Mộ Phần Trái Tim

Chương 3: Q.2 - Chương 3




Hạ Nghị nói, nếu Thụy Thụy không thích lớp học vẽ, vậy thì đừng ép nó đi nữa. Cô trả lời, được, em phải suy nghĩ một chút, để Thụy Thụy học vài tiết đã rồi nói sau. Lúc ấy, vẻ mặt anh trầm xuống, cuối cùng anh coi như chưa nói gì cả.

Thật ra, Thụy Thụy kế thừa thiên tính của anh, rất am hiểu phương diện màu sắc, có một bàn tay vẽ đẹp, nhưng tranh Thụy Thụy vẽ như thiên mã hành không, không đi vào khuôn mẫu, cô giáo dạy vẽ lúc trước không hứng thú lắm, vì thế thường hỏi: “Thụy Thụy, con đang vẽ gì thế? Sao lại không hề giống vậy?”

Về sau, dần dần Thụy Thụy không thích vẽ nữa.

“Thụy Thụy, vẽ tranh không phải là mục đích cuối cùng của hội họa, con đừng nghĩ nhiều. Trong lòng nghĩ sao thì vẽ vậy, bút ở trên tay con, con muốn học thì phải khống chế nó, chinh phục nó, mà không phải bị nó dọa sợ.”

Con gái của Tống Dư Vấn cô, sao có thể không chiến mà bại?

“Được rồi, con thử lại một chút.” Thụy Thụy đã học hai tiết vẽ, cuối cùng cũng gật đầu.

“Được, nếu con học xong kỳ này, vẫn không thấy hứng thú với vẽ tranh, mẹ không ép con nữa.” Đây là kiên trì cuối cùng của cô.

“Một lời đã định.” Thụy Thụy ngoắc ngón tay với cô.

“Một lời đã định.” Cô ký tên con gái xuống chỗ cô tiếp tân.

Vừa mới quay người lại, Dư Vấn liền đông cứng… Bởi vì, Đỗ Hiểu Văn đang ôm giáo án bước nhẹ nhàng vào trung tâm nghệ thuật.

Cô ta nhìn thấy cô, cũng như thế, sửng sốt một chút, nhưng hiển nhiên Đỗ Hiểu Văn đã có chuẩn bị tâm lý, cô lộ ra nụ cười khách khí: “Cô Tống, xin chào, tôi là cô Đỗ của lớp vẽ.”

Dáng vẻ mọi người như lần đầu tiên gặp nhau.

“Xin chào, cô Đỗ.” Dư Vấn cũng khách khí thản nhiên gật đầu.

Mọi người giả vờ không biết nhau như thế có lẽ cũng tốt.

“Thụy Thụy, vào đi thôi.” Cô đẩy con gái.

Trách không được Hạ Nghị khi nhắc đến lớp vẽ, vẻ mặt lại cổ quái, thì ra họ đã sớm đã gặp mặt. Nghiệt duyên đúng là ngăn cũng không được.

Trái tim Dư Vấn có dư vị nói không nên lời. Việc duy nhất cô có thể làm, chỉ là yên lặng xem xét, tin tưởng Hạ Nghị là thật sự nghiêm túc chuẩn bị bắt đầu một lần nữa với cô.

“Mẹ, mẹ phải chờ con ở cửa, không được trốn đi nhé!” Thụy Thụy bước một bước lại quay đầu.

Dường như đến lớp học vẽ kia, làm cho nó tủi thân rất nhiều.

“Biết rồi mà.” Cô lặng im gật đầu.

Con gái đang đi học, sao cô có thể đi loạn? Cô đứng trước cửa lớp vẽ trong chốc lát.

“Các em, đây giống như dây điện thoại, từng vòng từng vòng, cuốn lại cuốn lại là thứ gì?” Đỗ Hiểu Văn duyên dáng vẽ lên bảng đen.

Các học sinh bắt đầu ríu ra ríu rít đoán. Thụy Thụy giơ tay thật cao.

“Em trả lời!”

“Hình tròn!”

“Em nói tốt lắm, nhưng còn một chút nữa!”

Thụy Thụy giơ tay rất cao.

Quay sang, Hiểu Văn cười nhẹ, “Thụy Thụy, em trả lời nào!”

“Đường xoắn ốc!” Thụy Thụy lập tức trả lời.

“Thụy Thụy tuyệt quá!” Cô kinh ngạc, vỗ tay.



“Tiếp theo, bạn nào có thể nói cho cô biết, bí mật trong bức vẽ của các em là gì nào?”

Dư Vấn đứng ngoài phòng học, tâm tình phức tạp nhìn Thụy Thụy tích cực giơ tay, Đỗ Hiểu Văn thì liên tục cổ vũ trên bục.

