CHƯƠNG 3
Đầu ngón tay lướt qua tấm mành cát bán trong suốt, ánh sáng từ cảnh ca múa mừng thái bình tràn xuyên qua từng khoả hạt trên nếp uốn phản xạ ra thứ ánh sáng lấp lánh kì dị. Đây là cuộc sống hưởng lạc chốn hoàng tộc, *** mị mà mê loạn.
Cười châm chọc, tầm mắt xuyên qua những chiếc quần lụa mỏng màu tím lúc ẩn lúc hiện của nhóm ca vũ uyển chuyển, ta tỉ mỉ từ xa quan sát đám người Cô quốc.
Ngồi ở ghế đầu là Thái tử Cô Thần, niên kỷ còn trẻ khiến cho cỗ âm khí giữa mi gian mất đi, nhưng xem ra tâm địa lại không giống vậy.
Kế đến là Nhị hoàng tử Cô Nguyệt, khí chất thoát tục như tiên khác biệt hẳn so với Cô Thần, khiến ta nhớ đến mùi hoa sen thanh nhã ; Tam hoàng tử Cô Tinh, ngũ quan đoan chính, mắt to mi dày.
Sau đó là vài quan viên tuỳ tùng, nhìn qua một chút thì giống như lời Ngọc Diệp nói, Cô quốc là một quốc gia láng giềng tương đối hoà bình với Ô Phương quốc, trong quá khứ giao tình vẫn không tệ, có điều không biết mục đích lần này là gì. Xem ra, phỏng chừng đều là vì lo lắng cho quốc gia mình. Hiện tại Cô quốc và Ô Phương quốc gặp phải hoàn cảnh giống nhau – vua sắp băng hà.
Nay Cô quốc thừa dịp viếng thăm thường niên mà đến Ô Phương quốc, giữa thời gian mẫn cảm này, đối mặt giữa hoàng tử hai nước sẽ tiến triển thế nào thật khiến ta có chút chờ mong.
Nhếch miệng cười, không phải không biết hiện đang có một tầm mắt nóng bỏng hướng tới mình, có điều cái loại ánh mắt mạnh mẽ như muốn chọc thủng này khiến người ta cảm thấy huyết mạch phun trào, thật sự kích thích !
Nếu người ta đã cách một bức mành mà vẫn mãnh liệt nhìn ta như vậy, ta dĩ nhiên kông thể không đáp lại a !
Theo tầm mắt mãnh liệt kia trừng trở lại, một tuỳ tùng bình thường sao có được khí thế như vậy ? Thật khiến người ta hoài nghi a ! Ngón tay chậm rãi lướt qua tấm mành thô ráp, xem ra chuyện này quả thật không đơn giản! Thật đáng chờ mong.
Tiếp theo, ta cũng nên thu hoạch đi thôi ?
Tao nhã theo phía sau màn đi ra, đúng lúc ca vũ tạm dừng một đoạn, ta mang theo cái cười xin lỗi, dùng ngữ khí có chút mệt mỏi và suy yếu, chậm rãi nói. « Xin lỗi, thân thể tại hạ không khoẻ, đã đến trễ ».
Yên tĩnh, đây là cảm giác duy nhất của ta.
Tầm nhìn từ bốn phía bắn tới khiến ta thụ sủng nhược kinh, hèn mọn, kinh diễm, kinh ngạc, kỳ quái… chậc chậc!
Nếu những ánh mắt này có màu sắc, chắc hẳn trù y tuyết trắng của ta đã sớm trở thành sặc sỡ như cầu vồng, bất quá ta cũng không thích tưởng tượng như vậy.
« Thất hoàng tử, mau đến ngồi đi ». Thân ảnh thướt tha từ bên người Ô Phương quốc Thái tử Ô Vũ chậm rãi đứng lên, Bích Sơn Nguyệt trong nháy mắt đi tới cạnh ta, hướng dẫn ta ngồi xuống.
Ô Vũ nói. « Ô… Quân, Quân Duệ ». Bích Sơn Nguyệt là ái thê của Ô Vũ, ta gặp được Bích Sơn Nguyệt cũng là bởi hắn có việc không thể đến thăm. Biết ta bị « mất trí nhớ », hắn liền để nàng tới chiếu cố ta.
Ta lấy lí do « Chuyện cũ ngẫm lại mà sợ hãi, tìm được đường sống trong chỗ chết, xây dựng nên con người mới » mà đem tên sửa lại. Xem ra Thái tử thoạt nhìn phúc hậu lại có chút thành thực này chưa thích ứng lắm a! Trên thực tế, ta xuất hiện sẽ khiến cục diện trở nên xấu hổ vô cùng, hiện tại chính là như vậy, dù sao « ta » cũng là vì người nào đó cự tuyệt mà… tự sát.
