Dịch: Đặng Nam
Tôi có nằm mơ cũng chưa từng thấy thứ gì như vậy, không thể nói rõ tột cùng đấy là con gì, chỉ có thể nói cho ba người kia biết: “Trong bầy sói có một con quái vật!”
Trên sống mũi Lục Quân đeo một chiếc kính cận nặng, hai mắt cộng lại hơn một ngàn tám trăm độ, so với đít chai rượu Tây còn muốn dày hơn, hơn nữa mắt kính còn bị gió lạnh cùng bão tuyết thổi từ nãy đến giờ, phủ lên một tầng sương mù mỏng, chẳng nhìn thấy rõ cái gì hết, hắn ở bên cạnh gặng hỏi tôi: “Quái vật mẹ gì vậy? Cậu có nhìn rõ được không, là quái vật như thế nào?”
Tôi cố chịu đựng từng cơn gió rét như cắt da cắt thịt đang ôm lấy mình, vừa quan sát tình huống bên ngoài nhà kho, vừa thấp giọng nói cho đám người Lục Quân: “Ác lang bây giờ càng ngày càng kéo đến đông trong khi bão tuyết vẫn không ngừng thổi, trong đó có một con cự lang đứt mất đuôi, nó được một con sói khác cõng trên lưng, tựa như một loài dã thú nào đấy chứ không phải là sói, trên người mọc lên bộ lông trắng xám rất dài, thật giống như đã sống rất nhiều năm rồi vậy. Giống chó sói từ trước đến giờ đều là chân phía trước dài, chân phía sau thì ngắn, cho nên là bọn chúng lên núi thì nhanh chứ lúc xuống thì lại chậm, khi xuống dốc chỉ có thể từng bước từng bước một dò dẫm mà đi. Còn con sói đứt đuôi này lại cùng với những con sói khác hoàn toàn ngược lại, hai chân trước ngắn hơn so với hai chân sau, vì nó đang nằm trên lưng con sói khác, nên nhìn dáng vẻ tựa hồ như đang chạy trên không vậy, con quái vật này phải chăng cũng là một đầu chó sói sao?”
Hai người kia thì ở dưới nên chẳng rõ lắm sự tình bên ngoài như nào, Tiêm Quả hỏi tôi: “Trên đời lại có loài sói chân trước ngắn hơn chân sau ư?”
Tuyền béo chõ mõm vào: “Các cậu có biết một trong những kẻ thù lớn của chủ nghĩa xã hội là gì không? Chính là sự ngu dốt! Kiến thức đã ít thành ra cái gì cũng thấy kì lạ. Giờ thử giơ mười ngón tay ra mà xem, cùng là ngón tay đấy, mà có dài ngắn như nhau quái đâu. Cho nên chắc gì đã không có con nào chân sau dài hơn chân trước chứ?”
Tôi nói: “Vừa nãy chúng ta rõ ràng thấy bầy sói kia sẽ đem những con bị thương trúng đạn chén sạch sẽ, tại sao chỉ giữ lại độc con sói già chân thọt này, còn có một con sói khác đặc biệt cõng nó trên lưng?”
Lục Quân nghe được đoạn nói chuyện giữa tôi và Tuyền béo, ngẩn người một lúc rồi đột nhiên kêu lên: “Mau nổ súng nhanh! Nhanh lên! Con quái vật này không phải là chó sói đâu, mà là quân sư của bầy sói!” Hắn vừa hoảng sợ vừa gấp gáp, tay chân luống cuống hết cả lên, suýt chút nữa là ngã nhào một cái từ trên thang gỗ rơi thẳng xuống đất, may mà nắm được lấy cánh tay của tôi, vừa lắc vừa luôn miệng thúc giục: “Mau, mau lên! Nhanh dùng súng trường bắn chết nó luôn đi đừng để chậm trễ!”
Lỗ thông hơi của nhà kho chỉ dùng để đối lưu không khí, chứ không phải là một lỗ đạn công sự, tôi lại đứng ở trên thang, căn bản là không có cách nào để thò được súng hướng ra bên ngoài mà bắn cả, nhưng ba đứa tôi, Tuyền béo và Tiêm Quả vừa nghe đến mấy từ “quân sư của bầy sói”, nhất thời tỉnh ngộ, đồng thanh kinh hô: “Bái!”
Trung Quốc có một câu thành ngữ như này “lang bái vi gian” (Trans: Nghĩa là cấu kết với nhau làm việc xấu. Sở dĩ nói như vậy là vì lang và bái cùng thuộc loài thú gian ngoan, xảo quyệt), chó sói tính tình tham lam tàn nhẫn, giảo hoạt cũng có thừa, nhưng so với bái thì chưa là gì, loài bái vô cùng nham hiểm và thâm độc, một bụng chỉ toàn suy tính xấu xa, phàm là chuyện gì mà bầy sói không nghĩ ra được biện pháp giải quyết thì bái lại nghĩ ra được, chẳng khác nào quân sư của bầy sói cả. Trong cổ thư sớm đã ghi lại vài thông tin liên quan tới loài bái này, bất quá nhiều năm như vậy rồi, thực sự nhìn thấy bái chẳng có mấy người. Bởi vì không phải bất kì trong bầy sói nào cũng có một con bái làm quân sư, bản thân bái hết sức hiếm thấy, tương truyền chỉ có sói và hồ ly giao phối với nhau, mới ngẫu nhiên lắm sinh ra được một con quái vật như vậy. Thực ra đấy là dân gian truyền nhau thế, chứ loài bái vẻ ngoài giống sói, nhưng lại không phải là sói, chẳng qua là thường xuyên qua lại cùng bầy sói mà thôi.
Hồi trước có không ít người, nhìn thấy chó sói cụt chân đi lại khập khễnh lại tưởng lầm là bái. Nghe nói vào những năm đầu thập niên 60, vùng Đông Bắc cùng khu Nội Mông triển khai chiến dịch vận động diệt chó sói, đã từng bắt được một con bái, tin đó được truyền đi làm náo động cả một phen, sau đó mới phát hiện kia chẳng qua chỉ là một con sói cụt chân bị thọt. Loài bái thật sự dường như đã tuyệt tích khỏi thế gian, chỉ bất quá nó có một đặc trưng riêng rất rõ ràng, chúng tôi ở trong binh đoàn nông khẩn và trấn thủ Bắc Đại Hoang, cũng đã nghe qua không ít truyền thuyết về chúng, lúc này nhìn thấy con quái vật trên lưng cự lang, cũng có thể dám chắc hơn phân nửa đấy chính là bái, quân sư của bầy sói hoang.