Hiểu Văn thật sự trưởng thành hơn rất nhiều, trước kia, ngay cả lên bục giảng cô cũng không dám, có thể đứng cổ vũ bọn trẻ như thế, quả nhiên thời gian là thầy giáo tốt nhất. Thời gian năm năm, quả thật có thể thay đổi một con người, cô bạn từng hay thẹn thùng nhạy cảm kia giờ đã trưởng thành, thành thục.

Xem giờ một chút, giờ tan học còn nửa tiếng nữa, Dư Vấn ngồi xuống ghế dài, lấy laptop trong túi ra cắm usb 3G lên mạng, bắt đầu xử lý công việc.

Thật ra, cô không phải ba đầu sáu tay, cô chỉ là biết vận dụng thời gian. Cô bắt đầu gọi điện thoại: “Bà Hoàng khỏe chứ, tôi là Tống Dư Vấn của Vấn Nghị… Về chuyện quảng cáo cho trang sức Hồng Lan, tôi đã viết xong kế hoạch, đã gửi đến hòm thư của bàm bà xem xong nếu có đề nghị gì thì cho tôi câu trả lời thuyết phục được không?” Tính cách cô rất rõ ràng.

Không ngờ, đối phương còn thoải mái hơn cô.

“Gặp mặt ư? Giờ tôi không ở công ty, tôi ở trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”…” Bà trả lời.

Cô thích bàn chuyện làm ăn với người thoải mái, hợp tác như thế rất dễ chịu.

“Bà đã ở chỗ này? Thật khéo ạ?… Đi được chứ, bà đến tôi sẽ nói lại cho bà!”

Quả nhiên, không đến 5 phút, bà Hoàng đã xuất hiện. Bà Hoàng của trang sức Hồng Lan có dáng vẻ rất được, quần áo lại tươi trẻ, nhưng là một người phụ nữ hơn bốn mươi, dù giữ gìn thế nào cũng không thể che hết được dấu vết của năm tháng.

“Cô Tống, cô nói hai chúng ta có duyên phận không? Tôi vừa đưa con trai đến trung tâm thì cô gọi điện thoại!” Vào trung tâm nghệ thuật, tiếng cười sang sảng của Bà Hoàng liền tràn ngập gian phòng.

Bà Hoàng đã có hai người con, nghe nói một năm trước, bà Hoàng lại sinh thêm một người con trai cho ông Hoàng, bị thu trăm vạn tiền vượt kế hoạch hóa gia đình.

“Bà Hoàng không tham gia vào việc học của con sao?” Cô cười hỏi.

Bà Hoàng thực sợ hãi lắc tay, “Bỏ đi, những thứ ba ba sống đó, thật không thích hợp với người như tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa con đến, để cô giúp việc đi giúp thôi!”

Nụ cười của cô càng sâu. Nuôi một đứa trẻ thật không dễ, năm đó cô với Thụy Thụy đi học lại đi học hát, quả thật còn lao lực hơn ký hợp đồng.

“Bà Hoàng, đến đây ngồi đi, tôi nói vài khái niệm dự án mới cho bà nghe.” Sau chuyện kia, cô từng gặp bà Hoàng một lần, hai người vừa gặp đã thân, rất thích tán gẫu.

“Được chứ, chỗ nào tôi không hiểu cô dạy tôi, đỡ cho ông chồng tôi oán giận tôi dốt nát!” Bà Hoàng cười khanh khách ngồi xuống.

Hai người phụ nữ, ở khu nghỉ ngơi dành cho phụ huynh của trung tâm nghệ thuật, cứ như thế bắt đầu bàn công việc. Dư Vấn giảng giải rất cẩn thận cho Bà Hoàng. Nhiều năm như vậy, Vấn Nghị phát triển rất nhanh, nhưng mà, tất cả dự án với khách hàng do mình cô phụ trách, cô không dám lơ là.

Bất tri bất giác, hai mươi mấy phút trôi qua, trong phòng học bắt đầu truyền ra tiếng ồn ào. Thụy Thụy của cô sắp tan học rồi. Nhưng mà, cô còn có vài điều chưa nói xong…

“Bà Hoàng, thế này được không? Con gái của tôi còn có lớp nữa, chúng ta đi uống nước trước, nghỉ ngơi xong lại bàn tiếp nhé?” Cách tiết sau còn 10 phút, Thụy Thụy của cô rất quan trọng, nếu vì công việc lại bỏ mặc con gái, chắc chắn Thụy Thụy sẽ chu miệng đến tận đến trời ấy chứ.

“Được!” Bà Hoàng rất sảng khoái.

Thụy Thụy vừa ra tới, cũng ồn ào, “Mẹ, con muốn học nữa! Con muốn tiếp tục học vẽ cô Đỗ dạy!”

Nụ cười của Dư Vấn cứng ngắc mất tự nhiên trong vài giây.

Bởi vì vừa nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn đi ra, cô vốn tính chuyển lớp cho con gái.

“Được!” Cô khôi phục nụ cười ấm áp.

Chỉ cần là chuyện con gái thích, cô chưa bao giờ đánh mất tính tích cực của nó, đương nhiên, ngoài chuyện sinh em trai kia.

