Mộ Phần Trái Tim

Chương 18: Q.4 - Chương 18




Triệu Sĩ Thành đã đoạt “bát cơm” của hoàng tử bờ cát thành công, tuy Dư Vấn lo lắng, vẫn quyết định chuyển vào phòng khám. Dù sao, đó là một đề nghị tuyệt vời, cô thật sự không có lý do gì để phản đối.

“Dù sao hôm nay anh cũng nghỉ, chúng ta đi mua đồ đi!” Nhưng vào công ty bách hóa mới nửa giờ, hai tay cô đã cầm vài bộ quần áo.

“Đây đều là mua cho em?” Cô thở dài.

Ánh mắt anh cũng không phải quá kém, nhân viên bán hàng khen cô mặc đẹp vài câu, anh liền biến lời đối phương thành ca ngợi, sớm biết thế nào cũng mua bằng được, vậy thì chẳng cần khách khí tự tay mình chọn rồi.

Hạ Nghị chưa từng theo đuổi cô, thậm chí không nhớ đã tặng quà cho cô, lãng mạn của anh chẳng bao giờ hướng về phía cô cả. Cho nên, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô nếm trải đãi ngộ khi được là bạn gái này.

“Nhà phải bày trí lại, chúng ta đi chọn đồ nhà đi.” Tiếp theo, anh lại có mục đích mới.

“Được được, mua đồ nhà thế nào?” Dư Vấn hỏi.

Có phải bởi vì, cô cố ý nói mình mất tự nhiên trong căn nhà do Đỗ Hiểu Văn bố trí không? Thật ra cô chỉ nói bừa thôi mà, dù cô biết căn nhà mới đó Đỗ Hiểu Văn chưa từng ở một ngày. Nhưng ở đây lại có người tưởng thật.

Cửa hàng đồ gia đình rộng lớn, Dư Vấn nhìn hoa cả mắt, chẳng phải chỉ nhà anh toàn bộ cũ bỏ thay mới, mà ngay cả phòng khám cũng thế. Dư Vấn chẳng ngờ một câu nói của mình gây ra tai họa lớn như vậy, lại hại anh nghiêm túc tiêu một đống tiền. Mỗi lần vừa ý đồ nào, anh đều cẩn thận hỏi ý cô, anh rất nghiêm túc lắng nghe, cứ như họ là tình nhân ở chung, tương lai còn có cả con đường phải đi.

“Vậy không tốt lắm, em cảm thấy dù sao phòng của anh hình như còn chưa lắp đặt thiết bị xong, anh có thể chờ về sau trước khi tìm bạn gái, lại…” Xem đối phương thích trang trí kiểu gì, vậy thì hợp hơn.

Mấy bận, Dư Vấn nhếch môi định nhắc nhở anh, chỉ là đóng kịch thôi mà.

“Bây giờ chúng ta là tình nhân, không phải sao? Muốn diễn, thì diễn thật một chút.” Nhưng Triệu Sĩ Thành lại chỉ nhẹ giọng nói.

Anh đi trước, cô đi sau, anh luôn quay đầu chủ động hỏi ý kiến của cô, biết ánh mắt của người đàn ông này không tốt, rất nhiều lúc Dư Vấn không nhẫn nại được, vẫn đưa ra ý kiến, kết quả đến cuối cùng, chính cô dần dần cũng lơ là, cũng bắt đầu chủ động chọn chọn lựa lựa, từ bố trí nhà mới đến ấn tượng.

“Đừng mua đồ nhập khẩu chứ. Đặt trong phòng khám thì không cần thiết, em thấy ghế sô pha này đặt trong nhà được rồi, đến lúc đó chúng ta có thể xem tivi như thế này, cũng rất xứng..” Về sau, cô lại nổi hứng, dùng giấy và bút nhanh nhẹn viết ra cách trang trí phòng mình thích cho anh.

Triệu Sĩ Thành nghiêm túc lắng nghe, khi chăm chú nhìn dáng vẻ hứng thú của cô, khóe môi có nụ cười.

