Khổng Tước quân cười ha ha, nói: "Được rồi, Vũ Anh, ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này ta sẽ bảo đảm. Tốt xấu gì ta cũng từng ở tại nhà ngươi ăn không uống không một thời gian dài, chuyện nhỏ như vậy ta sẽ giúp." Nói cứ như hắn ta mới là người mà Vũ Anh nhờ cậy và người giúp Vũ Phong là hắn ta vậy.
Vũ Anh liên tục gật đầu, hoan hoan hỉ hỉ nói với Vũ Anh: "Muội ở đây phải nghe lời Tinh quân đó. Ba ngày sau ta sẽ tới đón muội."
Vũ Phong gật đầu đồng ý, ngay sau đó, Vũ Anh thiên ân vạn tạ xin từ biệt.
Khuê Mộc Lang nhìn Vũ Anh đáp mây bay đi, có vẻ đăm chiêu, nhíu mày buồn bực không vui. . Sau một lúc lâu hắn mới hồi phục tinh thần, phất tay tạo ra một gian phòng ngay bên cạnh Thiên Trì, rồi nói với Vũ Phong: "Tạm thời ngươi cứ ở đây một hai ngày đi."
Khổng Tước quân nhìn hắn tạo ra một gian phòng giản dị, mà vô cùng bất mãn. Đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, lại ném một nữ tử mỹ lệ như vậy lẻ loi một mình ở bên bờ Thiên Trì, lạnh lẽo cô đơn biết bao nhiêu. Vì sao không tạo một gian nhà ở ngay trong động Ba Nguyệt, nơi đó rộng như vậy, nhiều người ở cũng náo nhiệt mà.
Khuê Mộc Lang bay từ Thiên Trì xuống.
Cảnh sắc của động Ba Nguyệt vẫn tựa chốn bồng lai tiên cảnh như cũ, nhưng tâm tình của hắn lại chưa bao giờ tối tăm như vậy. Hóa ra, cảnh sắc cũng biến đổi theo tâm tình. Giống như đôi phu thê nhà nông nọ, dù chỉ ăn dưa muối húp cháo loãng, cũng cảm thấy vui vẻ thoái mái.
Hắn nhìn Tuyết Họa Nhi trong phòng, bỗng nhiên không biết nên đối mặt với nàng như thế nào. Hắn không chịu buông tay, nàng cũng không muốn bằng lòng. Mặc dù chưa từng khắc khẩu một câu, nhưng rõ ràng đã cảm thấy có sự ngăn cách. Trong lúc nhất thời có cảm giác như cận hương tình khiếp*, không dám lại gần.
(* - cận hương tình khiếp: người xa quê lâu ngày khi về lại quê sẽ thấy sợ hãi 1 cách khó hiểu.)
Tuyết Họa Nhi đang đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh mỹ lệ bên ngoài nhưng tâm tư lại không yên. Ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua Khuê Mộc Lang. Ánh mắt hắn trầm lắng, yên lặng nhìn nàng. Hắn đứng đó khoanh tay, khoảng cách không xa không gần.
Nàng nhất thời giận dỗi, thẳng thắn nói hết lời trong lòng nhưng lại khiến nàng lo lắng bất an, không biết Khuê Mộc Lang định làm gì với nàng? Liệu có thể đưa nàng trở về hay không?
Khổng Tước quân cũng bay xuống từ Thiên Trì, đứng một bên nhìn hai người, đột nhiên hắn sinh ra cảm giác tội ác. Từ bên ngoài nhìn vào, hai người họ quả thực là trời sinh một đôi, đất tạo một cặp. Dân gian thường nói, đó gọi là có tướng phu thê, vừa nhìn đã cảm thấy có sự hài hòa.. Mặc dù Vũ Tường một lòng vì Khuê Mộc Lang, muốn để cho hắn bình an vô sự vượt qua quãng thời gian ở hạ giới này, nhưng khi nhìn thấy hắn đau khổ, Vũ Tường lại cảm thấy chuyện này là do một tay mình gây nên, trong lòng cảm thấy không nỡ.