Lúc này mấy người chúng tôi mới hiểu, vì sao mà con hồ ly đang ẩn nấp trong kho rơm này lại đột nhiên trở nên khẩn trương và bất an như vậy, khứu giác của nó phát triển hơn loài người chúng ta rất nhiều, vô cùng bén nhạy, ban đầu nó nghĩ rằng nhà kho xây bằng đất nung này có thể ngăn cản được bầy sói dữ, cho nên mới yên tâm mà nằm nghỉ trên đống cỏ. Cho đến khi nó phát giác trong bầy sói có xuất hiện một con bái, lập tức cảm thấy đại hoạ sắp ập xuống đầu đến nơi, xem ra cái nhà kho này sắp không chống cự được nữa rồi! Mọi người đều biết bên trong bão tuyết ngoài kia ẩn chứa rất nhiều thứ đáng sợ, một khi mất đi chỗ núp này, đối mặt với sự hung dữ của cơn bão, chỉ trong chớp mắt thôi sẽ thành miếng mồi ngon cho bầy sói đói đang trực chờ sẵn nãy giờ. Giờ chỉ còn nước động não cực hạn, nghĩ mọi cách để giữ được kho rơm này, thì chúng tôi mới có cơ hội sống sót, nhưng mấy người chúng tôi chẳng ai nghĩ ra được là bọn sói sẽ tấn công vào nơi này từ đâu và như thế nào. Tôi đứng trên thang gỗ, nhìn qua lỗ thông hơi một hồi, đã sớm bị hàn phong thổi cứng hết cả người, chẳng mấy mà thành tảng băng sống, tôi bảo Lục Quân leo xuống trước, rồi kêu Tuyền béo lấy súng trường ra chuẩn bị đạn dược cẩn thận, Tiêm Quả cũng cầm cái bồ cào sắt thường ngày vẫn dùng để cào rơm ra phòng thân.
Bốn người chúng tôi căn cứ vào địa hình bên trong mà tiến hành bố trí đơn giản, nhà kho này tổng cộng chỉ có hai cái thang gỗ, liền đem mỗi cái gác lên một lỗ thông hơi riêng. Tôi cùng Tuyền béo chia nhau leo lên thang, thông qua hai cái lỗ mà quan sát động tĩnh của bầy sói bên ngoài, còn Tiêm Quả và Lục Quân thì ở dưới phụ trách việc cầm đèn pin chiếu sáng, đồng thời lắp hết số đạn còn lại vào súng trường, tất cả đã xong xuôi, chuẩn bị nghênh địch.
Tuyền béo nhắc nhở tôi: “Đạn trong súng chẳng còn mấy đâu Nhất ạ, cùng lắm chỉ bắn được vài lượt thôi. Nếu anh em mình mà có ba nghìn viên như này, lại được chi viện thêm hai thùng lựu đạn cầm tay nữa, thì con mẹ nó chứ, chỉ việc đứng ở trên đây ngó xuống, đến con nào giết con đấy, bao nhiêu sói thì bấy nhiêu xác, đếch phải nghĩ nhiều. Bất quá mặc dù điều kiện bây giờ không được như thế, nhưng được cái kho rơm này tường cũng cao mà lại vững phết, bầy sói kia cho dù bản lĩnh có lớn hơn nữa chưa chắc đã vào được a! Chúng ta cũng không cần khẩn trương như vậy chứ?”
Lục Quân nói với Tuyền béo: “Cậu chưa biết được sự xảo quyệt của bái đâu! Bọn chúng nhất định có thể nghĩ ra cách để tiến vào đây, đến lúc đó sợ rằng ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bốn đứa chúng ta!”
Tuyền béo đốp lại: “Tên nhãi Lục Quân kia, cậu có phải đang sợ đái cả ra quần đúng không?”
Lục Quân đáp: “Chết thì có quái gì mà phải sợ! Chẳng qua là để cho chó sói xé xác, chết không toàn thây thì nghe có vẻ không được vinh quang cho lắm.”
Tuyền béo nói: “À thế thì cậu cứ yên tâm đi, ông đây sẽ đặc biệt để lại cho thằng nhãi nhà cậu một phát đạn ân huệ, một khi bầy sói tấn công vào được đến đây, đoàng một phát trực tiếp tiễn cậu đi gặp cụ Các cụ Lê (Trans: Karl Marx và Lenin), tuyệt đối không để cho cậu bị chó sói cắn chết, gặp hai cụ vẫn có thể ngẩng cao đầu báo cáo!”
Lục Quân: “Gớm, cậu quả là một người đồng chí tốt bụng, chỉ còn có một phát đạn mà cậu cũng để dành cho tôi, thế đến lúc đấy cậu dùng cái gì?”
Tuyền béo: “Tôi sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng, nói không chừng lại đợi được đến lúc đại quân chi viện kéo tới!”
Lục Quân cười khẩy: “Bão tuyết ngoài kia quá lớn, ba tháng tới cũng chưa chắc đã phục hồi xong các tuyến giao thông, không thể trông chờ vào đại quân chi viện được! Tuyền béo cậu đừng có mà chỉ mải đấu võ mồm, hãy trông chừng bên ngoài cho cẩn thận, coi chừng có chó sói thừa dịp cậu lơ là mà lẻn vào đấy!”
Tuyền béo đáp: “Cậu không cần phải thấp tha thấp thỏm như thế, đầu bọn sói có cứng như sắt đi nữa, cũng không có khả năng húc đổ được bức tường dày này mà lẻn vào đâu.”
Tôi vẫn đang đứng trên thang, mặt ngưng trọng, quan sát tình hình bên ngoài, chợt phát hiện bầy sói đang vây quanh nhà kho bất ngờ có động tĩnh, vội vàng vẫy tay ra hiệu cho Tiêm Quả, bảo cô ấy ra bịt mồm hai thằng dở hơi kia lại, thông báo sắp sửa có biến. Bầy sói bên ngoài đang lò dò tiến vào, càng ngày càng xiết chặt vòng vây hơn! Tôi trong lòng thầm cảm thấy có gì đấy hơi kì lạ thì phải: “Bầy sói chen nhau tiến lên, phải chăng bọn chúng định húc đổ bức tường này thật ư? Vậy chẳng phải là châu chấu đá xe sao, bọn sói này thật không biết tự lượng sức mình, có khi chúng ta đã đánh giá cao bọn chúng rồi cũng nên.”
Nhưng tôi rất nhanh đã nhận ra ý đồ của bầy sói, đợt cự lang đầu tiên đã bắt đầu xông lên, nằm rạp dưới tường đất, đợt cự lang thứ hai tiếp tục ùa theo ngay phía sau, đạp lên đầu những con sói kia leo lên. Tôi vội ngoảnh đầu nhìn lên trần nhà kho, lập tức hít phải một ngụm khí lạnh: “Bỏ mẹ! Bọn sói đang chồng tường để đổ bộ từ phía trên xuống!”
