Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 52: Chương 52




CHƯƠNG 52

Chỉ mới ở một ngày tại Kỳ Lân quốc, còn chưa ra khỏi cung Mộ Quân Duệ đã phải vội vã đi về, có điều lần này phải chia đôi đội hình. Theo lý thì hắn và Dận tách ra sẽ tốt hơn, nhưng từng có kinh nghiệm xa nhau một lần, Mộ Quân Duệ bị đánh chết cũng không để chuyện này phát sinh thêm lần nữa. Thế nên khi Dận đề nghị muốn Mộ Quân Duệ đi trước còn mình bọc hậu theo sau thì nhận được vẻ mặt đông chết vạn vật của Mộ Quân Duệ. Sau đó lại nháo một trận, Mộ Quân Duệ vẫn quyết tâm không được là không được. Sau cùng Dận chịu không nổi nữa, chỉ đành để Nghê Thường bọc hậu, mà hắn và Mộ Quân Duệ thì cùng đi.

“Tại sao nhất định phải đi buổi tối? Dù không có thời gian cũng quá gấp rồi!”. Dận bấm đốt ngón tay tính toán, tới Kỳ Lân quốc mới nửa ngày lại phải trở về.

“Trên biển còn một trận bão, hơn nữa càng về sau càng bão lớn”. Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đặc biệt chuẩn bị, Mộ Quân Duệ đáp.

“A? Ngươi biết dự báo thời tiết sao?”. Dận hoài nghi nhìn Mộ Quân Duệ. Thật ra mà nói, đi đường xóc nảy như vậy nếu không phải mình có võ công thì e là không chịu nổi.

“Này, ta sợ nước cũng không đồng nghĩa với việc ta không hiểu gì về biển nha!”. Đừng quên Mộ Quân Duệ hắn còn có một thằng em ruột rất rành về biển, mấy chuyện thời tiết biến đổi này không muốn biết cũng khó.

“Hừ”. Dận lạnh lùng nhìn Mộ Quân Duệ, nói. “Ngươi cái gì cũng biết nhưng cứ thích giấu giấu giếm giếm. Nhân tiện, ngươi cảm thấy Nữ vương Kỳ Lân thế nào?”

“Nữ vương Kỳ Lân cũng rất trí tuệ, ngày nay nữ nhân đúng là càng ngày càng lợi hại”. Mộ Quân Duệ đầy cảm xúc nói. “Nữ vương Kỳ Lân tuy đưa chiếc hộp cho chúng ta, nhưng lúc gặp Vũ Linh Vân Tiêu nhất định cũng sẽ đưa dây lụa vàng trong hộp cho hắn”

“Ừ”. Dận gật đầu nói. “Có thể làm được nữ vương cũng không phải người tầm thường. Hành động lần này của nàng chính là muốn xem chúng ta và Vân Tiêu ai có thể đoạt được Đế vương phù hiệu lệnh thiên hạ trước, nên mới đem dây lụa vàng chia làm hai, một đưa chúng ta một đưa Vân Tiêu. Làm vậy khỏi phải tham gia chiến tranh, ngược lại an toàn ngồi một bên xem chúng ta cuối cùng ai sẽ thắng. Cho dù là ai thắng đối với nàng cũng vậy thôi”

“Hay cho một nữ nhân xảo quyệt”. Mộ Quân Duệ quan sát nửa đoạn dây lụa, nói với Dận. “Cho nên chúng ta phải tranh thủ xuất phát ngay bây giờ, Vũ Linh Vân Tiêu sẽ chậm hơn một ngày. Hiện tại trên tay chúng ta có Vũ Linh, Ô Phương, Lam quốc, Cô quốc cùng với nửa đoạn dây lụa của Kỳ Lân quốc, trong mấy sợi dây lụa này thì chứa bí mật gì chứ?”

Dận cau mày, tỉ mỉ cầm mấy sợi dây lụa, nói. “Ta cũng không biết, tuy chúng ta có bốn sợi rưỡi, nhưng vẫn thiếu hai sợi”. Vừa nói vừa bày mấy sợi dây lụa ra, thắp đèn tỉ mỉ quan sát, lại không phát hiện được gì, nhìn sao cũng chỉ là mấy dải lụa vàng có viết chữ mà thôi. Bỗng nhiên, mắt Dận sáng ngời.

“Nhìn xem!”

“Hả?”. Mộ Quân Duệ nhìn theo hướng Dận chỉ nhưng chỉ thấy nửa dải lụa, nói. “Phát hiện gì rồi?”

“Nửa dải lụa này nói một trong những đặc trưng của Tân đế là có thể thay đổi màu sắc”

“Ừ, cái này ta biết. Ngươi cũng thấy rồi không phải sao?”

“Như vậy nửa sợi khác nhất định sẽ chỉ ra ngươi có đôi mắt đỏ. Duệ, ngươi dùng đôi mắt đỏ nhìn thử coi có thấy gì không”

“…Được rồi”

Qua một nén nhang.

“Thế nào?”