Khuê Mộc Lang và Tuyết Họa Nhi nhìn nhau qua khung cửa sổ, tình hình giữa hai người lúc này quả thực giống như đang trong giai đoạn căng thẳng của chiến tranh lạnh.
Khổng Tước quân lâm vào tình thế khó xử, đột nhiên cắn răng một cái, giậm chân, nói: "Thôi, ta cũng bất chấp đi vậy. Là bằng hữu, nên đồng cam cộng khổ."
Nói xong, hắn ta lướt qua Khuê Mộc Lang, vào trong phòng Tuyết Họa Nhi. Khuê Mộc Lang cũng không hiểu hắn ta đang định làm cái gì, nên đi theo sát hắn ta, đứng bên cạnh cửa.
Khổng Tước quân chạy tới trước mặt Tuyết Họa Nhi, vô cùng nghiêm túc nói: "Tuyết Họa Nhi, giải dược Khóa Dung Đan mà ngày đó ta đưa cho nàng là giả. Cái này mới là thật. Nàng hãy ăn đi."
Hắn ta cầm một viên thuốc màu xanh biếc, lấp lánh đẹp mắt trong tay.
Tuyết Họa Nhi nhìn thoáng qua, hỏi: "Gì cơ?"
Khổng Tước quân xấu hổ cười cười: "Bây giờ tuyệt đối là thật."
Khuê Mộc Lang đứng ở ngoài cửa, cười khổ. Thằng nhãi này, mình tin tưởng hắn ta như vậy, hắn ta lại dám chơi mình một vố.
Khuê Mộc Lang cho rằng, nàng không nên vô tình với hắn như vậy, một ngày làm phu thê bằng ân tình trăm năm sâu nặng, cho nên, hai người họ cũng đã có hai trăm năm ân tình rồi. Có lẽ là bởi vì Khóa Dung Đan chưa được giải nên mới lạnh nhạt tuyệt tình như vậy. Tốt lắm, lòng tự trọng của hắn cũng được khôi phục một chút rồi.
Tuyết Họa Nhi bị Khổng Tước quân lăn qua lăn lại đã không còn cảm giác gì nữa rồi, nên tiếp tục nhận viên thuốc màu xanh biếc kia rồi lập tức ăn. Viên thuốc này quả thực là khác biệt so với lần trước, vừa mới nuốt vào, nàng đã cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm đang từ từ di chuyển, giống như một dòng suối trong vắt gột rửa kinh mạch toàn thân của nàng. Trong đầu cũng cảm thấy thanh tỉnh và yên tĩnh không nói nên lời. Kỳ lạ nhất chính là, nàng kìm lòng không đậu nhìn Khuê Mộc Lang đang đứng cạnh cửa, mà trong ngực bị chấn động mạnh.
Ánh mắt của hắn như một thanh kiếm sắc bén, đã phá tan mảng ký ức bị bụi trần che phủ của nàng, những hình ảnh của kiếp trước tựa như thủy triều kéo tới, lấp đầy tim phổi, khiến nàng nghẹn ngào khó chịu, tựa như bị một tảng đá lớn đè nặng trong lòng không thể hô hấp. Nàng giống như được trở về Thiên Đình, khi đó hắn ngẫu nhiên đi tới điện Phi Hương, phong thái hào hoa tỏa sáng như vậy thắp sáng cả đôi mắt nàng, cùng chiếu sáng toàn bộ điện Phi Hương. Mỗi lần hắn tới là một lần nàng cố gắng ghi nhớ thật cẩn thận, rồi đến khi hắn đi lại hồi tưởng từng chút một. Sau đó là mỏi mắt mong chờ, chờ hắn trở lại.
Từng đám mây trên điện Phi Hương đều đã nhuốm màu tương tư và chờ đợi của nàng.