Hành động của chúng thật là nhanh, vừa mới nói xong, xung quanh bốn phía kho rơm, từng cái thang thịt dựng từ những con sói sống đã vươn lên khá cao, lập tức có đầu sói húc rơi những viên gạch chặn ở trong lỗ thông hơi, sau khi tìm được lối vào nó dường như trở nên phát điên hơn, cứ thế chui vào được bên trong. Tôi đang đứng trên thang gỗ, không có cách nào nổ súng bắn được cả, vội vàng trượt xuống dưới khỏi thang, nhặt súng trường bán tự động lên, bảo Tiêm Quả mau soi đèn pin lên chỗ bầy sói đang tranh nhau chui vào, ánh sáng vừa chiếu đến một cái, có thể thấy ở ngay lỗ thông hơi có một đôi mắt xanh lập loè nhìn chúng tôi, giống như hai ngọn lửa ma chơi vậy! Tôi nâng súng ngắm thẳng vào đôi mắt lửa ma chơi đấy, ngón tay vừa bóp cò, “Đoàng” một tiếng đanh gọn, ngọn lửa kia cũng theo đó mà tắt ngóm. Nhà kho này không chỉ có duy nhất một lỗ thông hơi, mọi khi vẫn dùng vài viên gạch nhét tạm vào, nếu như gỡ chúng ra, người ở bên trong có thể thò đầu ra ngoài nhưng không thể chui ra được, bất quá chó sói thì lại có thể.
Dường như cùng một lúc, gạch bịt ở mấy lỗ thông hơi còn lại cũng đồng thời bị đẩy ra, tôi cùng Tuyền béo trong tay lăm lăm khẩu súng trường, liên tiếp bắn mấy phát, hạ gục từng con sói một, không để chúng chui qua được. Mấy khẩu súng của chúng tôi tổng cộng chỉ còn có hơn ba mươi viên đạn, một lượt bắn vừa rồi đã dùng hết hơn một nửa, mà trên những lỗ cao kia lửa ma chơi vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, tắt được hai ngọn thì lại có hai ngọn khác bùng lên. Tôi thấy cứ phí hoài đạn mãi thì không ổn, vội kêu mọi người mau mau chuyển mấy bao tải bên trong đã được nhét đầy cỏ khô tới, đợi tôi bắn lui được con sói định chui vào, thì lập tức nhét thật nhanh bao tải vào lỗ thông hơi. Bốn người chúng tôi bận rộn y như một chiếc đèn kéo quân vậy, liều mạng nhét kín hết các lỗ ở bốn phía, rồi hò nhau dùng hết sức đẩy mạnh mấy cái giá gỗ, tiến hành củng cố khả năng phòng thủ, cuối cùng cũng tạm ngăn được bầy sói bên ngoài lần nữa. Chúng tôi vừa trải qua một hồi kinh hãi, lúc này vừa đói lại vừa mệt, toàn bộ mọi người đều không cầm cự được nữa rồi, trực tiếp ngồi trên đống cỏ khô mà tham lam hít lấy từng ngụm không khí lạnh buốt, đến khi định thần lại, mới phát giác toàn thân mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa.
Tuyền béo run cầm cập: “Lạnh chết cha chết mẹ tôi rồi! Mồ hôi trên người tôi sắp sửa đông cứng thành băng, nếu mà không có chút lửa để sưởi ấm thì chả mấy thành mẹ nó luôn que kem thịt người mất! Bất quá chó sói chỉ ăn mấy cái xác mà thịt hãy còn tươi, uống máu lúc còn nóng hôi hổi thôi, chứ thấy mấy miếng thịt quắt queo tím tái lạnh ngắt thì lại nuốt không trôi, chúng ta hay là đông mẹ lại thành bốn que kem đi, ít ra còn được toàn thây, sau này cũng đỡ vất vả cho các đồng chí tìm xác!”
Tôi và Tuyền béo mặc dù cả người đều bị lạnh, nhưng mà ít ra vẫn cố chịu đựng được một chút, còn hai người Tiêm Quả và Lục Quân bên kia thì sớm đã lạnh cóng đến phát run. Vạn bất đắc dĩ, tôi lúc ấy dựa sát vào một đống cỏ khô ở trong góc nhà kho, đành phải móc từ trong ngực ra nửa bao thuốc lá cũ cùng cái bật lửa mà lúc trước tịch thu được của Tuyền béo, phân cho hắn và Lục Quân mỗi người một điếu. Ba người ngồi xuống châm lửa, phì phèo rít từng hơi thuốc ấm áp, tiện tay đốt lên một đống lửa nhỏ. Bốn người vây quanh thành một vòng tròn, ngồi trước đống lửa sưởi ấm. Bao thuốc của Tuyền béo hiệu “Tân Công”, chất lượng dở tệ, hút cứ như cứt, nhưng cũng không trách cậu ta được, đây là loại thuốc lá duy nhất mà chúng tôi có thể kiếm được ở cái vùng chó ăn đá gà ăn sỏi này, ngày thường cả lũ còn tiếc không nỡ hút dù chỉ một điếu, toàn là lấy thuốc lá sợi, rồi cuốn với lá cây hút luôn, một hơi rít xuống cứ phải gọi là ho sặc sụa vì khói. Hôm nay, cái chết đang kề cận ngay trước mắt, chúng tôi cũng đếch thèm nghĩ nhiều làm gì cho mệt, cứ thế rít lấy rít để điếu thuốc lá “xịn”, hút được nửa điếu, cơ thể vốn đang căng thẳng cực độ mới dần dần được thả lỏng.
Tuyền béo nói: “Đời này điều tôi thấy đáng tiếc nhất chính là nồi sủi cảo còn chưa được ăn! Tới Bắc Đại Hoang non nửa năm trời, mãi mới được hôm làm sủi cảo nhân thịt cải tử tế, thì đã bị con mẹ nó bầy sói kia dí phá đám!”
Tôi nói: “Cậu đói quá hoá dở rồi! Sủi cảo còn phân tử tế với không tử tế cái gì hả?”
Hắn đáp lại ngay: “Mấy cái bánh nát hai thằng cậu với Lục Quân làm mà cũng dám gọi là sủi cảo sao? Nhiều nhất thì chỉ có thể tạm coi là nồi canh thịt! Nhìn qua biết ngay đều không phải là cùng sư nương học, mà trực tiếp học của sư muội thì đúng hơn!”
Lục Quân nghe chúng tôi nói đến sủi cảo, nuốt nước bọt ừng ừng vì thèm, tự lẩm bẩm một mình: “Không được ăn sủi cảo tử tế, thì có sủi cảo cháy nồi để ăn cũng đã hạnh phúc lắm rồi!”
Tiêm Quả khẽ thở dài một hơi, ảo não: “Chúng ta nghĩ đến sủi cảo nhân cải thịt trong nồi, còn bầy sói có khi nào đang nghĩ đến sủi cảo nhân thịt người trong kho rơm…”
Tuyền béo như ngộ ra một chân lí nào đó: “Thì ra tất cả cũng chỉ vì miếng ăn thôi à?”
