CHƯƠNG 44
Ban đêm trời đổ mưa, mưa thu rào rào khiến lá vàng rơi, đè lên những đoá hoa tàn. Từng hạt mưa li ti dệt thành một tấm lụa mỏng, dựng nên một tầng sương mông lung mị hoặc. Trên mái ngói ánh vàng chảy xuống những hạt nước trong suốt, tí tách rơi trên sàn đá.
Ngoài sân mưa thu che lấp ánh trăng, trong phòng nến đỏ chiếu rõ hai người.
“Trời mưa, hôm nay lại càng lạnh”
“Sao vậy, ngươi thấy lạnh à?”
Mộ Quân Duệ ôm Dận từ phía sau, lười nhác tựa đầu lên hõm vai Dận, khẽ hít lấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt sau khi tắm.
“Như vậy còn lạnh không?”
Mườn ngón tay giao nhau, cùng nằm lên giường. Sợi tóc quấn chặt, nút thắt ái tình không thể cởi bỏ.
“Ồ? Ta nhớ ngươi mới là kẻ sợ lạnh mà!”
Cũng không biết là ai buổi tối trong rừng sợ lạnh nên khăng khăng ôm mình ngủ, thật không tưởng được người này tính tình lại bướng bỉnh cố chấp đến thế. Dận đầy thâm ý nhìn nam nhân đang đè lên mình.
“Ngươi nhớ thật kỹ, không hổ là thân ái của ta!”. Mộ Quân Duệ càng ôm chặt, cố ý hạ giọng. “Ta lạnh quá, Dận, ngươi mang cho ta ấm áp được không?”
Thân thể nhạy cảm của Dận đã phát hiện vật nóng rực đặt phía sau mình. Hắn không phải không biết, hắn cũng muốn, chỉ có điều trong lòng vẫn còn vướng bận.
“Ta chỉ là có chút băn khoăn”
Dận thở dài, oán trách liếc Mộ Quân Duệ, cũng không biết là tại ai!
Thằng nhóc được lắm! Còn chưa sinh ra đã đem phiền phức tới cho ta! Thông minh như Mộ Quân Duệ lập tức hiểu ý Dận.
Hôm ấy sau khi tỉnh lại, Dận đã biết tất cả. Dù sao mọi người ai cũng biết hết rồi không cần giấu diếm làm chi. Tuy có hơi mất mặt nam nhân, nhưng sau khi đóng cửa tắt đèn đã cho tên đầu sỏ kia một trận, xem như cũng hả giận.
Mộ Quân Duệ kéo tay Dận, tỉ mỉ hôn, dịu dàng nói. “Ta biết, yên tâm đi”
Mộ Quân Duệ biết khôn không nói rõ ra, chỉ trượt tay đến bụng Dận, nhưng vẫn khiến Dận đỏ mặt. Quả nhiên vẫn còn khó chấp nhận!
“Ưm”
Dận đáp lại một tiếng xem như ngầm đồng ý. Mộ Quân Duệ cũng biết phải dịu dàng âu yếm thế nào trong thời gian mẫn cảm này, tỉ mỉ hôn từ phía sau, từ cổ xuống tới lưng, tay, eo, hết sức dịu dàng triền miên. Dưới sự phục vụ như vậy, Dận thoải mái hít một hơi, kéo cánh tay đang lưu luyến trên người mình ra phía trước. Giống như mong đợi, *** nồng đậm xen lẫn hương thơm sau khi tắm dấy lên hương vị hoan lạc mê hồn…
Ngoài cửa mưa thu rả rích, ánh trăng mờ mờ.
“A…”. Dận thở ra một tiếng, hết sức thoả mãn. “Kinh nghiệm của ngươi đúng là phong phú…”
Dận lầm bầm, đầu lưỡi khiêu khích xẹt qua gò má Mộ Quân Duệ.
“Ngươi đang ghen sao? Ta hiện tại chỉ yêu mình ngươi. Phải biết rằng lúc ngươi không ở bên ta, ta muốn ngươi biết bao nhiêu. Chỉ cần có ngươi, những người khác cũng không lọt được vào mắt ta”
“Mắc ói quá, ha ha”
“Không thích sao?”