Lần từ biệt đó, lại càng rõ ràng hơn cả, giống như gần ngay trước mắt. Bỗng chốc nàng không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm người kia. Nàng đã từng cho rằng đó là chuyện không thể, nhưng thực không ngờ điều đó đã biến thành sự thật. Hắn quả thực không bội ước.. Mặc dù là do chính nàng đã tùy hứng, không để cho hắn phản bác đã hạ phàm, nhưng hắn lại làm việc nghĩa không chùn bước đi theo nàng. Phần tình cảm này, thực khiến nàng cảm động.
Khổng Tước quân nhìn sắc mặt của nàng là biết nàng đã nhớ lại chuyện cũ, hắn ta quay đầu nhìn Khuê Mộc Lang, cười hì hì nói: "Giải dược này của ta còn có một công dụng nữa, đó là có thể thức tỉnh được trí nhớ trước kia."
Khuê Mộc Lang sửng sốt, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hắn nhìn vào mắt Tuyết Họa Nhi cũng thấy được sự khác biệt, có sự kích động mà hắn từng quen thuộc.
Ánh mắt của hai người đang dây dưa một chỗ, đột nhiên một tiếng gọi "Tinh quân" ngoài cửa đã đánh thức hai người.
Vũ Phong đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Ta đến nấu cơm giúp Tinh quân có được không?" Nữ tử Hồ tộc đều vô cùng thông minh khéo léo. Mà dường như, nàng ta cũng là một người rất có hiểu biết, tự nhiên không câu nệ, tự mình đi tới, nhìn thời gian không còn sớm, đã chủ động tìm việc để làm.
Khổng Tước quân vô cùng thích những nữ tử có năng lực như vậy, không như A Loan, đã không có mắt nhìn, lại còn không có lập trường. Nàng một mực quấn quýt làm phiền, đuổi theo khiến hắn chạy trốn đến mức dục tiên dục tử. Đóa hoa đào này mạnh mẽ như một tấm sắt lớn, không chỉ làm liên lụy đến bằng hữu của hắn, mà còn kinh động đến ông cậu nhà hắn. Bây giờ chỉ sợ trong điểu tộc ai ai cũng biết rồi, thanh danh của hắn cũng bị hủy hoại luôn. Hắn quyết định, về sau nhất định sẽ không tiếp xúc với những kẻ không có mắt nhìn như vậy nữa.
"Cái này." Khuê Mộc Lang nhìn sang Tuyết Họa Nhi, thấy nàng có vẻ mặt kích động, chắc hẳn là không còn lòng dạ nào mà đi nấu cơm nữa, vì thế đã đồng ý.
Khổng Tước quân hết sức cao hứng, nói: "Tỷ tỷ ngươi có tay nghề vô cùng tốt, hẳn là ngươi cũng không tệ. Thật tốt quá. Mấy ngày nay, ta sẽ không đi nữa."
Tuyết Họa Nhi nhẹ giọng hỏi: "Nàng là ai?"
Khuê Mộc Lang nói: "Là muội muội của Vũ Anh."
Tuyết Họa nhi "A..." một tiếng, nhớ tới chuyện nàng từng được Vũ Anh dạy dỗ, sắc mặt không khỏi đỏ lên. Khi đó, chính nàng cũng không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay, cũng không ngờ rằng nàng và Khuê Mộc Lang lại thực sự có tiền duyên như vậy. Nhớ tới nàng ấy đã từng dạy nàng những chuyện riêng tư như thế, nhất thời mặt đỏ tía tai.
Hiển nhiên là Khuê Mộc Lang không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng đột nhiên thấy dung nhan nàng ửng hồng xinh đẹp, , xấu hổ cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy. Hôm nay thật sự là bị cả kinh. Mới vừa rồi còn thương tâm vì nàng vô tình, đảo mắt một cái đã bị nhu tình của nàng khuấy đảo đến mức choáng váng đầu óc.