“Con gái cô đáng yêu quá!” Bà Hoàng tươi cười chân thành, “Nét mặt không giống cô lắm, có phải giống ba nó nhiều hơn không?”

“Đúng vậy, giống ba nó hơn một chút.” Cô gật đầu thừa nhận.

Đỗ Hiểu Văn dọn xong giáo cụ đi ra từ phòng học, vừa đúng lúc nghe thấy câu như thế. Cô cúi mắt, xoay người bước đi.

“Lại nói con gái mà giống ba, cô Tống, cô mà sinh con trai nữa là chắc chắn giống cô đó!”

“Một đứa con thôi cũng cần quan tâm nhiều rồi, trước mắt chúng tôi không có kế hoạch sinh thêm đứa thứ hai đâu!” Cô vuốt đầu Thụy Thụy, những lời này thật ra là cô nói cho con gái nghe.

Hừ. Thụy Thụy rất thông minh, quả nhiên đã hiểu, nhưng vẫn không thích nghe.

“Cô Đỗ đợi chút, đừng đi vội, Thụy Thụy có bức vẽ cho cô xem!” Vì thế, Thụy Thụy giả câm vờ điếc, mượn cớ chạy ra.

Bà Hoàng nở nụ cười, giống như Dư Vấn, ánh mắt đuổi theo bóng nhỏ của Thụy Thụy. Khi ánh mắt dừng lại bóng người trong suốt, nhìn lên gương mặt thanh tú kia, làm bà Hoàng ngạc nhiên cả người, ngay sau đó hai mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực.

Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, bà Hoàng một bước đi đến, một bàn tay nặng nề đánh đến: “Đỗ Hiểu Văn, con hồ ly tinh không biết xấu hổ này!”

Cái tát này rất nặng làm cho Đỗ Hiểu Văn ong ong cả đầu, gương mặt thanh tú đỏ hồng lên. Tuy Đỗ Hiểu Văn bị đánh nhưng khi nhìn rõ người đến rồi, sắc mặt cô tái lại nhanh chóng. Biến cố bất ngờ không chỉ làm Dư Vấn giật mình, rất nhiều phụ huynh và cô giáo khác ở trung tâm nghệ thuật cũng dừng bước.

“Cô giáo?” Bà Hoàng nhìn giáo án của cô, dùng giọng điệu châm chọc, “Người như thế mà cũng đòi làm cô giáo? Cút ngay, phụ huynh đưa con đến trung tâm này học cũng bị khuôn mặt ra vẻ thanh khiết của cô ta câu dẫn hết!”

Sắc mặt Đỗ Hiểu Văn đã tái nhợt đến không còn hạt máu. Xoay người, cô đã muốn trốn, nhưng ngay sau đó một bàn tay to lại đánh về má bên kia của cô.

“Hôm nay cô gặp được tôi đây, cũng đừng mơ có thể dễ dàng bỏ chạy như thế!” Bà Hoàng dùng sức cầm lấy tay cô không buông, oán hận nói.

Đỗ Hiểu Văn cắn môi dưới, mắt ngấn nước, nhưng bà Hoàng không buông tha cho cô, nói với mọi người đang xì xào: “Tất cả phụ huynh ở trung tâm này, tôi nói cho mọi người biết, Đỗ Hiểu Văn mà mọi người gọi là cô giáo ở đây, là tình nhân bé bỏng của chồng tôi ở Nghiễm Châu đến ba năm, là kẻ thứ ba cực kỳ vô sỉ!”

Đỗ Hiểu Văn bị bà Hoàng bức ép, không thể giãy giụa, sắc mặt bắt đầu lúc đỏ lúc trắng.

Hơn nữa, bà Hoàng thậm chí còn động tay động chân, muốn cởi quần áo của cô, vô cùng mạnh mẽ, “Tôi phải lột sạch con hồ ly tinh này, để cho mọi người thấy cái đuôi hồ ly của nó!”

Đỗ Hiểu Văn vừa thẹn lại nhục nhã lại sợ hãi, không dám lên tiếng cầu cứu, chỉ giãy dụa gần như sụp đổ.

Dưới sự xé nát không khách khí của bà Hoàng, ngực áo của Đỗ Hiểu Văn cũng lộ ra ngoài, Dư Vấn vội vàng phản ứng nắm lấy tay bà Hoàng, không để cô làm bậy, “Bà Hoàng, bà có nhận lầm người không?” Đỗ Hiểu Văn là tình nhân của người khác? Bằng hiểu biết của cô với Đỗ Hiểu Văn, đánh chết cô cũng không dám tin.

Nhưng mà, bà Hoàng chăm chú nhìn người dưới thân, cười lạnh: “Không nhận nhầm, chính là cô ta! Nó đã làm đầu chồng tôi mê mẩn, hại tôi chút nữa là tan cửa nát nhà, hóa thành tro tôi cũng nhận ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.