Trong lòng tôi khẽ động một cái, đáp lời ba người kia: “Vậy thì có gì mà kì quái chứ, cậu muốn có cái ăn hằng ngày, thì chó sói cũng thế, cũng muốn có gì đấy để bỏ vào bụng, tất cả đều vì một mục đích duy nhất, chính là để sinh tồn. Lúc trước Lục Quân đã nói, bản tính của chó sói là đói bụng, kì thực bản tính của con người cũng giống vậy. Trước giờ tôi không hiểu rõ lắm hàm nghĩa của hai từ “đói bụng” là gì, thẳng cho tới khi đặt chân đến Bắc Đại Hoang, binh đoàn thực hiện chế độ cung cấp, hôm nào phải tham gia sản xuất thì một ngày ba bữa, còn không ở nhà đi tuần tra thì chỉ được có hai bữa một ngày, khẩu phần mỗi bữa là nửa cân lương thực. Trong quy định thì như thế, còn thực tế nửa cân lương thực không có gì hơn ngoài hai cái bánh ngô cùng một chén cháo loãng, kể ra cũng không tính là ít lắm, nhưng mà so với công sức lao động bỏ ra thì không tương xứng, lúc đào đất đắp mương trời nắng chang chang, toàn phải cởi trần làm việc, mồ hôi chảy ra cũng phải mất gần chục lít, một cân rưỡi lương thực còn chẳng đủ nhét kẽ răng nửa là có nửa cân, khi đó tôi mới thực sự hiểu cái gì gọi là đói, chữ đói viết như thế nào? Kể cả bày trước mặt tôi một nửa là lương thực, một nửa là phân bò, đến lúc đói hoa cả mắt — cái gì tôi cũng muốn ăn tất! Thấy việc bất bình thì ra tay, bị đau thì kêu, nghèo thì tìm cách làm giàu, đói thì tìm cái bỏ bụng, đây là lẽ thường bất di bất dịch! Nhưng người và sói khác nhau ở chỗ, tín niệm của con người có thể chiến thắng hết thảy mọi khó khăn, kể cả là đói bụng! Thử nghĩ đến những thứ mà các lão tiền bối cách mạng ngày trước đã từng phải trải qua xem — bụng đói sôi ùng ục như đánh trống, lương thực đã bị phong toả suốt ba tháng trời, số hạt gạo có trong ruột đếm ra khéo chưa được mười đầu ngón tay, lõng bõng toàn rau dại với nước canh! Bị phong lương ba tháng, chịu đói chịu khổ mà tinh thần lẫn ý chí chiến đấu vẫn mạnh mẽ như thường, đằng này chúng ta mới chỉ không được ăn một bữa sủi cảo thôi mà người nào người nấy ủ rũ như tàu lá chuối khô vậy, không cảm thấy xấu hổ sao? Chúng ta phải tin tưởng rằng, bánh mì rồi có…”
Tuyền béo liền tiếp lời tôi ngay: “Sữa bò cũng sẽ có!
Đến lượt Lục Quân và Tiêm Quả cùng đồng thanh: “Hết thảy đều sẽ có!”
Tôi nói: “Tôi đây là muốn khích lệ tinh thần cách mạng của mấy người các cậu, chớ có đùa giỡn nữa!”
Lục Quân đẩy nhẹ gọng kính bị trượt trên sống mũi: “Đồng chí Lênin từng đề cập đến việc này — sự cung cấp hữu hạn cũng giống như cơn đói vậy, để nó thường xuyên xảy ra thì sẽ phát sinh những mâu thuẫn gay gắt. Phương pháp giải quyết này của cậu là thuộc về trường phái ảo tưởng, thông qua ý niệm của bản thân mà chiến thắng được cơn đói.”
Tuyền béo đáp: “Tinh thần có thể trở thành món ăn được sao? Vậy thì đúng nghề của thằng này rồi…” Nhắc đến ăn một cái, hắn lập tức trở nên phấn chấn, cái gì mà kho với chẳng luộc, nướng với chẳng hấp, bánh bao, gan xào, vịt quay, gà quay, đều được hắn miêu tả một cách sống động, hình dáng màu sắc của từng món ăn như hiện ra rành rành trước mắt mọi người, hương thơm mùi vị như quanh quẩn ở bên mép, khiến mấy người chúng tôi vừa nghe mà vừa nuốt nước bọt đánh ực.
Tuyền béo càng bốc phét càng hăng say, kể ra cũng đúng thôi, nhà hắn có nghề thịt lợn gia truyền, từ bé đến giờ có thứ gì mà hắn chưa được ăn qua, cho nên thực sự là có đầy đủ vốn liệng để đem ra khoe khoang. Lúc chúng tôi mới đến binh đoàn, đúng lúc đang diễn ra một cuộc đại hội chiến — được khu chăn nuôi gửi tặng mấy phần thịt dê, toàn binh đoàn có hơn hai nghìn người tham gia chiến đấu, nhiệm vụ hoàn thành thắng lợi, liền tiến hành liên hoan ngay sau khi kết thúc đại hội. Dĩ nhiên, bởi vì điều kiện lúc ấy gian khổ, không có rượu thịt mấy, chỉ có bánh ngô là nhiều, ném nhau còn không hết, theo lời đoàn trưởng nói, liền tổ chức cuộc thi xem ai ăn khoẻ nhất! Thanh niên tri thức trong binh đoàn, tất cả đều mới mười bảy mười tám, cái độ tuổi nửa trẻ con mà cũng nửa người lớn, rất háo thắng và manh động, vừa nghe đến cuộc thi “Bánh ngô tỷ võ” liền nhiệt liệt hưởng ứng. Tuyền béo lấy ưu thế bản tính ham ăn vượt trội của mình áp đảo các đối thủ khác, cuối cùng dành được hạng nhất, bánh ngô xếp dọc thành một hàng, hắn thế như chẻ tre một hơi ăn hết hơn hai mươi cái bánh, khiến cho mọi người không ai theo kịp được, đồng thời phá vỡ kỷ lục ăn bánh ngô trong đợt tỷ võ của binh đoàn nông khẩn và trấn thủ Bắc Đại Hoang khoá trước! Hắn vì chả mấy khi được ăn thoả thích như này, cũng không muốn bị kẻ khác sau này phá kỷ lục của mình, ăn xong hai mươi mấy cái liền tu một hớp nước, rồi lại nhét thêm gần chục cái bánh nữa nhai nhồm nhoàm, tổng cộng tiêu diệt hơn ba mươi cái bánh ngô, cho đến tận năm 1977, thanh niên tri thức trở về với cuộc sống thành thị, vẫn chưa có ai ăn được một nửa số bánh Tuyền béo đã ăn, nói gì đến phá được kỷ lục kinh người ấy! Ở binh đoàn chúng tôi mỗi khi nhắc đến thành tích một lần ăn ba mươi cái bánh ngô của Tuyền béo, toàn bộ từ trên xuống dưới không ai dám nói hai chữ: không phục.