Khổng Tước quân vẫn cười hì hì, ánh mắt di chuyển giữa hai người, mãi cho đến khi Khuê Mộc Lang đưa một cánh tay ra, ném hắn ta ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.
Khổng Tước quân đứng ngoài cửa, thổn thức nói: "Trong Tây Sương Ký*, dường như Hồng Nương cũng bị đối xử như thế này. Haiz."
(* - Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), , miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy. Hồng nương là hầu gái của Oanh Oanh.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2y_s%C6%B0%C6%A1ng_k%C3%BD.)
"Hồng nương" còn đang thổn thức, thì đã thấy Vũ Phong từ trong bếp đi ra, cười duyên hỏi: "Vũ Tường quân, ngài có biết Tinh quân thích ăn mặn hay ăn chay không?"
Khổng Tước quân hung tợn nói: "Hắn ấy à, thích ăn con cá ngốc."
Vũ Phong sửng sốt: "Ở đâu có cá ngốc?"
Khổng Tước quân phiền muộn nói: "Không có, đã bị ăn xong lau sạch, vào bụng rồi."
Vũ Phong ấp úng nói: "Vậy ngoại trừ cá ngốc, ngài ấy thích ăn gì ạ?"
Khổng Tước quân nói: "Trước kia cái gì ngon thì hắn ăn cái đó. Bây giờ thì hắn nghe theo lão bà hắn. Lão bà hắn ăn cái gì, hắn sẽ ăn cái đó, hắn chỉ nghe lời lão bà thôi. Chờ thêm nửa canh giờ nữa, ngươi đi hỏi lão bà hắn xem muốn ăn cái gì."
Vũ Phong ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Vậy ta phải mau chóng đi hỏi thôi, trời cũng sắp tối rồi." Nói xong, nàng ta lập tức đi về phía phòng ngủ.
Khổng Tước quân vội vàng kéo nàng ta lại, nói thầm: "Có lẽ Tinh quân còn đang bận tu luyện. Vẫn nên đợi thêm một lát thì hơn."
Vũ Phong nghi hoặc "A..." một tiếng, dừng lại bước chân, tò mò hỏi: "Tinh quân mà cũng cần phải tu luyện ạ?"
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Tu luyện không có giới hạn."
Vũ Phong nói: "Vậy về sau ta cũng phải chăm chỉ tu luyện mới được."
Vẻ mặt Khổng Tước quân có phần kỳ quái, gãi gãi cái mũi.
Vũ Phong lại hỏi: "Vũ Tường quân, Điểu tộc các ngài tu luyện có giống Hồ tộc của chúng ta không?"
Khổng Tước quân ngẩng đầu nhìn trời.
Vũ Phong ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ phương pháp tu luyện của mỗi người lại khác nhau?"
Khổng Tước quân ho khan một tiếng.
Vũ Phong cảm thán: "Ta nghĩ chịu khó thôi cũng chưa đủ, còn cần phải có thiên phú nữa."
Khổng Tước quân hắng giọng một cái, trong lòng ngầm chấp nhận.
Vũ Phong thở dài, nói: "Thiên phú của ta vốn không được tốt lắm. Cho nên tỷ tỷ mới lo lắng, đưa ta tới chỗ này của Tinh quân. Ngài nói xem, ta có nên đi thỉnh giáo Tinh quân, xem nên tu luyện như thế nào mới có thể đạt được hiệu quả nhanh chóng không?"
Khổng Tước quân nghiêm mặt nói: "Ấy, đừng. Cái này, tinh quân nói, mỗi người đều có tạo hóa riêng của mình."
"Ai nói ta đang tu luyện?"
Khuê Mộc Lang kéo cửa ra.
Khổng Tước quân vừa thấy hắn y phục chỉnh tề, cực kỳ bà mẹ nói: "Lão đại, đi tu luyện thôi."
Khuê Mộc Lang trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu hỏi Tuyết Họa Nhi: "Hôm nay nàng muốn ăn gì?"
