nặng nề, đôi mắt đen thẳm chiếu thẳng về phía nữ tử xinh đẹp ăn mặc hoa lệ phía trước.
“Có gì thì nói mau lên, ta cần nghỉ ngơi”
Nữ tử đối với thái độ kiêu ngạo của Dận chỉ khẽ cười một tiếng. Hắn vẫn không thay đổi, cho dù ở trong cảnh ngộ nào cũng vẫn thanh cao và ngạo nghễ. Giống như lúc này đây, dù thân thể bị giam giữ, trên tay còn buộc dây xích màu bạc.
“Sư huynh, tội gì phải vậy? Đương kim Hoàng thượng hữu dũng hữu mưu, có thực lực thống nhất thiên hạ, ngươi cần gì phải nghe theo lời người xưa. Ta biết ngươi không phải kẻ ngoan cố, nếu ngươi quy thuận, Hoàng thượng… Hoàng thượng sao lại gây khó dễ cho ngươi dù chỉ là một chút…”
Giọng điệu bắt đầu mềm xuống, đằng sau lại ẩn chứa một tia giãy dụa.
Dận khinh thường liếc nhìn nữ tử đồng môn với mình, vị sư muội được xưng là “Đệ nhất nữ tử Vũ Linh quốc”.
“Lời dặn của sư phụ, ngươi đã quên rồi sao?”
“Không, ta không quên. Sư phụ nói chúng ta phải tìm ra quân chủ tái thế, đồng thời giúp hắn thống nhất thiên hạ, khiến cho muôn đời thái bình. Thế nhưng sư huynh, trời đất mênh mông biết tìm nơi đâu? Chỉ cần thống nhất thiên hạ không phải được rồi sao?”
“Hắc! Vậy ngươi nói ta nghe, trên đời này ai có thể làm được? Vũ Linh Vân Tiêu tất nhiên có tài có sức, nhưng ngươi ở bên cạnh hắn chẳng lẽ không thấy, nếu hắn trở thành kẻ thống nhất thiên hạ thì không quá vài năm sẽ biến thành bạo quân hay sao?”
“Sư huynh, ngươi đừng nói nữa, chuyện ta đã quyết thì sẽ tuyệt đối không thay đổi. Tính ta ngươi cũng biết, ta thương hắn, vì hắn có gì không thể làm được? Ta chỉ là một nữ nhân…”
“Lẽ nào ngươi đã quên thân phận của mình? Cẩm Tú, mỗi người đều có trách nhiệm của riêng mình…”
“Sư huynh, đừng nói những đạo lý này với ta nữa”
Cẩm Tú đứng dậy, đưa lưng về phía nam tử đang khiến nội tâm nàng dao động, chậm rãi nói. “Thật ra ngươi đã sớm tính toán hết thảy rồi. Ta đều bị ngươi lừa, ha ha. Hoá Nam phản bội, ngươi bị bắt, Dạ Kiêu bị bắt, đều là kế hoạch của ngươi không phải sao? Thật ra Hoá Nam không phản bội ngươi, mà ngươi chẳng qua là biết thời biết thế trúng kế của chúng ta. Trên đời này người bắt được Dạ Kiêu cũng chỉ có ta và ngươi, mà ngươi đem thư đặt trên người Dạ Kiêu để chúng ta biết được kế hoạch giả của ngươi, thả lỏng cảnh giác, như vậy cơ hội ngươi lấy được chiếc hộp lại càng lớn hơn. Dận, tính hết từng bước nhưng lại thua một nước cờ a”
Dận hơi tựa vào trong, một lần nữa buông xuống màn che. Hắn quả thật tính hết từng bước, nhưng cũng là phiêu lưu mạo hiểm từng bước. Không ngờ cuối cùng lại tự thua trên tay mình. Cơn đau đột ngột kia là tại sao nhỉ…
“Đi đi”
Biết Dận đã đuổi khách, Cẩm Tú cũng không ở lại lâu. Nàng đi tới màn trúc, nghĩ đến điều gì lại dừng bước, lời nói có chút bất đắc dĩ, mang theo cảm xúc phức tạp.
“Tối nay hắn đến”
………………………………………………………………..