Tuyền béo tự thổi một hồi da trâu, đối với hắn cái sự tích ăn bánh ngô thiên hạ vô địch đã sớm thành chiến tích vĩ đại nhất cuộc đời. Hắn kể còn chưa xong, càng nói càng cảm thấy đói, bụng của hắn cũng đang kêu ùng ùng như trống trận, mới được một nửa câu chuyện, hắn chợt vỗ đùi cái “đét”: “Hắc! Tôi thật là ăn quá nhiều khoai tây với bánh ngô đâm ra lú lẫn rồi, chúng ta đâu nhất thiết phải ăn lương khô thì mới hết đói chứ?”
Lục Quân hai mắt sáng lên, vội hỏi: “Cậu mang lương khô sao?”
Tuyền béo đáp: “Lương khô quái gì? Tôi làm gì có lương khô.”
Lục Quân mất hứng: “Thế cậu vừa nói con mẹ lương khô gì đấy?”
Tuyền béo vỗ vỗ đầu Lục Quân, ôn tồn giải đáp như một người cha: “Tiểu tử này cũng ăn nhiều khoai tây với bánh ngô quá rồi…” Đoạn hắn liền chỉ tay về phía sau: “Trong kho rơm này không phải vẫn còn có một con hồ ly sao, há chẳng phải sẵn một món ăn dân giã đó à?”
Tôi nghe thấy Tuyền béo nói muốn ăn thịt hồ ly, như vậy chẳng phải đã phạm vào một trong những điều tối kị mà lão trung đội trưởng từng dặn dò sao? Nhưng mấy lời này lại không thể nói ra rõ ràng, tôi đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng, đã nghe thấy Lục Quân nói với Tuyền béo: “Thịt hồ ly cũng có thể ăn được à? Nghe nói thịt hồ ly rất hôi, vị khai như nước tiểu, đàn bà ăn vào là tịt luôn kinh nguyệt, không có cách nào ăn được đâu a!”
Tuyền béo đáp: “Kinh nguyệt cái gì ở đây? Đói bỏ con mẹ ra rồi mà còn lắm chuyện thế? Ta thật không nhìn lầm cái đồ nhà cậu, đúng là đầu đất chứa toàn bã đậu mà, hơi khai hơi hôi một chút thì đã làm sao mà phải sợ, dù gì cũng là thịt a! Bánh bột ngô có thể so sánh được à? Huống chi giờ đến một cái bánh ngô còn đếch có, cho ngươi ăn thịt ngươi còn chê ngắn than dài. Đồng chí Lênin đã nói như nào cậu còn nhớ không? Giai cấp vô sản chân chính là không nên kén ăn!”
Lục Quân ngạc nhiên nói: “Đồng chí Lênin đã từng nói qua như vậy?”
Tuyền béo vênh mặt: “Tất nhiên là đã nói qua rồi chứ sao. Cậu không nhớ đồng chí Lênin trước khi Cách mạng Tháng Mười giành được thắng lợi, ngay cả đồ ăn thức uống cũng vô cùng thiếu thốn, suốt ba mươi ngày trời chỉ có bánh mì đen để gặm, lúc đó ông ấy đã nói câu kia.”
Lục Quân đáp: “Tôi thuận miệng hỏi thế thôi, cậu còn cho là thật à?”
Tuyền béo nóng nảy: “Hắc, con mẹ tiểu tử nhà ngươi! Dám cho rằng đồng chí Lênin bịa ra chuyện đó sao?”
Tôi vội quay qua nói với Tuyền béo: “Đừng bốc phét nữa. Cậu kêu chỉ ăn khoai tây với bánh bột ngô thế mà người vẫn núc ních toàn thịt thế kia, từ đó có thể chứng minh rằng, chế độ ăn ưu việt đã được xã hội chủ nghĩa tính toán rất cẩn thận, ăn ít đi mấy bữa cũng không khiến cậu chết vì đói được.”
Tiêm Quả cũng khuyên Tuyền béo bỏ cái suy nghĩ ý đi, lúc trước con hồ ly này trộm củi của nông trường chúng ta, muốn mọi người đều phải chết hết, tuy rằng chuyện này nguyên nhân là do ý định trả thù cho hai con đứa con nhỏ mới sinh của nó, nhưng một khi hồ ly chưa được trừ khử, bốn người sẽ rất khó sống yên ổn được tiếp, rồi sau đó đại hắc cẩu được cử đến, không cần phải lo lắng hồ ly tới giở trò, cần gì phải đuổi tận diệt tuyệt nữa? Huống chi bây giờ chúng ta cùng nó đều bị bao vây ở trong kho rơm, nhờ có nó cảnh báo, mọi người mới phát hiện bên ngoài nông trường bầy sói đang gọi đến một con bái quân sư, lúc này mà đem nó ra ăn thì thật sự có hơi bất nhân bất nghĩa.
Tuyền béo giận dữ, bất bình nói: “Ba người các cậu thật là không phân biệt nổi quân ta với quân địch, yêu quái với người thường rồi. Nó là quân trộm cắp, là kẻ thù của xã hội chủ nghĩa, không xứng đáng được nhắc đến hai chữ nhân nghĩa!” Không đợi nói xong, hắn liền đứng phắt dậy, một tay cầm dao, một tay giơ đèn đất lên soi, quay đầu lại hướng về con hồ ly. Tôi muốn ngăn cản Tuyền béo, cũng vội vàng đứng lên đi theo. Hồ ly vốn sợ ánh lửa, sau khi chúng tôi đốt lửa để sưởi ấm, nó liền trốn vào góc bên kia kho rơm. Tôi và Tuyền béo vừa đi tới, nhìn một cái, chỉ thấy con hồ ly già nằm im không nhúc nhích, ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, mà không phải, nó không nhìn chúng tôi, mà là nhìn lên trên tường cao! Tôi theo bản năng cũng ngẩng đầu lên nhìn theo hướng mắt của nó, lỗ thông hơi hoàn toàn đã được lấp kín, trên đó tối mò mò, không biết con hồ ly sắp chết đến nơi rồi còn đang mải nhìn cái gì?
Tôi đang cảm thấy khó hiểu, chợt nghe trên trần nhà phát ra một tràng “cót két cót két” vang dội, trong lòng lập tức cả kinh, hỏng bét rồi! Bọn sói vây bên ngoài thấy không chui qua được lỗ thông hơi, tưởng rằng đã bỏ qua cho chúng tôi, nhưng không ngờ chúng lại kéo dài “cái thang” lên tận trên trần nhà. Mặt trên của kho rơm được dựng từ các tấm gỗ, chỉ trải lên một lớp cỏ khô, không thể nào so sánh được với bốn bức tường đất nung bền chắc! Tôi vội vàng gọi ba người còn lại, lập tức tổ chức phòng ngự trên chỗ cao, thừa dịp bây giờ chúng ta còn có địa thế thuận lợi, bất luận như nào cũng không được phép để cho bầy sói phá được trần nhà tiến vào. Mọi người vốn là vừa lạnh lại vừa đói, đều đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng vì mạng sống của mình, nhanh chóng vác thang ra leo lên trần nhà. Tôi và Tuyền béo một người một ngựa, đẩy tấm ván gỗ và đám cỏ khô ra, bão tuyết ngoài trời như hàng vạn mũi tên quất tới tấp vào mặt vào người, đã lên tới được nơi cao nhất của nhà kho. Bên trên chỉ có vài thanh xà cùng ván gỗ đan xen với nhau, có thể bước lên, còn lại là cỏ khô bện lại như chiếu rồi trải ra, chỉ cần hơi không để ý một chút thôi, giẫm phải là xác định rơi thẳng xuống phía dưới. Bên dưới mặc dù có cỏ khô chất thành đống cao như núi, rơi xuống cũng không chết được, nhưng lại phải leo lên lần nữa, sợ rằng sẽ không kịp ngăn cản bầy sói tấn công.