Tuyết Họa Nhi đang vô cùng xúc động bùi ngùi, không có khẩu vị gì, vì thế thản nhiên nói: "Tùy ý đi."
Khuê Mộc Lang lại quay sang truyền đạt lại với Vũ Phong hai chữ "Tùy ý"
Khổng Tước quân nháy mắt ra hiệu với Vũ Phong: "Ngươi xem đi, hắn nghe lời lão bà hắn nhất."
Khuê Mộc Lang liếc hắn một cái, đóng cửa lại. Ngẫm nghĩ một lát, định nghe theo Khổng Tước quân, tu luyện một hồi.
Trong phòng, Tuyết Họa Nhi mặt mày như họa, mỉm cười xinh đẹp. Dường như trên người bỗng nhiên có thêm linh khí, vô cùng vui vẻ ngắm nhìn Khuê Mộc Lang. . Tư vị lưỡng tình tương duyệt như vậy đã rất lâu rồi hắn chưa từng cảm nhận được, cho nên bây giờ hắn càng cảm thấy đáng quý, càng cảm thấy rung động hơn. Vì thế, ý niệm "Tu luyện" của Khuê Mộc Lang đang trào dâng mãnh liệt.
Tuyết Họa Nhi nhìn hắn một cái, phát hiện ánh mắt của hắn vô cùng nóng bỏng, nàng xấu hổ cúi thấp đầu.
Khuê Mộc Lang nhẹ nhàng đi tới, nhìn vẻ mặt quen thuộc kia của nàng, không cầm lòng nổi nhớ tới trước kia, cười hỏi: "Vì sao nàng cứ luôn nhìn lén ta?"
Dường như trước kia, khi còn ở điện Phi Hương, hắn cũng đã từng hỏi nàng về vấn đề này, lúc đó nàng hoảng sợ, kích động làm rơi lư hương trong tay. Vì thế, câu trả lời vẫn chưa được tìm ra. Kỳ thật, khụ, là hắn biết rõ mà vẫn còn cố hỏi.
Tuyết Họa Nhi đỏ bừng mặt, vì sao nhìn lén, chẳng lẽ hắn còn không biết hay sao? Nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nàng cố ý sẵng giọng: "Mới không có! Làm sao chàng biết ta nhìn lén chàng? Chẳng lẽ sau lưng chàng mọc thêm con mắt nữa hay sao?"
Khuê Mộc Lang nghiêm mặt nói: "Đúng là có mọc thêm."
Tuyết Họa Nhi ngẩn người, nhớ tới lần "Tu luyện" trước, nàng đâu có thấy trên lưng hắn có còn mắt nào đâu.
Nàng hờn dỗi hừ một tiếng: "Nói bậy."
Khuê Mộc Lang cười ha ha: "Không tin nàng nhìn xem." Nói xong, hắn định cởi bỏ y phục để cho nàng "nhìn xem". Tuyết Họa Nhi thấy ánh mắt hắn rõ ràng là không nghiêm túc, không đứng đắn, lập tức hiểu sau đó sẽ phát sinh tình huống gì. Nàng lập tức vươn tay che mu bàn tay hắn, xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
"Vũ Tường và Vũ Phong vẫn đang ở bên ngoài đó."
Khuê Mộc Lang hỏi: "Vừa nãy, Vũ Tường nói nhảm, nàng có nghe thấy không?”
Tuyết Họa Nhi lại càng không thể để cho hắn "Tu luyện". Phải mau chóng rời khỏi hắn, đi tới chỗ khác thôi. Muốn so bì sức lực với hắn là chuyện không thể, so bì pháp thuật lại càng không. Nàng lắc mình một cái đi tới cửa, mau chóng mở cửa, gọi: "Vũ Phong, ta và ngươi cùng nấu cơm." Nói xong, vội vàng chạy tới phòng bếp.