“Cô à, bạn trai cô rất tôn trọng ý kiến của cô, chuyện gì cũng nghĩ đến cô trước đấy nhé!” Khi anh đi tính tiền, cô gái bán hàng hâm mộ nói.

Một câu làm cho Dư Vấn bừng tỉnh, nụ cười nhạt vài phần, tóm lại chỉ là đóng kịch thôi, quan hệ của cô và Triệu Sĩ Thành sẽ không phải mãi mãi, chỉ là ngắn ngủi.

Bốn giờ chiều, họ thay đồ cho phòng khám, đồ công ty chuyển đến tận cửa. Mỗi một cách bầy trí đều do cô chỉ huy, hai người làm rất ăn ý, Dư Vấn cố ý biểu hiện thân mật với Triệu Sĩ Thành, dáng vẻ nồng nhiệt rất thật.

Nhìn nhiều đồ như thế mà đổi cũ lấy mới, nhân viên trong phòng khám cũng ngây dại, hơn nữa, nghe nói Dư Vấn muốn vào nhà ở chung, mọi người đều bị sét đánh tại chỗ, tất cả mọi người đều mở lớn như trứng vịt.

“Nghe nói Dư Vấn đã có chồng rồi mà, mà chồng cô ấy là anh chàng đẹp trai đã đến phòng khám của chúng ta…”

“Cho nên, bác sĩ Triệu là kẻ thứ ba hả?”

“Tôi đã sớm nhìn ra bác sĩ Triệu thích Dư Vấn đó, nhưng mà không ngờ họ lại to gan như thế!”

Những lời này, thật ra trước kia vẫn có người lén nói sau lưng, nhưng chẳng ngờ hôm nay lại náo nhiệt như thế, mọi người gần như không kiềm chế được phấn khởi của mình, mắt lạnh của Dư Vấn thấy Tiểu Mễ lén trốn vào toilet gọi điện thoại. Mọi người đều bàn luận sau lưng, chỉ một buổi chiều thôi, tin tức của cô và bác sĩ Triệu đã một đồn mười, mười truyền trăm.

Họ ồn ào, Dung Hoa lại ra dáng vui vẻ.

Lúc chín giờ tối, anh nhận được một cuộc điện thoại.

Mẹ anh hình như đã biết gì đó từ miệng hàng xóm, “Mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý, mẹ không đồng ý!” Má Triệu cao giọng hét to trong điện thoại khiến cho Dư Vấn nằm trên giường xem tivi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Mẹ, con đã trưởng thành rồi. Con chỉ thích cô ấy, mẹ không chấp nhận cũng chẳng thay đổi được gì…” Anh nghiêng người, đi đến chỗ ban công, thấp giọng nói điện thoại.

“Đúng, bây giờ cô ấy chưa ly hôn, nhưng con nguyện ý chờ…”

“Mẹ, thật sự cô ấy rất tốt, không phải là người phụ nữ xấu như mọi người tưởng đâu!… Đúng, có lẽ con có thể tìm được người phụ nữ tốt chưa kết hôn, nhưng mà… cuối cùng con sẽ không tìm thấy người nào như thế nữa…”

Chẳng phải cố ý, tầng hai phòng khám hơi nhỏ, cùng lắm chỉ ba mươi mét vuông mà thôi, cho dù anh trốn ở ban công, cô vẫn có thể nghe lén được vài câu. Dư Vấn nói cho mình, đây là đóng kịch, nhưng cô chẳng lừa được mình, anh chàng này thật ngốc, nếu không phải phát ra từ tận đáy lòng, không thể nói ra được những lời này.

Khuyên thế nào cũng chả nghe, đứa con ương bướng này, gần như đã làm má Triệu tức điên mất rồi.

Nhận xong điện thoại, Triệu Sĩ Thành trở về.

“Ngủ đi.” Để giường mới mua cho cô, anh vùi mình vào sô pha mới.

