Mộ Phần Trái Tim

Chương 20: Q.3 - Chương 20




“Tống Dư Vấn, dậy đi.” Về nhà, Triệu Sĩ Thành lắc cô đang ngủ say trên xe.

Cô bất động.

“Tống Dư Vấn.” Anh lại đẩy cô một chút.

Cô vẫn bất động.

Vì thế, anh đành phải tới gần cô, muốn cởi dây an toàn cho cô, trực tiếp bế cô đang ngủ lên tầng, nhưng lại chẳng ngờ, cô bỗng mở to mắt, làm Triệu Sĩ Thành hoảng sợ. Tay anh còn cứng đờ bên hông cô, lúc thu về cực mất tự nhiên.

Chú ý tới động tác của anh, Tống Dư Vấn kỳ quái, “Không phải muốn bế tôi lên tầng sao? Vì sao lại dừng lại?” Cô vốn lười nhác, buổi chiều được anh cõng rồi lại càng lười.

“Tống Dư Vấn, cô đã tỉnh rồi, tự cô xuống xe đi!” Anh dịu dàng nở nụ cười.

“Tống Dư Vấn, Tống Dư Vấn, quan hệ của chúng ta không phải thân lắm à? Vì sao ngay cả tên mà anh cũng gọi cả họ tôi ra?” Nghe thật ngứa tai, ngay cả em gái anh cũng gọi cô là Dư Vấn đấy!

Tên chỉ là một ký hiệu, dù là ba chữ hay hai chữ, gọi cô là gì mà còn phân biệt sao? Anh ngây ngẩn cả người, cảm thấy cô gần đây cổ cổ quái quái, thật sự rất khó chiều.

“Tôi cho phép anh giống ba mẹ tôi, gọi tôi là Vấn Vấn.” Cô hếch cằm, mang điểm ngạo mạn trả lời.

Chắc chắn là vì trước kia cô đã phản bội anh, mới cố ý làm khó cô lúc xưng hô rồi! Cô cũng không tin, họ từng có quan hệ vợ chồng chưa cưới, mà anh chỉ toàn gọi Tống Dư Vấn thôi!

“Vấn, Vấn Vấn?” Rất bất ngờ, Triệu Sĩ Thành lắp bắp.

“Bằng quan hệ của chúng ta, hai chữ này rất quá đáng sao?” Cô hỏi lại.

Hai người họ cũng đã từng đính hôn, còn giả vờ thuần khiết chi nữa?

Trong mắt anh hiện lên lúng túng, “Chúng ta chỉ là bạn bè, gọi cô là Vấn Vấn… Hình như, không ổn…” Quá thân mật, anh không quen.

Nghe vậy, Dư Vấn híp mắt, “Triệu Sĩ Thành, anh đúng mà mâu thuẫn!” Chăm sóc cô, nhưng lại không tha thứ cho việc cô từng phản bội, cho nên chỉ có thể là bạn bè bình thường, là ý này sao?

Sặc. Lúc này, anh thật sự ngây dại. Cảm giác từ khi xuống núi đến bây giờ, cô vẫn rất kỳ quái, không ngừng đánh giá ánh mắt anh, vô cùng kỳ lạ.

“Không phải anh thích tôi sao?” Cô trực tiếp tấn công.

Anh thích cô, thật sự rất thích đó, trừ phi cô mù, mới có thể không biết.

Triệu Sĩ Thành sợ hãi, ngay cả điềm tĩnh như anh, cũng sẽ lúng túng. Mấy ngày nay, tinh thần và sức khỏe, bệnh tình cũng càng ngày càng tốt, cô bắt đầu trở nên ngày càng nhanh mồm nhanh miệng. Anh có chút không đỡ được, đặc biệt là bây giờ. Nếu phủ định, ngay cả chính anh cũng không tin, không biết mình nên nói cái gì, cho nên chỉ có thể im lặng.