“Ngươi nói nhiều ghê”
Dận xoay người ngồi lên trên Mộ Quân Duệ, cúi đầu hôn cái trán trơn mịn, hai tay vịn lấy bờ vai rộng.
“Ôi, thân ái, ngươi muốn ta mất máu mà chết ở đây sao?”
Mộ Quân Duệ ôm lấy vòng eo co dãn mà mềm dẻo của Dận, thuận thế hôn lên cơ bụng vẫn hoàn mỹ như xưa.
“Không muốn sao?”
“Ngươi đúng là ngày càng hư mà”. Mộ Quân Duệ khó nhịn nuốt nước bọt, nhưng vẫn dằn lòng xuống, nói. “Không sao chứ?”
“Dài dòng!”. Dận ném cho Mộ Quân Duệ một cái liếc mắt, trán hai người kề sát nhau. “Đừng nghĩ ta sẽ vĩnh viễn ở phía dưới ngươi”
“Ngươi muốn gì ta cũng chiều, chỉ cần ngươi vui là được”
Mộ Quân Duệ không ngần ngại trả lời khiến Dận nở nụ cười, hít một hơi sâu, nâng lên thân thể rồi ngồi xuống, chân mày lập tức nhíu lại.
“Ta đã sớm nói đừng miễn cưỡng rồi mà”
“Chết tiệt, câm miệng! Ngươi có phải là nam nhân không?”
“Ha ha, ta không phải, chỉ có ngươi mới là nam nhân”
Biết Mộ Quân Duệ có hàm ý khác, Dận hung hăng liếc hắn. Mộ Quân Duệ thức thời không dám động, đợi cho Dận thích ứng. Dận vịn lên vai Mộ Quân Duệ, hít một hơi thật sâu, chậm rãi cử động, ma sát mãnh liệt như ngọn lửa bùng lên kích thích hai người.
“Đừng… quá mức, cơ thể…”
“Biết rồi”
Cướp lời, Mộ Quân Duệ hơi nhổm dậy, để Dận lui ra sau mà không tách ra chút khe hở nào. Nâng lên thân thể hoàn mỹ ngày đêm mơ tưởng, Mộ Quân Duệ chậm rãi đi vào, dịu dàng cử động.
Sự dịu dàng như dòng suối mát tưới qua thân thể hai người, khoái cảm hợp làm một lan khắp từng đầu ngón tay, thoả mãn thở dốc, dù trời sập cũng không thể ngừng lại.
Qua nửa đêm, mưa tạnh, nến tắt, chỉ có những va chạm đầy tình sắc thắp sáng màn đêm.
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Mộ Quân Duệ tỉnh lại đã thấy Dận mặc xong quần áo, ngồi trước gương chải đầu.
“Thói quen”
“Đúng là không phải thói quen tốt”
Mộ Quân Duệ cũng không ngại mình trần như nhộng, cứ vậy bước xuống tới chỗ Dận, kéo ra mái tóc đen như gỗ mun, xúc cảm mượt mà thật tuyệt.
“Ta chải cho ngươi”.
Mộ Quân Duệ không nói tiếng nào giật lấy cây lược, tỉ mỉ chải.
Dận liếc ra sau, cười nói. “Hay cho một bức tranh mỹ nam mới tỉnh giấc. Mặc quần áo vào đi, còn ra thể thống gì nữa”
“Như vậy rất tiện”
“Tiện cái gì? Tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Hai người lôi kéo nhau, tóc mới chải xong lại bung ra.
“Sáng sớm phải vận động nhiều một chút mới có ích cho thân thể!”
“Mộ – Quân – Duệ! Con heo động dục này!”
“Có một con heo cưng cũng không tệ nha, rất dễ thương a!”
…
Kết quả là hai người tới giữa trưa mới bước ra khỏi phòng.
………………………………………………………………..
Lời Translator:
Xong đời, nữ vương thụ đã chính thức thăng cấp thành dụ thụ!
Hai cái người này, có con 3 tháng rồi mà còn quậy thấy ớn ~