Khổng Tước quân cười hì hì nhìn Khuê Mộc Lang đang dựa vào cạnh cửa, nói: "Ta đối với ngươi có thể nói là vô cùng nhân nghĩa đi."
Khuê Mộc Lang nói: "Chẳng qua chỉ là lập công chuộc tội mà thôi, chính ngươi cho nàng ăn Khóa Dung Đan, không sai chứ?"
Khổng Tước quân không nói lại được, ngượng ngùng chơi xấu: "Mặc kệ, dù thế nào thì ngươi cũng phải cảm tạ ta."
Khuê Mộc Lang bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười: "Đa tạ Vũ Tường quân. Ngài muốn ta cảm tạ thế nào? Mời A Loan đến đây có được không?"
Sắc mặt Khổng Tước quân lập tức trắng bệch, nhìn đám mây trắng phía xa, thở dài, nói: "Vì sao ngươi cứ thích xát muối vào vết thương của ta thế?... thực không biết đồng cảm."
Khuê Mộc Lang vỗ vỗ bờ vai hắn, cười khà khà.
Tuyết Họa nhi và Vũ Phong ở trong bếp làm tám món ăn. Vũ Phong quả nhiên là cao thủ, chẳng cần Tuyết Họa Nhi phải động tay vào nhiều, đã làm đồ ăn rất chu đáo.
Mặc dù Tuyết Họa Nhi biết nàng ta là một con cửu vĩ hồ, nhưng cũng không sợ hãi. Bởi vì chỉ cần ở cùng Khuê Mộc Lang, nàng sẽ có cảm giác an toàn, nhất định hắn sẽ bảo vệ nàng. Mà Khổng Tước quân, dường như cũng là nửa yêu nửa tiên, cũng không thấy hắn có thói quen ăn thịt người. Cho nên, nàng đều coi bọn họ giống như người bình thường.
Sau khi ăn cơm, Khổng Tước quân muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu thực. Vì thế, một nhóm bốn người đã dạo chơi trên con đường ở núi Lãm Nguyệt suốt hai canh giờ. Ráng chiều từ chân trời tỏa ra bốn phía, bốn người mới quay trở về động Ba Nguyệt. Sau bữa cơm chiều, , Khuê Mộc Lang đưa Tuyết Họa Nhi lên đóa sen trên Thiên Trì, để cho nàng chính thức bắt đầu tu luyện. Bây giờ là tu luyện thực sự. Đúng vào đêm trăng tròn, trăng sáng như nước.
Khuê Mộc Lang dựng tiên chướng lên xong cũng không có ý định đi ra ngoài, dường như đang chờ nàng cởi y phục. Tuyết Họa Nhi đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Lần này nhất định không thể tẩu hỏa nhập ma nữa, chàng phải ra ngoài."
Khuê Mộc Lang lại cực kỳ nghe lời, bởi vì, Khổng Tước quân và Vũ Phong đều đang làm khách tại động Ba Nguyệt.
"Ta ở bên ngoài chờ nàng, nửa canh giờ sau là được rồi."
Trong tiên chướng, Tuyết Họa Nhi tập trung tư tưởng tĩnh tâm bắt đầu hút ánh trăng. Sau khi tập trung ý niệm, khẩu quyết trong đầu đã hoàn toàn dẫn đường cho khí tức của nàng tự chuyển động.
Sau nửa canh giờ, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, thân thể cũng vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Nàng đứng trên đóa sen nhìn vầng trăng tròn lạnh lẽo thê lương trên bầu trời, không cầm lòng nổi nhớ đến những tháng ngày còn là tiên nữ, cũng nghĩ đến chính mình của trước kia. Thiên trường địa cửu yên tĩnh cô tịch khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy buồn bã, suy cho cùng thì hồng trần thế tục vẫn sôi nổi hơn một chút. Mặc dù thất tình lục dục làm cho người ta phiền não, nhưng chung quy đó là điều không thể thiếu.