Kiếp sống đóng kịch ngắn ngủi trong tương lai, họ cũng định vượt qua như thế này.

Dáng người anh rất cao lớn, sô pha đôi làm cho anh có vẻ hơi khó chịu. Cô đột nhiên ý thức được, cô từng nói mình nhất định phải tìm một người làm ba lần để trả thù, bây giờ dường như khó như lên trời. Triệu Sĩ Thành không tiếp tục khuyên cô nữa, anh chỉ dùng hành vi thực tế của mình ngăn cô lại. Cô không quyến rũ đàn ông, cũng không tin tưởng có thể làm cho Triệu Sĩ Thành cầm lòng chẳng đặng.

“Muốn ngủ cùng không?” Trầm ngâm một lát, Dư Vấn vẫn chủ động hỏi.

Anh đã từng chấp nhận cô trong quá khứ, khiến cô không do dự nữa, bây giờ dù có riêng rẽ thì cũng một phòng mà thôi, đã cảm thấy cô đơn của mình lại được anh từ từ đón nhận.

“Không cần.” Quả nhiên, Triệu Sĩ Thành từ chối luôn.

Nếu ngủ cùng nhau, chắc chắn cả đêm anh đừng hòng mà ngủ, anh còn chưa thích tra tấn mình đâu.

“Có thể nói, vì sao đêm qua từ chối em không, chẳng lẽ thật sự em không hấp dẫn?” Anh đã nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng Dư Vấn quen ngủ muộn vẫn chẳng ngủ được.

Đề tài này khiến toàn thân Triệu Sĩ Thành siết chặt. Họ đều biết, đêm qua thiếu chút nữa họ đã làm rồi.

“Nếu chúng ta thực sự có ngày đó, nhất định là trong lòng em có anh, nếu không anh sẽ không chạm vào em.” Anh từ từ nhắm hai mắt trả lời.

Có lẽ, anh cũng mong muốn chạm vào cô, nhưng cái loại khát vọng này còn vươn xa đến mức muốn chạm vào trái tim cô. Đây là quyết định đêm qua của anh. Cho nên, phải quyết tâm, dù anh hay là người đàn ông khác, không một đêm ba lần, ở trong thời kỳ này, anh sẽ trông cô nghiêm ngặt thêm.

Vì lời anh mà không khí im lặng. Cho đến khi điện thoại của cô vang lên.

Dư Vấn lúc này mới giật mình nhận ra, đã gần 24h Hạ Nghị không liên lạc với cô, sau khi “cùng chỗ” một lần nữa, lần đầu tiên anh chờ lâu như thế, xem ra, chuyện tối qua là một đả kích rất lớn với anh.

“Dư Vấn, con ở đâu? Có biết Hạ Nghị đã xảy ra tai nạn nằm viện rồi không?” Bên kia di động chẳng phải Hạ Nghị, mà là mẹ chồng Hạ Lan.

Trái tim cô bị dẫm lên. Hạ Nghị xảy ra tai nạn xe cộ?

“Anh ấy sao rồi ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Mẹ chồng không trả lời, nhưng nghiêm giọng nói, “Dư Vấn, rốt cuộc con đã làm chuyện gì? Chẳng lẽ con thật sự vì người đàn ông khác bên ngoài, không cần nó nữa sao?

Mẹ chồng đã nghe thấy lời đồn nhanh như thế rồi?

“Hôm nay khi tan làm, có người đến Vấn Nghị, làm loạn đòi gặp Hạ Nghị, nghe nói đối phương muốn xin Hạ Nghị quản vợ thật chặt, đừng quyến rũ đứa con ngốc của bà ấy nữa!” Đúng là gia đình bất hạnh, một cũng vậy hai cũng thế, Hạ Lan giận đến muốn đập đồ. Bây giờ, tất cả mọi người đều đang chê cười!