Lời tiếp theo của cô, làm cho anh chấn động, “Tốt lắm, chuyện quá khứ tôi đã nghe nói, tổng kết ra đều là sai lầm của tôi.”

Chuyện quá khứ? Cô nghe nói cái gì? Trái tim anh bất ổn.

“Bây giờ tôi không còn cảm giác gì với anh, nhưng mà, chúng ta hãy quên đi và bắt đầu lại một lần nữa nhé!” Cô thành khẩn nói.

Cô đã mất trí nhớ, bây giờ chỉ cần anh cũng mất trí nhớ là được rồi. Nghe nói trước kia họ chỉ quen qua mai mối, không rầm rộ, cho nên giờ anh mới không còn tình cảm sao, nhưng chẳng sao cả, tình yêu không quan trọng, họ có thể từ từ hiểu nhau! Dù cho cô có sai bao nhiêu trong quá khứ, nếu anh đồng ý đón cô về nhà, hơn nữa, lại đối xử che chở bảo vệ cô như thế, có nghĩa là còn có tình, một khi đã thế, làm sao lại do dự chứ? Chẳng biết tại sao cô ghét nhất là tra tấn mình.

“Cho nên, chúng ta thay dổi cách xưng hô trước.” Gọi đối phương cả tên họ như thế, tiến độ phát triển sẽ chậm lắm đó.

Anh nghe rất quái lạ, còn không nói được quái chỗ nào.

“Thế nào, anh không muốn?” Cô không vui, lạnh lùng nhìn anh.

Tốt nhất anh đừng nói cho cô, anh nguyện ý “nhặt” cô trở về, chỉ là bởi vì thương hại chứ không phải vì tình cũ.

Anh có chú ý tới, vừa rồi cô nói rất nhiều, lúc trước, thỉnh thoảng lại cả ngày cũng không nói một câu. Cho nên, bây giờ đúng là làm khó cô rồi.

“Vấn Vấn…” Anh lúng túng, nghe lời gọi.

Chỉ cần cô thích, việc có thể giúp cho bệnh của cô, anh có thể cố nén mất tự nhiên mà làm.

“Ừ, chính là thế đó.” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cô cũng cười.

Cô biết, cô rất có lỗi với anh, nhưng chuyện đã qua cô không thể thay đổi, nếu anh đồng ý, cô hi vọng hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Anh chuẩn bị xuống xe, cúi đầu cởi dây an toàn, nhưng không hề phòng bị, giữa môi lại có xúc cảm ấm áp. Anh chấn động, nâng cằm, nhất thời, bốn cánh môi chạm nhau. Nghiêm khắc mà nói, đó chỉ là cái chạm ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, thậm chí không đến mười giây, nhưng mà, đủ để anh rung động đến như bị bom nguyên tử oanh tạc.

“Về sau, em sẽ gọi anh là “Thành”.” Cô lộ ra nụ cười.

Sở dĩ hôn anh, là vì cô muốn chứng minh thành ý. Bỗng bất ngờ, làm cho Triệu Sĩ Thành nửa ngày cũng không phản ứng nổi.



Trong hai tháng này, Hạ Nghị sống trong nước sôi lửa bỏng.

Anh đã thề trong lòng, từ nay về sau phải chăm sóc, quý trọng người ấy cả đời, nhưng người đó lại như bốc hơi, bỗng nhiên biến mất, mà “vấn đề” anh phải giải quyết và đối mặt, lại mất tích khỏi nhân gian.

Hai người phụ nữ đồng thời cùng biến mất.

Khi anh ở cửa bệnh viện, bởi vì đuối lý lại e ngại khi nhìn thấy ánh mắt nổi giận lạnh băng của Hạ phu nhân, cho nên, do dự một lát, đã không thấy tăm hơi của Hạ phu nhân đâu. Cũng ngày đó, Hiểu Văn vốn hẹn buổi chiều đi làm phẫu thuật cũng vội chuyển khỏi nhà trọ, không thấy bóng dáng nữa.