Dận đứng dậy khỏi thùng nước tắm, bọt nước trắng xoá văng khắp nơi. Miễn cưỡng mặc vào quần áo mới, Dận đã có chút thở hổn hển.
“Hừ, đúng là phiền phức”
Dận ngồi trở lại trên chiếc giường bị tầng tầng che kín, buông xuống tấm màn hai bên liền có cảm giác cách ly với bên ngoài.
Dận ngồi trên giường, tất cả mọi thứ trên người đều bị Vũ Linh Vân Tiêu lấy đi, ngoại trừ vòng ngọc buộc tóc. Dận cầm nó trên tay nhìn một chút. Vòng ngọc màu trắng trong suốt lộ ra một tia ngạo khí lạnh lùng, không biết có phải vì ở trên người lâu ngày không mà cũng nhiễm khí chất của chủ.
“Ôi…”
Dận cân nhắc một phen. Hiện tại mọi thứ trên người đều bị lấy đi, võ công bị chặn, lại bị chuốc thuốc, dù không hại thân thể nhưng cũng không dùng được chút sức lực. Dận từng thử cưỡng chế phá bỏ giam giữ trên người, lại bị phản pháo. Cũng may thu tay kịp thời, nếu không võ công nhiều năm chẳng phải là mất hết rồi sao?
Dận hơi cử động, liền truyền đến âm thanh xiềng xích va chạm. Đúng rồi, còn dây xích trên cổ tay nữa, nhìn như đồ trang sức nhưng không thể phá vỡ.
Xúc cảm lạnh lẽo trên vòng ngọc theo đầu ngón tay truyền vào tim, thật sự rất lạnh. Thứ cảm giác lạnh lẽo này ngày hè Dận thích nhất, nay lại thấy thấu xương.
“Chi nha” một tiếng, cửa gỗ mở ra, cây nến đỏ theo cơn gió lạnh đầu thu luồn vào mà chập chờn. Đóng cửa lại, nam tử anh tuấn như chim ưng bước vào trong, xốc lên màn trúc. Vũ Linh Vân Tiêu thoáng nhìn thùng nước tắm còn bốc lên hơi nước, khoé miệng mỉm cười. Nhẹ nhàng tới gần giường, tiếng hít thở đều đều cho thấy người bên trong đã ngủ.
Nhấc lên từng lớp màn che, Vũ Linh Vân Tiêu bò lên chiếc giường rộng. Người nọ ngủ ở trong cùng. Nhìn gương mặt ngủ say của hắn thật gần, nghĩ đến sẽ chiếm lấy một người kiêu ngạo như vậy, Vũ Linh Vân Tiêu không khỏi cảm thấy hơi kích động.
“Vì giờ phút này, ta phải tốn rất nhiều tâm huyết và không ít sức lực a, Dận”
Ngồi bên cạnh Dận, Vũ Linh Vân Tiêu đưa mắt nhìn gương mặt đầy nam tính đang say ngủ. Nếu như là thường ngày, nam nhân này sẽ không để yên như vậy mà không có phản ứng gì. Thế nhưng hắn không biết trong nước tắm đã cho vào thuốc ngủ.
Bàn tay lần theo sợi tóc còn hơi ẩm ướt trượt xuống dưới, cái trán trơn bóng, gương mặt góc cạnh phân minh, cái cổ màu mật ong nhạt, xương quai xanh nhô ra…
“Soạt” một tiếng, thanh âm y phục bị xé nát vang dội trong căn phòng quá mức yên tĩnh. Tiếng thở dốc gấp gáp mà lỗ mãng tăng lên theo dục vọng mãnh liệt, môi dán lên môi bừa bãi đoạt lấy khoái cảm, chạm đến làn da trơn mịn co dãn càng tăng thêm dục vọng chiếm đoạt trong người nam nhân.
“Ưm…”
Hô hấp trở nên khó khăn, Dận trợn mắt nhìn, quả nhiên là hắn!
“Ngươi điên rồi, tránh ra!”
Động tác giãy dụa của Dận kéo theo tiếng xích sắt va chạm, thanh âm đặc biệt vang dội.