Dư Vấn có chút kinh ngạc, không ngờ má Triệu lại ra tay mạnh như thế, đây cũng đủ để chứng minh má Triệu rất ghét cô. Má Triệu xúc động rồi, nói muốn vạch trần bộ mặt vô đạo đức của cô với toàn thế giới, nói thật ra, đây là hiệu quả cô muốn. Đây là nước cờ cô ngầm đi, chẳng cần cô phải ra tay, má Triệu đã trúng chiêu.

Món hời này chỉ được không thiệt, một người nguyện mua, một kẻ nguyện bán, cô chẳng nên nghĩ nhiều, nhưng nhìn dáng vẻ Triệu Sĩ Thành ra sức bảo vệ mình, cảm xúc của Dư Vấn vẫn chẳng tránh khỏi bị dao động. Biết rõ bị lợi dụng, vì sao còn đối tốt với cô như thế?

“Con lập tức đến bệnh viện, giải thích hết với mẹ!” Giọng mẹ chồng rõ ràng rất không vui, nhưng lại vẫn nghe ra là nguyện ý tin tưởng cô.

Cô nghĩ, cô phải để mọi người thất vọng rồi.

Cúp máy, Dư Vấn bình tĩnh đứng lên thay quần áo.

“Đi đâu? Anh đi với em!” Triệu Sĩ Thành cũng lập tức đứng dậy.

Xem ra, cách thức trả thù của cô có mức nào đó làm cho anh thấy sợ hãi, anh sợ cô lại nghĩ quẩn?

“Cũng được!” Dư Vấn mỉm cười.

Đúng lúc lắm, cô muốn tuyên bố với Hạ Nghị, với mẹ chồng, với cả thế giới, cô đã yêu người đàn ông khác. Đây là “báo đáp” cô trả lại sau khi Hạ Nghị chịu đựng.

Hai người đến bệnh viện.

“Chờ em ở cổng viện.” Dư Vấn thẳng lưng, đi vào hành lang bệnh viện, hướng về vị trí phòng bệnh, rảo bước tiến lên từng bước một.

“Sao anh có thể đến đây tìm tôi?” Trong phòng bệnh, mẹ chồng mang vẻ mặt đề phòng, chẳng biết đang nói chuyện với ai.

Dư Vấn không trực tiếp bất lịch sự đẩy cửa mà vào, mà đứng trước cửa chờ họ nói chuyện xong. Chỉ là, nội dung kia…

“Ngày mai Đỗ Hiểu Văn sẽ chuyển viện, bà thuê tôi xử lý cái bụng cô ta, vì sao tự dưng thay đổi, đột nhiên hủy chứ?” Đối phương không khách sáo nói, “Chúng tôi chuẩn bị hết rồi, bà nói một câu không làm, chẳng phải đùa chúng tôi à?”

Mẹ chồng thuê người xử lý Đỗ Hiểu Văn, nhưng lại tự dưng thay đổi?

“Nói đến nói đi, không phải là tiền sao? Yên tâm đi, tám vạn còn lại kia, tối nay tôi sẽ gửi cho anh, không phải mất đâu mà lo.” Hạ Lan nói rõ ràng, đuổi nhanh đối phương đi.

“Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ, chúng tôi tìm được bà, nếu bà không gửi nốt tiền, cái giá bà trả không ít đâu, chúng tôi đều liều mạng, làm chuyện gì cũng không khách khí đâu!” Đối phương nói ra mục đích đến đêm nay, câu tiếp theo là uy hiếp, xoay người đá cửa phòng mà đi.

Cô ở ngoài phòng bệnh, chạm vào ánh mắt gã đàn ông được xưng là dân giang hồ kia một giây. Hoang mang, cô đông cứng lại, đối phương cũng thế.

Gã kia gấp gáp xoay người đi, Dư Vấn vẫn đứng tại chỗ. Cô nhớ rõ khuôn mặt kia… Đóng băng mười giây, không tiếp tục đẩy cửa mà vào nữa, ngược lại Dư Vấn xoay người đuổi theo.

“Đợi chút!” Cô gọi gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.