Anh sứt đầu mẻ trán. Hai tháng này, nơi anh muốn quan tâm, nơi anh muốn tìm, cuối cùng hình như lại đều không có kết quả.

Anh đến chỗ ở của Hạ phu nhân, chôn chân mấy ngày rồi lại phát hiện ngày càng khác thường, nơi đó luôn không có ánh đèn. Sau đó, anh đến Thượng Hải tìm cha mẹ vợ, họ lại tránh không gặp, đến cuối bị anh làm phiền đến mất kiên nhẫn, cha mẹ vợ bảo Dư Vấn dã được đưa đến nhà người thân ở Mỹ tĩnh dưỡng.

Nước Mỹ ư? Cách một Thái Bình Dương, không phải nơi anh muốn đi là có thể lập tức đến. Vì thế, anh lại lãng phí một số thời gian xin làm visa Mỹ, lại xin tài liệu chứng minh tài sản, còn phải hẹn đại sứ quán trước, mất mạng nhất là, có lẽ dáng vẻ của anh quá lo lắng, rất giống người sẽ đến Mỹ làm bậy, khiến anh bị từ chối ký tên. Anh tìm rất nhiều quan hệ, thời gian xin visa mất đến nửa tháng, anh lập tức mua vé máy bay đến Mỹ, nhưng khi tìm được nhà người thân của cô, anh mới phát hiện mình bị lừa.

Từ Mỹ về nhà, nhìn căn phòng trống rỗng mà lạnh buốt, không hề có bóng người vợ săn sóc kia, không có mùi cháo làm người ta phát thèm, không có nụ cười đón chào của con gái. Nhà này, trống rỗng, yên tĩnh như một ngôi mộ. Anh hết cách, chỉ có thể tiếp tục quấn lấy cha mẹ vợ, vừa xin người giúp điều tra, nhưng hành tung của cô lại không hề rõ ràng, vì thậm chí bác sỹ còn không ghi lại về cô trong sổ tay.

Cho đến khi A Lôi gọi điện đến. Anh thật ngốc, lại bỏ qua, có người đã muốn Hạ phu nhân của anh rất lâu rồi! Hỏi thăm được địa chỉ của Triệu Sĩ Thành rồi, vì phòng khám chỉ cách nhà anh một con đường cái, hơn nữa, anh ta rất có tiếng trên con đường này.

“Người phụ nữ ở chung với bác sĩ Triệu hả? À, tuy cô ta ít ra ngoài, nhưng tôi nhớ rõ cô ta lắm, khí chất khá tốt, khiến người ta nhìn một lần là chẳng thể quên.” Ở chung, hai chữ này khiến anh rất khó chịu. Tuy anh có niềm tin, chắc chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi.

Nắm chặt địa chỉ, anh đứng trước cửa Triệu Sĩ Thành, hai tháng không gặp Hạ phu nhân, anh lo lắng khẩn trương đến run đầu. Anh vươn ngón tay, đang muốn ấn chuông cửa. Vừa vặn có người bên trong đẩy cửa ra. Hai người cùng giật mình.

“Anh tìm ai?” Cô nghi ngờ hỏi.

Dáng vẻ hoàn toàn xa lạ. Hạ Nghị hít thở không thông.

“Không nhận cho vay, không cần đầu tư quỹ, cũng không cần mua nhà.” Cô nghĩ đây là nhân viên tiếp thị liền từ chối thẳng thừng.

Rất kỳ quái, bình thường cô rất ghét nói chuyện với người lạ, cô bây giờ rất sợ người lạ, nhưng vì sao hôm nay khi cô vừa thấy người xa lạ trước mắt này, lại không có xúc động sợ hãi mà đuổi anh ta đi?

“Em không biết anh?” Anh chua chát hỏi.