Dận chống cằm nhìn Mộ Quân Duệ thay đổi hình dạng, mái tóc bạch kim phất phơ, đôi mắt đỏ như máu rực lửa nhìn chăm chú vào mảnh lụa vàng trên bàn. Thật ra nam nhân này ngoại hình không tệ, trong đầu Dận bỗng nhiên hiện lên suy nghĩ, không biết đè hắn xuống cảm giác thế nào.

“A! Đúng như ngươi nghĩ”

Mộ Quân Duệ cười, nhìn Dận nói. “Thông minh như ngươi thật đúng là bảo bối”

“Ngươi nói bộ dạng này của ngươi không thể thấy ánh mặt trời, nhưng theo như tính toán của ta đến lúc ngươi kế thừa đế vị sẽ giữ mãi hình dạng này. Đế vương sao có thể không ra ngoài trời, ngươi từng thử qua chưa?”. Dận vuốt ve gương mặt hiện đầy những dòng chữ kì dị của Mộ Quân Duệ.

“Ngươi muốn thiêu cháy ta sao?”. Nắm lấy bàn tay đang vuốt trên mặt mình, Mộ Quân Duệ nói. “Ngươi không hỏi xem ta đã thấy gì ư?”

“Không phải ta đang chờ ngươi nói cho ta biết sao?”

Sau khi đi thuyền rời khỏi Kỳ Lân quốc thì bọn họ lập tức trở về Ô Phương, quả nhiên đúng như Mộ Quân Duệ nói, vừa lên bờ không quá mấy canh giờ thì trên biển nổi lên gió to.

Mộ Quân Duệ nhìn thấy một tấm bản đồ không trọn vẹn, sau đó vẽ ra cho Dận xem, dù sao Dận cũng quen với thế giới này hơn. Quả nhiên sau khi Dận nghiên cứu hai ngày thì đại khái đã tìm được đường. Nơi cất Đế vương phù không phải chỗ nào xa lạ, chính là La gia thôn!

Nếu đã biết chỗ, bọn họ cũng không trì hoãn, lập tức khởi hành đi La gia thôn.

Mộ Quân Duệ lấy lý do thân thể Dận không khoẻ mà kiên quyết cự tuyệt Dận đi theo. Có điều Dận cũng kiên trì nói Mộ Quân Duệ chưa quen thuộc với nơi này, hơn nữa Dận tinh thông ngũ hành địa lý, có thể giúp tìm đường, bắt Mộ Quân Duệ không được vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn.

“Thế nhưng Tây Kiêu nói hai tháng nữa ngươi sẽ…”

Tuy rằng Dận nói không sai, nhưng Mộ Quân Duệ vẫn lo lắng. Dù sao chuyến đi này cũng không đơn giản, nếu gặp phải tình huống bất lợi thì biết làm sao bây giờ. Hắn không biết mình lo lắng cho hắn bao nhiêu sao?

“Không phải có Tây Kiêu đi cùng sao? Hơn nữa, còn tới hai tháng đi một chuyến cũng dư dả. Duệ, chuyện này suy tính thiệt hơn ngươi rõ hơn bất cứ ai, ngươi không cần chú trọng tới ta”

Cứ như vậy, Mộ Quân Duệ vô cùng bất đắc dĩ mang Dận theo, đương nhiên cũng mang thần y Tây Kiêu theo, cùng một ít sát thủ ẩn nấp. Dù sao địch nhân cũng không phải kẻ ngốc.

……………………………………………………….

Kỳ Lân quốc.

“Cơn bão này còn muốn kéo dài bao lâu?”

“Tiêu đế, cơn bão này ít nhất cũng phải nửa tháng mới ngừng”

Vũ Linh Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai mắt nhìn ra bên ngoài mưa to gió lớn, trên mặt biển cuồn cuộn nổi lên từng tầng sóng lớn.

“Mộ Quân Duệ cũng thông minh, không biết lúc nào đã rời đi. Có điều, nếu hắn nghĩ ta dễ dàng trúng kế như vậy thì sai rồi. Xem ra bọn họ cũng đã có được nửa dải lụa vàng”

“Tiêu đế, chúng ta phải làm gì bây giờ?”. Thuộc hạ một bên hỏi.

“Thời tiết này muốn rời khỏi đây thì rất khó. Giờ phải nhờ vào Cô Nguyệt và Cẩm Tú, bọn họ biết phải làm gì. Cơn bão này qua đi cũng tới mùa đông, mùa đông giá rét rất vất vả, thử xem trong chúng ta ai có thể nhìn thấy mùa xuân, hừ!”

“Tiêu đế anh minh! Thiên hạ này nhất định dễ dàng lọt vào tay ngài!”. Thuộc hạ bên cạnh vội vàng nịnh nọt.

“Lui xuống đi”

“Vâng”

Nhìn thuộc hạ rời đi, Vũ Linh Vân Tiêu lẩm bẩm. “Nữ vương Kỳ Lân quả thật xảo quyệt, ném đồ ra rồi thì có thể ngồi sang bên xem diễn. Có điều vậy cũng tốt, chỉ cần lấy được Đế vương phù còn sợ Kỳ Lân quốc không nghe lệnh sao? Chỉ là, đầu mối của Đế vương phù còn phải dựa vào Mộ Quân Duệ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.