Tuy rằng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến hai nước, đứng trước lợi ích « ta » cũng chỉ là con cờ tuỳ thời vứt bỏ. Bất quá, đáng tiếc ta không phải quân cờ, mà là chủ nhân của ván cờ.
« Thái tử ». Sau khi hướng Ô Vũ hành lễ, ta liền ưu nhã chuyển sang nhóm người Ô quốc, « Quân duệ từ sau khi mất trí nhớ liền quên hết lễ nghi, nếu như mạo phạm thỉnh Thái tử Cô quốc tha lỗi ». Nói xong liền phác thảo một cái cười nhạt uyển chuyển, kỳ thật thân thể này đúng là dư sức dùng mỹ nhân kế.
« Quân Duệ ? ». Cô Thần có chút ngây người nhìn ta. Ta có thể cho rằng con cá đã mắc câu hay không ? Tuy rằng hiện tại câu cá cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Trên mặt vẫn lộ cái cười ấm áp như cũ, tầm mắt bất ngờ đối diện Cô Nguyệt. « Đúng, là Mộ Quân Duệ. Nhị hoàng tử, Ô Hàm đã chết, Mộ Quân Duệ từ lâu quên đi quá khứ, sau này tất cả không cần để ý. Hôm nay buổi sáng rời đi ta cũng không tiếp đón tốt ngươi, thứ lỗi ».
Ánh mắt Cô Nguyệt loé lên. Bích Sơn Nguyệt thấy tình huống vì ta đến mà trở nên có chút xấu hổ, tiếng cười như chuông bạc vang lên phá vỡ cục diện cứng ngắc. « Ha hả, Quân Duệ, ngươi đến thật đúng lúc, đến bên cạnh ngồi xuống đi ».
« Đa tạ Hoàng tẩu ». Không hề lưu luyến xoay người ngồi xuống đối diện, đi được vài bước ta hơi nghiêng đầu liếc mắt gã « tuỳ tùng » tầm thường vẫn đem tầm nhìn đặt trên người ta.
Người này rốt cuộc là ai ? Bất luận hắn là ai, đều không thể quấy rầy kế hoạch của ta, tuy rằng có thể chính ta đang quấy rầy kế hoạch của hắn! Mặc dù ta không biết hắn có kế hoạch gì.
Ca múa tiếp tục, cả đại sảnh khôi phục lại cảnh náo nhiệt, Bích Sơn Nguyệt trong mắt phượng toát ra nồng đậm ghen tuông, kề sát vào tai ta ra vẻ như đang dặn dò, nhỏ giọng nói. « Ta trở về ».
« Hoàng tẩu, ta đã biết ». Không phải luyến tiếc ta sao ?
Thân ảnh thướt tha của Bích Sơn Nguyệt chậm rãi về bên người Ô Vũ hơi ngờ nghệch kia.
Giơ lên chén rượu uống mấy ngụm, nhìn vũ đạo hoa lệ, dư quang thoáng nhìn Cô Thần nói với Cô Nguyệt cái gì đó.
Chỉ thấy đôi mi xinh đẹp tuyệt trần của Cô Nguyệt nhăn lại, khi thì nhỏ giọng, khi thì lắc đầu. Cô Thần lộ ra một tia châm chọc, ném cho Cô Tinh một cái liếc mắt, rồi tiếp tục cùng Ô Vũ nói chuyện.
Bất ngờ là hôm nay ngoại trừ Ô Vũ, ta và một ít quan viên cũng không thấy những hoàng tử khác, có lẽ là Bích Sơn Nguyệt gièm pha gì đó với Ô Vũ.
Đảo mắt nhìn qua xung quanh, đúng lúc bắt được ánh mắt của Cô Thần.
Giơ lên chén rượu, hướng người đối diện dịu dàng cười, lập tức uống cạn một ly rượu ngon đầy tràn, khoé miệng chảy xuống một vài nhỏ giọt, nâng tay lau sạch.
Cô Thần thấy ta như vậy, cũng ngầm lấy chén rượu một ngụm uống cạn, trong ánh mắt âm khí tăng không ít, vẻ mặt chan chứa nhìn ta. Tuy rằng ta thích mỹ nhân, nhưng đối với loại tiểu tử đầy âm khí này, thay vì âu yếm, không bằng thoải mái trêu ghẹo.
Ta uống rượu có chút say, lấy lí do thần trí mơ màng, đứng dậy rời khỏi yến hội đi tới hoa viên bên ngoài. Nhìn thấy tên kia vì không thể rời chỗ mà ánh mắt dán vào bóng dáng rời đi của ta, thật khiến ta cảm thấy buồn cười.
Nhìn qua Cô Nguyệt vẻ mặt có chút lo lắng, lại phát hiện một ánh mắt loé về phía ta. Chậm rãi ra khỏi đại sảnh, ta biết hắn sẽ tìm ta.