“Không biết.” Cô thẳng lưng, tỏ vẻ lãnh đạm.

Khóa kỹ cửa, cô lấy chìa khóa xoay người bước đi.

“Chờ một chút!” Anh gọi cô lại.

Cô lạnh lùng quay đầu, vẻ mặt đề phòng.

Một ánh mắt mà thôi, làm cho cảm xúc lo lắng của anh tăng đến cực điểm, nhưng Hạ Nghị lại cười yếu ớt, “Tống Dư Vấn, thật sự em không biết anh?” Hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên anh có thể cười, bởi vì có thể tìm được cô, đúng là tốt quá.

“Nếu anh nhớ không lầm, trí nhớ của em luôn tốt lắm, mà sau khi em mất trí nhớ rồi, em đã gặp anh một lần! Lúc em ra vẻ mạnh mẽ, quen thẳng lưng bước đi.” Cho nên, muốn giả vờ không biết anh, tu luyện hơi ít rồi đấy.

Nhiều năm như vậy, hai người họ đã giống như người lạ quen thuộc nhất, cùng chung một mái nhà, một động tác nhỏ cũng có thể đoán ra suy nghĩ của đối phương, nhưng, lại xa lạ đến mức không thấy rõ trái tim của mình và người bên kia.

Tống Dư Vấn không đáp, cô chỉ cầm theo ô, tiếp tục đi xa. Khác biệt duy nhất là, bước chân của cô hôm nay có chút vội vàng. Hạ Nghị chặn cô lại.

“Hạ phu nhân, mặc kệ em có nguyện ý hay không, anh cũng phải đón em về nhà!” Anh trực tiếp bá đạo tuyên bố.

Hai tháng, anh bị tra tấn đã mất đi kiên nhẫn, anh nói với mình, chỉ cần có thể nhìn thấy cô, ông trời có cản thì anh cũng phải đưa cô về nhà.

Gần trong gang tấc, gương mặt đẹp vừa quen lại vừa lạ này khiến trái tim cô đập trễ nửa nhịp. Chỉ là, ba chữ Hạ phu nhân này, làm cho cô híp mắt.

“Vì sao anh lại gọi tôi là Hạ phu nhân?” Cô hỏi thẳng.

Tốt nhất đừng nói cho cô biết, anh là họ Hạ nhé!

“Bởi vì em là vợ anh!” Anh bật cười.

Đây là còn phải hỏi à? Quả nhiên, cô thật sự mất trí nhớ rồi. Như vậy cũng tốt, hy vọng có thể quên đi đau xót, hai người nữa bắt đầu một lần.

“Hừ, bây giờ người trẻ tuổi thật lỗ mãng.” Cô cười lạnh một tiếng, mở ô, lắc đầu bước đi.

Đừng phiền cô, có thể chạy rất xa đấy! Không hiểu sao người đàn ông trước mắt này khiến cô rất ghét.

Lỗ mãng? Anh cười không nổi.

“Hạ phu nhân, em có ý gì?” Anh lại chặn cô, lúc này, anh sẽ không để cô đi!

“Không phải là đã bỏ trốn rồi sao? Không phải đã lên giường với anh rồi sao, không phải đã có con với anh, vừa đúng mấy tháng trước lại bị sảy vì anh sao? Có cần phải ghê tởm đến mức gọi là vợ không?” Cô rất phản cảm quan hệ bậy bạ của thanh niên hiện nay, chỉ ngủ cùng thôi, cần gì phải gọi vợ với chả chồng?

Cô rất thông minh, chỉ hơi liếc mắt một cái đã biết, cô và người đàn ông này từng có quan hệ bất thường. Bởi vì, bây giờ cô thấy không đúng.

Hạ Nghị ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc cô ấy đang nói cái gì? Bỏ trốn? Có con của anh? Còn nữa, vừa đúng mấy tháng trước lại sảy? Rốt cuộc cô ấy đang nói gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.