Hai người lên tới chỗ cao, bên tai nghe thấy gió tuyết đang rít gào “ô ô” quanh quẩn, mạnh đến nỗi giống như tuỳ thời có thể cuốn bay người ta lên không trung vậy, trước mặt là một mảnh trắng xoá đất trời. Tôi cùng Tuyền béo không còn cách nào khác, đành phải khoác súng trường lên vai, dùng cả hai tay hai chân bò về phía trước, bám lấy bờ tường, dè dặt thò đầu ra nhìn xung quanh, phát hiện một đầu ác lang đã lên được trần nhà. Tuyền béo lúc này liền rút súng trường bán tự động sau lưng ra giơ lên, nhắm thẳng vào ngay đầu con sói, giữa cuồng phong bão tuyết đang thét gào, tiếng xạ kích của súng trường hoàn toàn bị nuốt trọn, con ác lang bị trúng đạn, lảo đảo ngã vật ra, đập gãy mất mấy tấm ván gỗ, rơi xuống trong nhà kho. Một con gục liền có mấy con lao lên thay thế. Tôi và Tuyền béo, mỗi người trong tay cầm một cây súng trường, chỉ có thể chống đỡ được được hai hướng, Tiêm Quả cùng Lục Quân lần lượt cũng leo lên trợ chiến, bắn hết đạn thì lấy báng súng mà đập, lấy lưỡi lê mà đâm, trong nhà kho còn có mấy cái xiên cắm cỏ, đều được chúng tôi dùng làm vũ khí hết, đánh lui một đám lại một đám ác lang đang cố leo lên, cả người và chó sói đều là chém giết đến đỏ cả mắt, hoàn toàn quên mất giá rét và sợ hãi. Lúc này sắc trời càng ngày càng mờ mịt hơn, bão tuyết khổng lồ đang quét ngang qua nông trường số 17 này. Tôi trong lúc bận rộn đánh mắt xuống nhìn phía dưới, hiện lên vô số đôi mắt màu lục bích đầy tham lam của bầy sói, chập chờn như một rừng lửa ma chơi, bọn chúng chen chúc nhau, ngửa đầu nhìn đám người sống chúng tôi phía trên trần nhà, cảnh tượng này khiến cho da đầu người ta toàn bộ tê dại đi, hai chân bất giác run lẩy bẩy.
Tôi thoáng hoảng người, suýt nữa không đứng vững mà rơi xuống dưới, vội vàng ném bỏ khẩu súng trường đã hết đạn, giang hai tay ra ôm chặt lấy đầu tường. Một con cự lang nhân cơ hội này nhảy vọt lên, nanh nhọn nhe ra, há miệng nhào về phía tôi.
Cả người tôi như đông cứng lại, muốn né tránh nhưng lực bất tòng tâm, cho dù thoát được một phát này, cũng sẽ không cản hết được bầy ác lang đang ùn ùn kéo đến phía sau, nhất thời trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể làm gì hơn là nhắm mắt chờ chết. Đúng vào lúc này, thân hình của Tuyền béo bỗng xuất hiện, hắn từ bên tường đất bên kia chạy qua, quay ngược súng trường trong tay, báng súng hướng về phía trước hung hăng đập tới, một phát dộng thẳng vào đầu con ác lang kia. Nó kêu lên một tiếng “ô” đau đớn, cũng bị rơi từ trên này xuống. Tuyền béo không nghỉ tay, mà lập tức gắng sức kéo tôi tránh sang một bên, thoát được một miệng ác lang khác đang nhắm tới. Con ác lang kia trên lưng mọc hồng mao, vồ không trúng tôi, nhưng vừa vặn lại nhảy vọt lên được đến trần nhà. Một cú này nó sử dụng toàn thân khí lực, khiến cho trần nhà sập xuống một mảng to nữa, lăn thẳng vào trong nhà kho, không lệch không chệch một tí nào, rơi thẳng xuống đống lửa vẫn còn đang cháy mà chúng tôi vừa đốt lúc trước, khiến cho hoa lửa bắn tung toé. Bốn phía đều là cỏ khô chất đầy như núi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, huống chi đây lại là rơm khô cao cấp, “oanh” một phát — bùng lên ngọn lửa dữ dội!
Lửa mượn sức gió, gió giúp sức lửa, trong thoáng chốc tựa như một con hoả long cuồng bạo, ngọn lửa bốc lên cao. Lửa đã bắt đầu bén vào trần nhà, tham lam nuốt lấy từng thanh xà gỗ, từng chiếu cỏ khô, đám ác lang thấy lửa thì sợ hết hồn, vội quay đầu nhảy xuống đất. Xung quanh nhà kho, bầy sói cũng rối rít lui lại phía sau, bởi vì thiên tính của sói là vốn sợ lửa, mặc dù đứng giữa trời gió rét bủa vây, nhưng cũng không dám bước tới quá gần. Cỏ khô trong kho bị bắt lửa mà bùng cháy, buộc bốn người chúng tôi phải lui đến mép trần nhà. Lúc này tuyết rơi từng bông trắng muốt như lông ngỗng, mượn sức gió kéo tới hoang nguyên mịt mù. Bên trong nhà kho khói lửa bốc lên ầm ầm, lại bị bão tuyết ngăn chặn, nhất thời vẫn chưa uy hiếp tới mấy người bọn tôi đang nằm sấp bên mép tường, ngược lại lại ngăn được bầy sói mạnh mẽ lao tới. Máu sói dính trên người tôi đã đông cứng lại, áo bông bị xé rách tả tơi, thân thể thì cứng ngắc lại vì giá rét, cả người tê dại đến mức còn không nhận ra trên người có chỗ nào bị thương hay không, đang định cúi đầu xem xét một lượt, chợt thấy Tiêm Quả bò đến chỗ thang gỗ, ngọn lửa hãy còn đang cháy ầm ầm nhưng cô ấy dường như vẫn muốn đi xuống, tôi vội vàng kéo Tiêm Quả trở lại.