Sau khi mặc quần áo tử tế, mở tiên chướng ra, nàng liếc mắt một cái đã trông thấy Khuê Mộc Lang đứng bên bờ Thiên Trì, mà bên cạnh hắn lại là Vũ Phong. Không biết hắn nói gì đó, mà nàng ta nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh vui vẻ ngọt ngào càng có vẻ trong trẻo hơn trong đêm khuya yên tĩnh.
Khuê Mộc Lang thấy nàng, lập tức bay đến đón nàng quay về bờ.
Vũ Phong cực kỳ hâm mộ nhìn nàng, nói: "Tỷ tỷ thật là may mắn."
Tuyết Họa Nhi cười nói: "Nếu ngươi muốn tu luyện, cũng có thể tới nơi này mà. Đóa hoa sen này hấp thụ ánh trăng, nên vẫn luôn nở rộ chưa từng lụi tàn."
Vũ Phong nhìn thoáng qua Khuê Mộc Lang nói: "Không biết ta có thể vượt qua Thiên kiếp hay không nữa?"
Khuê Mộc Lang chỉ nói một tiếng "Yên tâm", rồi ôm lấy Tuyết Họa Nhi rời khỏi Thiên Trì.
Trở lại phòng ngủ, Khuê Mộc Lang cực kỳ thân thiết hỏi han: "Lúc tu luyện nàng có cảm giác gì?"
Tuyết Họa Nhi nói lại một cách chi tiết cảm nhận của mình, sau đó lại nói: "Sau này phu quân phải chỉ bảo ta nhiều hơn một chút."
Lang quân đồng ý cười: "Đây là chuyện lâu dài, không thể bỏ dở giữa chừng, cũng không thể nóng vội. Ta nhất định sẽ chỉ bảo nàng thật cẩn thận."
"Ta biết rồi."
"Ta lại truyền thụ thêm cho nàng một chút bí quyết nhé?"
"Bí quyết gì cơ?"
"Lại đây, chúng ta cứ nằm xuống đã rồi nói."
Một lát sau, bí quyết từ "Nói" đã biến thành "Làm" rồi.
Màn đêm buông xuống, Tuyết Họa Nhi do vừa trải qua hai lần "Tu luyện", nên đã vô cùng mỏi mệt. Nàng đang ngủ rất say sưa ngọt ngào, thi đột nhiên bị một tiếng sấm đánh thức.
Nàng choàng tỉnh, phát hiện Khuê Mộc Lang không ở bên cạnh. Tiếng sấm này vô cùng đáng sợ, giống như chỉ ở ngay bên tai. Từ nhỏ nàng đã có chút nhát gan, hơn nữa lại chưa từng nghe thấy tiếng sấm nào chấn động đến mức như vậy. Sấm sét ngoài cửa sổ làm cho bóng cây bên ngoài trông cực kỳ quỷ dị mờ ảo, càng khiến nàng thêm sợ hãi.
Nàng gọi một tiếng: "Phu quân!"
Đáng tiếc, giọng nói của nàng run rẩy, lại bị tiếng sấm át đi, nên không thể nào nghe thấy Khuê Mộc lang trả lời. Nàng có chút sốt ruột, không hiểu đêm hôm khuya khoắt như vậy, mà hắn còn đi nơi nào? Lại một tiếng sấm nữa qua đi, sau một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì. Nàng nơm nớp lo sợ rời giường mặc xong quần áo, nhưng cũng không dám mở cửa, chỉ đứng bên cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Không nhìn thì không sao, vừa mới nhìn, nàng đã suýt nữa phun một ngụm máu lên cửa sổ. Vành mắt nàng cay cay, trong ngực phát sầu, ngón tay cũng run lên.
Khuê Mộc Lang đang đứng dưới mái hiên, trong lòng hắn đang ôm một nữ nhân. Nhìn kỹ lại, người có dáng vẻ mỹ lệ thẹn thùng kia, rõ ràng là Vũ Phong.
Hết chương hai mươi tư.