“Điên? Ha ha, ta chỉ muốn biết, chiếm lấy nam nhân như ngươi sẽ là cảm giác thế nào. Dận, ta chờ thật lâu…”
Vừa nói hắn vừa vồ tới, cởi ra thắt lưng, khiến Dận trong lòng dấy lên lạnh lẽo.
Đây xem như là gì? Loạn luân, hận, yêu?
Kiêu ngạo như hắn, sao có thể chịu được…
Vũ Linh Vân Tiêu đang chìm trong chiếm đoạt, đột nhiên cảm giác người dưới thân không có chút phản ứng, trong lòng bất ổn, lập tức dừng lại.
“Đáng giận!”
Ngón tay thấm máu đen, Vũ Linh Vân Tiêu mở ra bàn tay Dận thì thấy một nửa vòng ngọc trong suốt bị bóp vỡ. Nọc đọc chảy ra xuyên qua chỗ da rách mà đi vào…
………………………………………………………………..
Ô Phương quốc, Hàm Lâm cung.
“Cái này cứ làm giống vậy”
“Quân Hoàng, như vầy sao?”
“Sai, không phải vậy. Nhìn xem, phải làm thế này…”
Ngọc Diệp đến gần hoa viên thì thấy Mộ Quân Duệ đang chơi mấy phát minh kì quái của hắn.
“Chủ tử”
Mộ Quân Duệ tiếp tục ngắm nhìn đồ vật trong tay, không hề để ý mà vẫn cúi đầu chỉ dạy thứ “vũ khí đặc biệt” cho Tu La.
“A, có chuyện gì?”
“Chủ tử, bên ngoài có mấy người tới, nói rằng đem vật này cho ngài xem, ngài sẽ biết”
“Vật gì vậy?”
Tu La cảnh giác nhìn Ngọc Diệp, sao có thể tuỳ tiện nhận đồ được. Nếu có độc hay đại loại vậy thì biết làm sao?
Ngọc Diệp hiểu ý Tu La, cười rộ lên.
“Ha ha, thứ này ta thấy cực kì quen mắt nên mới nhận. Chủ tử, ngài xem”
Ngọc Diệp vươn tay ra, một chiếc nhẫn tinh xảo loé sáng dưới ánh mặt trời.
“Dận!”
“A?”
Tu La nhìn ngón tay Mộ Quân Duệ, trên đó có một chiếc nhẫn y hệt.
Mộ Quân Duệ cầm lấy chiếc nhẫn, ném mấy thứ trong tay sang một bên.
“Hắn tới đúng không? Sao không trực tiếp vào? Hắn ở đâu? Ở đâu?”
Ngọc Diệp bị Mộ Quân Duệ lắc mạnh, vội vàng khoát tay nói. “Chủ tử, chủ tử, đừng lắc! Kiêu vương gia chưa tới!”
“Bất kể là người nào, nhanh đem bọn họ tới đây!”
“Vâng”
Tu La kinh ngạc nhìn hết thảy, chiếc nhẫn này rốt cuộc là sao?
…
“Vương gia các ngươi đâu? Hắn chưa tới sao?”
Mộ Quân Duệ nhìn Hoá Nam và vài người khác tiến đến, lập tức xông ra hỏi.
“Mộ công tử, Vương gia hắn…”
Thấy Hoá Nam lộ vẻ lúng túng, ấp úng, Mộ Quân Duệ cau mày, nhìn sang người đi cùng Hoá Nam. “Nói đi”
“Vương gia vốn tưởng thừa dịp tiến vào Hoàng cung…”
…
“Ý của ngươi là, Dận bây giờ bị Vũ Linh Vân Tiêu bắt lại?”
“Vâng”
“Chết tiệt!”. Mộ Quân Duệ nắm chặt tay. “Cái tên kia cũng không biết… Hừ!”
“Hiện tại việc cấp bách là cứu Vương gia ra!”
Mộ Quân Duệ nhìn nữ tử có vẻ thông minh đang nói chuyện, mái tóc màu đen khiến hắn nhớ đến một người. Nàng chắc là Tước Hồ.