Bão tuyết cuồng loạn từ Siberia kéo tới, một trận lại nối tiếp một trận, hai người dù có đối mặt với nhau hét to thì đối phương cũng hoàn toàn không nghe thấy gì hết, bởi vì tiếng gào tiếng thét đều bị tiếng gió nuốt trọn. Bất quá tôi nhận ra ngay Tiêm Quả muốn làm gì, tiểu hắc cẩu vẫn còn ở bên dưới, giữa tràng lửa dữ dội như này, khó mà may mắn thoát khỏi. Thế lửa quá lớn, Tiêm Quả không muốn để cho tiểu hắc cẩu bị thui cháy, liều chết leo xuống chẳng những không cứu được nó, mà ngay cả cái mạng nhỏ của cô ấy khéo cũng phải bỏ lại mất! Tôi đành nhẫn tâm ngăn cản hành động ấy, hai người bọn tôi một người kéo một người vùng ra, đôi bên giằng co kịch liệt, Tuyền béo và Lục Quân lúc này đang nằm bò trên trần nhà thì khản cả giọng mà kêu gào Tiêm Quả mau quay lại, nhưng cũng bị cuồng phong nuốt mất. Chính lúc ấy, chợt thấy con hồ ly bên trong kho rơm từ trong lửa chui ra, miệng ngậm tiểu hắc cẩu, vội vàng trèo lên thang gỗ, lông trên người đều bị lửa thiêu cháy rụi.
Tôi đưa hai tay lên ra sức dụi mắt, căn bản không dám tin tưởng một màn bất ngờ vừa hiện ra, hồ ly và chó vốn là khắc tinh, ngửi thấy mùi của nhau đã thấy khó chịu, làm sao có thể liều chết xông vào cứu một con chó nhỏ? Hay có khi nào con nó vừa mới chết cách đây không lâu, bản năng làm mẹ, mẫu tính trong người chợt bùng phát, khiến nó không nỡ lòng nào mà bỏ lại tiểu hắc cẩu bị lửa đốt chết, hoặc cũng có thể nó muốn dùng tiểu hắc cẩu để có cớ dựa dẫm vào chúng tôi đánh đuổi bầy sói, tóm lại nó đã mạo hiểm xông vào quỷ môn quan, liều mạng cứu lấy tiểu hắc cẩu mang lên chỗ an toàn. Lúc này bốn người đã quay trở lại tiếp tục nằm bò bên mép tường đất, sau lưng ngọn lửa vẫn hừng hực, xung quanh bầy sói vẫn gầm gừ vây chặt.
Bốn người thấy tình cảnh này, đều hiểu đã cùng đường mạt lỗ rồi, chuẩn bị chờ chết. Nhưng đương lúc ranh giới sinh tử chỉ cách nhau một đường mỏng như sợi tơ, đoàn sói hơn nghìn con vây quanh nhà kho chợt xảy ra một trận đại loạn. Chúng tôi không rõ tại sao bầy sói lại như vậy, bèn cố chút hơi tàn cuối cùng vươn ra khỏi mép tường, từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy giữa bão tuyết vọt tới một đàn chó hoang, cầm đầu là một con chó to lớn toàn thân màu đen, đó chính là đại hắc cẩu! Sau lưng nó là mấy con chó khác vô cùng to lớn, có lẽ cùng chủng loại với nhau, con to nhất cơ hồ cũng đen sì sì không khác gì đại hắc cẩu, theo sau chúng là hơn trăm con chó hoang bình thường khác. Hơn trăm con chó hoang lớn nhỏ này, đầy đủ mọi chủng loại, có chó săn, có chó chăn dê, còn có không ít chó đất nữa, rõ ràng con nào con nấy đều sống ở vùng rừng sâu núi thẳm cả năm không có lấy một dấu chân người lui tới, lông mọc dài lởm chởm, dã tính mười phần, không khác gì một bầy hổ xuống núi, vọt vào giữa bầy sói cắn xé điên cuồng.
Bởi vì bầy chó hoang đi từ phía ngược hướng gió, lại không đi thẳng mà quanh co một hồi rồi mới kéo tới, khiến cho bầy sói đang vây công nhà kho không tài nào phát hiện được, đến khi bọn chúng lấy lại tinh thần, đã có rất nhiều con bị chó hoang cắn chết. Tính kỷ luật của bầy sói rất mạnh, trời sinh chúng vốn kiên nhẫn và thiện chiến, sau một hồi hỗn loạn, dưới sự điều khiển của lang vương, đồng loạt nhe ra bộ răng nanh sắc nhọn, xông lên cùng chó hoang giao chiến. Mọi người nằm cạnh bờ tường, nhờ ánh lửa bập bùng trận huyết chiến bất ngờ liền hiện ra ngay trước mắt, ai cũng trợn trừng hai mắt, miệng há hốc, từ bé tới giờ chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.
Tôi từng nghe dân du mục nói qua, trong biên giới giữa các cánh rừng bạt ngàn ở Bắc Đại Hoang này, thường xuyên có chó hoang qua lại kết thành từng bầy. Năm đó trên thảo nguyên triển khai chiến dịch vận động diệt sói vô cùng rầm rộ, bắt được một con sói lột bỏ bộ da, có thể đi “Cung Tiêu Xã” đổi lấy một bao thuốc lá vỏ mềm hiệu Chiến Đấu, hoặc được hai cân rượu trắng Muộn Đảo Lư. Dân du mục cùng đám thợ săn vì muốn bắt được nhiều chó sói, liền nuôi không ít chó. Chó ở khu chăn nuôi lớn ngang một con lừa trưởng thành, trên người có bộ lông màu xám xanh, mọc dài vô cùng, người trong binh đoàn đều nói đó là ngao Mông Cổ. Một con ngao Mông Cổ có thể đấu thắng bốn năm con sói cùng lúc, trước kia trên thảo nguyên có rất nhiều sói, bọn chúng có thói quen cứ đến nửa đêm là đánh lén bắt trộm dê, bên ngoài trời tối đen như mực, xoè bàn tay ra trước mắt còn không nhìn rõ ngón nào với ngón nào, nên người thường không ra được, dân du mục ở trong lều có thể nghe thấy tiếng chó ngao cùng bầy sói cắn xé nhau liên tục cả đêm không dứt. Đến khi trời sáng, con ngao Mông Cổ mệt mỏi nằm trên đất, cả ngày không ăn không uống, đến đêm lại cùng bầy sói ác chiến, mấy ngày kế tiếp, dù cho nó có khoẻ như sư tử cũng phải đuối sức, nhưng nó vẫn trung thành với nhiệm vụ của mình, kể cả có thêm nhiều sói tới nữa nó cũng sẵn sàng nghênh chiến không lùi bước. Nhưng từ khi có binh đoàn được vũ trang súng ống đầy đủ tới khai hoang, sói càng săn càng ít, ngược lại chó cùng thỏ thì càng ngày càng nhiều hơn. Nếu không có sói mấy, thì dĩ nhiên cũng không cần dùng đến nhiều chó như vậy, dẫu sao không thể cho chó ăn cỏ mà sống được, số lượng chó quá nhiều chính là một gánh nặng lớn. Trên thảo nguyên còn dễ nói, dân du mục đối với chó có một loại tình cảm rất tốt, trong khi đó lâm khu cùng nông khu lại bất đồng với nhau, “Bắt thỏ rừng, nấu chó săn” lời này được truyền tai nhau không biết từ bao giờ, cho nên có con bị người nấu ăn, có con thì bị vứt bỏ, từ đó trở thành chó hoang. Bầy chó hoang vì sinh tồn, lui vào sâu trong cánh rừng già Đại Hưng An Lĩnh, thấy người là trốn đi xa, rất ít khi có thể thấy tung tích của bọn chúng.