“Vương gia bảo chúng ta đến đây tìm Mộ công tử, trước khi đi còn dặn chúng ta tất cả đều nghe theo công tử, Tước Hồ không dám cãi lời. Chiếc nhẫn này Vương gia kêu chúng ta mang tới, nói chỉ cần thấy, công tử sẽ hiểu”
“Cái tên kia…”
Mộ Quân Duệ bình ổn tâm tình, bất đắc dĩ lắc đầu. Người kia cứ thích làm khó mình như vậy.
“Tu La, ta phải rời đi mấy ngày, ở đây giao cho ngươi”
“Quân Hoàng, bây giờ là thời khắc trọng yếu, nếu như…”
Mộ Quân Duệ ném tới một ánh mắt lạnh thấu xương, Tu La ngoan ngoãn im miệng.
“Ngọc Diệp, ngươi lập tức giúp ta chuẩn bị hành lý, đêm nay liền đến Vũ Linh”
“Chủ tử, đêm nay phải đi sao?”
“Nhanh đi!”
Mộ Quân Duệ một lần nữa xoay người, khôi phục lại trạng thái tỉnh táo như thường. Biến hoá như vậy khiến những người ở đây đối với người Vương gia giao phó không dám coi thường.
“Vất vả cho mọi người, nhưng vì Vương gia của các ngươi, tối nay khởi hành”
………………………………………………………………..
Vũ Linh quốc, Hoàng cung.
“Thái y, sao rồi?”
Một đám thái y lau mồ hôi, hai mặt nhìn nhau nhưng lại không dám nhìn thẳng Vũ Linh Vân Tiêu.
“Nói!”
Vũ Linh Vân Tiêu quát một tiếng, đám thái y sợ run, người đứng đầu dùng ống tay áo lau mồ hôi, nhút nhát đứng dậy.
“Hoàng thượng, Kiêu vương gia trúng độc rất quái dị, trước giờ bọn thần chưa từng gặp. Tuy Hoàng thượng đúng lúc đem độc hút ra, nhưng vẫn còn sót lại, chỉ sợ là…”
Vũ Linh Vân Tiêu một tay nắm qua gã thái y thấp hơn hắn nửa cái đầu, âm trầm nói. “Trẫm chỉ cần ngươi nói, làm thế nào cứu sống hắn”
“Hoàng thượng, bây giờ chỉ có một biện pháp. Bọn thần lúc khám cho Vương gia thì phát hiện, Vương gia…”
Thái y bắt đầu quanh co, Vũ Linh Vân Tiêu đẩy hắn ra, dùng lực quá mạnh khiến hắn té xuống đất.
“Bọn thần phát hiện, Vương gia…mang… mang…”
Thái y lấy lại bình tĩnh, nói một hơi. “Bọn thần phát hiện Vương gia mang thai, mà thai nhi không bị độc hại. Chỉ cần đem tính mệnh Vương gia gắn với thai nhi là có thể giữ được mạng. Một ngày đứa trẻ còn chưa sinh ra, thì ngày đó sinh mệnh Vương gia và đứa trẻ sẽ gắn với nhau”
“Mang thai?”
“Vâng”
Vũ Linh Vân Tiêu đột nhiên rơi vào trầm tư, đám thái y bên cạnh cũng không dám hé răng, yên lặng cúi đầu, một giọt mồ hôi rơi xuống đất.
“Các ngươi lui xuống đi, cứ vậy mà làm, phải cứu hắn”
“Vâng! Vâng!”
Đám thái y như được đại xá, đều lui ra. Vũ Linh Vân Tiêu tự lẩm bẩm.
“Từ xưa đến nay chẳng bao giờ nam tử mang thai. Nếu có ngoại lệ, thì chính là… Hừ! Dận, người ngươi luôn tìm thế mà ở ngay bên cạnh ngươi! Ha ha, Mộ Quân Duệ, xem ra ta không thể không diệt trừ ngươi rồi!”
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Đọc mấy chương trước thấy Dận toàn bị xoay trong tay Vân Tiêu, chương này mới biết anh cũng tâm kế không thua ai, đúng là rất cường ~
Nhưng mà chồng anh còn cường hơn nhiều ~