Đại hắc cẩu tựa hồ có quen biết với thủ lĩnh của bầy chó hoang, nó nhận ra bầy sói đã vượt qua được biên giới, đang tiếp cận nông trường số 17, biết rõ rằng mình nó không thể ngăn cản nổi, cũng không cách nào liên hệ cứu binh tới ngay được, nên đã vội vàng chạy vào rừng sâu tìm được đám chó hoang này, giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đã kịp thời quay về cứu chúng tôi. Cự cẩu cầm đầu sức lực mạnh như hổ, thân thủ nhanh như báo, thực là hiếm thấy. Theo như truyền thuyết mà những người dân du mục vẫn thường kể lại cho nhau, trên thảo nguyên từng có một con “Ma Cẩu” như vậy, lúc chiến dịch diệt sói vẫn còn sôi nổi, mình nó không biết mệt mỏi, lập được biết bao chiến công, sau đó thảo nguyên dần vắng bóng bầy sói, dân du mục cũng không nỡ đem nó vào nồi, liền đuổi nó vào rừng già, để cho nó tự sinh tự diệt, không nghĩ tới bây giờ tôi lại có thể thấy nó!
Bầy sói xám Siberia, so về lực lượng cùng thú tính tàn bạo đều vượt xa những con sói sinh trưởng ở vùng đồng cỏ Nội Mông, hơn nữa con nào con nấy đều đã đói đến mờ cả mắt. Trong trận hỗn chiến, cự cẩu mặc dù bị mấy con ác lang truy đuổi gắt gao không chịu buông, toàn thân trên dưới máu tươi chảy ướt đẫm bộ lông dài, nhưng nó vẫn tả xung hữu đột giữa bầy sói dữ, tấn công liên tục, mỗi lần miệng nó há ra, hàm răng sắc nhọn như đao liền xé rời một họng ác lang, ngay cả lang vương cũng bị nó cắn gần chết, cho đến khi máu trong người chảy hết sạch, mới lảo đảo ngã xuống.
Sói xám Siberia mặc dù hung ác, nhưng lại bị tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ qua một thời gian ngắn mà đã tử thương vô số, hơn nữa lang vương còn bị cự cẩu cắn chết, đám sói còn lại không có người dẫn dắt, liền rối rít bỏ chạy. Trận huyết chiến này giữa đàn chó hoang và bầy sói diễn ra vô cùng tàn khốc, đại hắc cẩu cùng một con ác lang lấy mạng đổi mạng, một sói một chó cắn nhau đến khi cả hai cùng chết cũng không chịu buông. Giữa hoang nguyên khắp nơi ngổn ngang xác chó và xác sói đã chết, nhưng rất nhanh đã bị bão tuyết chôn vùi, chỉ còn là những gò tuyết nhấp nhô. Cả khu nông trường số 17 Bắc Đại Hoang rộng lớn, chỉ còn bốn người chúng tôi cùng một con hồ ly già còn sống. Tiểu hắc cẩu thì bị lạnh quá mà chết, nó mới được sinh ra không bao lâu, cơ thể hãy còn yếu, cuối cùng vẫn không qua được một kiếp này. Con hồ ly kia trên người bị lửa thiêu rụi một mảng lông lớn, cũng không thèm quay đầu lại nhìn chúng tôi, mà biến mất giữa gió tuyết mờ mịt. Chúng tôi thoát trên trong đường tơ kẽ tóc, tay chân lạnh cóng tê dại, nắm tay nhau, miễn cưỡng bò trở về địa oa tử. Cứ tưởng rằng chui vào lại địa oa tử thì có thể yên tâm giữ được cái mạng này, nhưng không ai ngờ tới, trần nhà địa oa tử đã bị bão tuyết thổi bay, địa hoả long dùng để sưởi ấm cả căn nhà cũng đã đông cứng từ bao giờ.
Đầu tôi sắp lạnh cóng thành băng, chợt “ông” lên một tiếng, hỏng bét rồi! Cái giá rét trong hoang nguyên không nơi nào có thể so sánh được, gió Bắc kết hợp với tuyết rơi, như hàng nghìn mũi tên, hàng vạn đầu đao đâm vào cơ thể, đến đám gia súc lông dày da thô còn không chịu được cái lạnh này nữa là con người? Mọi người thấy tình huống không ổn, vội vàng chia nhau đi tìm mồi lửa mà trung đội trưởng lưu lại, rồi thay vội mấy bộ tất nỉ áo bông khác, mang theo một cây đèn pin cỡ lớn, mỗi người vác một bó củi khô, chuẩn bị tìm nơi kín gió để tránh bão tuyết.
Trần nhà của kho rơm cũng đã mất, may mà vẫn còn tường đất có thể tạm chống đỡ được gió tuyết, nhưng không tránh khỏi cái lạnh đến cực độ, bất quá cố được chút nào hay chút ấy, khả năng là sẽ qua được một đêm dài này, có lẽ đến lúc đấy sẽ có lính biên phòng tới cứu viện cho chúng tôi. Tôi cố gắng nghĩ đến những viễn cảnh tốt nhất, nhưng mà trận bão tuyết này phải kéo dài ít nhất năm hay sáu ngày nữa, ở nơi hoang nguyên rộng lớn kết hợp với thời tiết khắc nghiệt như này sợ rằng sẽ chẳng có cứu binh nào tới được cả!
Trời đã tối hoàn toàn, nhìn ra xung quanh chỉ thấy một màu đen của hoang nguyên cùng tiếng gió thét gào bên tai. Chúng tôi mang củi khô chuẩn bị rời đi, lúc này tôi ngoảnh đầu lại kiểm tra lần cuối, lại thấy con hồ ly tưởng như đã chạy trốn rồi đang ở ngay phía sau. Tôi nghĩ thầm trong đầu: “Nó vừa mới trốn vào trong rừng, tại sao bây giờ lại quay lại làm gì? Vẫn muốn đối đầu với chúng ta sao?” Ngẩn ra một lúc, ba người còn lại cũng nhận ra sự xuất hiện của con hồ ly kia. Mọi người đều cảm thấy có gì đó không lành, lấy tay lên che từng bông tuyết đang sà vào mặt, đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy từng đôi mắt sói xanh lét giống như quỷ hoả, thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn tuyết trắng, bốn phương tám hướng đều có, không thể nhìn ra số lượng của chúng!
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “Hắc Sơn Đầu Cổ Mộ” đăng tại page Hội những người nghiện truyện của Thiên Hạ Bá Xướng & https://truyenfull.vn