Italy là một quốc gia mang đậm không khí tôn giáo, thậm chí nơi này có cả trung tâm Thiên Chúa giáo của thế giới, nơi tọa lạc Giáo Hội La Mã —— thành Vatican.
Trên mặt đá cổ xưa khắc đầy các vết chạm nổi kể về các phù thủy thời Trung Cổ bị Thẩm Phán thiêu sống, mặc dù biết đó đã là những năm tháng xa xưa, khi Thiên Chúa giáo xưng bá Châu Âu, nhưng trong lòng thiếu niên tóc đen, kiếp trước lẫn kiếp này đều là phù thủy, vẫn sinh ra cảm giác vi diệu nào đó.
————————————————————–
Ánh nắng ở Italy có vẻ rực rỡ đến lạ thường, đây cũng là trạm đến cuối cùng trong chuyến du lịch nghỉ hè của Alan.
Trước khi Robert rời đi, đã thay cậu dàn xếp các thủ tục liên quan, ông hi vọng những năm cấp ba còn lại, con mình có thể học ở Forks, đó là cố hương của vợ ông.
Alan dùng cả kì nghỉ hè để đi du lịch, rời khỏi London ẩm ướt, đi đến Italy nắng vàng ấm áp.
Không phải Alan di truyền thiên tính của người cha kiếp này nên yêu mến thám hiểm và du lịch, mà là do kiếp trước, làm một phù thủy, giáo sư chưa từng đi đây đi đó, cuộc sống đại khái cũng chỉ quay quanh giới ma pháp và ngôi nhà cũ ở Spinner’s End trong thế giới Muggle, về phần môn nghiên cứu Muggle của Hogwarts? A, thôi đi, giáo sư đời này mới biết, kiếp trước sự hiểu biết của mình đối với thế giới Muggle nhỏ bé bao nhiêu, những giáo sư dạy môn nghiên cứu Muggle kia đều là cự quái trong não chứa toàn con sên, hoàn toàn không biết dạy cho học sinh cái gì nữa.
Chỉ khi chính thức sinh hoạt trong thế giới Muggle, mới có thể chân chính biết rõ thế giới này rốt cuộc lớn bao nhiêu. Lúc trước có vài phù thủy không ngừng hét to muốn giữ một khoảng cách với thế giới Muggle, xem thường Muggle. Nhưng trên thực tế, trong lòng lại sợ hãi sự tồn tại của Muggle, không muốn phá vỡ sự cân bằng của giới ma pháp đã rớt lại phía sau gần trăm năm a.
Italy là một quốc gia mang đậm không khí tôn giáo, thậm chí nơi này có cả trung tâm Thiên Chúa giáo của thế giới, nơi tọa lạc Giáo Hội La Mã —— thành Vatican.
Trên mặt đá cổ xưa khắc đầy các vết chạm nổi kể về các phù thủy thời Trung Cổ bị Thẩm Phán thiêu sống, mặc dù biết đó đã là những năm tháng xa xưa, khi Thiên Chúa giáo xưng bá Châu Âu, nhưng trong lòng thiếu niên tóc đen, kiếp trước lẫn kiếp này đều là phù thủy, vẫn sinh ra cảm giác vi diệu nào đó.
Bắt đầu từ khi còn bé, cậu vẫn tận sức tìm kiếm nơi sinh ra những câu chuyện về phù thủy, tuy vô số tư liệu lịch sử đều cho thấy phù thủy là nhân vật hư cấu, do những thủ lĩnh Thiên Chúa giáo, vì củng cố tín ngưỡng mà bịa đặt ra vào thời Trung Cổ, nhưng cậu vẫn tin tưởng đây tuyệt không chỉ là truyền thuyết. Trên thế giới này có phù thủy tồn tại, tối thiểu nhất đã từng tồn tại, chỉ vì nguyên nhân nào đó mà chôn vùi trong con sông dài vô tận của lịch sử. Về phần cậu, có thể là phù thủy duy nhất còn lại trên thế giới này.
Chậm rãi đi trên con phố lát đá của trấn Volterra Italy, Alan hăng hái giơ máy chụp ảnh 3D trong tay lên, không ngừng quay chụp.
Lịch sử Volterra có thể ngược dòng đến thế kỷ thứ 8 trước công nguyên, do tràn ngập những câu chuyện mang sắc thái thần bí do người Etruscan tạo nên. Thành Volterra hiện đại vẫn đang bảo tồn khu chợ trung tâm cổ xưa, đường phố cùng các kiến trúc cổ chung quanh, tất cả đều mang đậm bầu không khí thời Trung Cổ củaItaly. Bởi vậy tuy không phải là thành phố du lịch nổi tiếng gì, nhưng vẫn hấp dẫn không ít du khách các nơi trên thế giới đi đến chiêm ngưỡng.
Thiếu niên tuấn mỹ mắt đen vươn tay ngăn cản ánh nắng chói lóa trước mắt, làm cho dương quang sáng lạn phát ra ánh sáng bảy màu trên đầu ngón tay, khí hậu Địa Trung Hải khiến cho cả mùa hè ở nơi này cơ hồ đều là sáng sủa và khô ráo, làm người ta cảm thấy rất thư thích, nhưng Alan vẫn cho rằng nơi ẩm ướt âm u dường như thích hợp với mình hơn, tựa như căn hầm Slytherin kiếp trước của mình, nghe nói khí hậu của thị trấn Forks ở Mỹ quanh năm hầu như không thấy ánh nắng, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu cậu đồng ý với Robert chuyển trường đến đó.
Phù thủy không phải là thuộc về bóng tối sao? Chỉ có loại hoàn cảnh âm u mới thích hợp cho một phù thủy sinh sống.
Xuyên qua con đường cổ xưa lát đá, sau đó trở về trung tâm chợ vẫn giữ nguyên phong cách thời Trung Cổ, du khách nơi này nhiều vô số, bọn họ đều người mặc áo choàng bên ngoài màu máu, nghe nói đang chúc mừng ngày Thánh Marcusđuổi tất cả các Ma cà rồng ra khỏi thành phố…
Ma cà rồng sao? Alan cảm thấy thú vị, phải biết rằng cho dù kiếp trước ở giới ma pháp, Ma cà rồng cũng là một loài sinh vật vô cùng thần bí. Alan, năm đó còn là viện trưởng Slytherin, từng vì sự nhờ cậy của con bạch khổng tước nhà Malfoy mà có phúc được nhìn thấy bọn họ một lần, cảm giác bọn họ vô cùng thích ở ẩn.
Phải biết rằng, giáo sư lúc đó vẫn rất có duyên với Ma cà rồng, trong miệng đám tiểu cự quái kia, ngoại hiệu của cậu ngoại trừ ‘ lão dơi Đầy mỡ ‘, tần suất cao nhất chính là ‘ Ma cà rồng của Slytherin ‘.
Nhìn thời gian, hoàng hôn đã gần đến, Alan quyết định chờ trên quảng trường xem hết nghi thức lễ hội rồi trở về khách sạn, tất cả mọi thứ ở London đều đã thu dọn xong, ngày mai có thể trực tiếp lên đường đi đến nước Mỹ.
Được rồi, nếu như là kiếp trước, thân là giáo sư Severus Snape đối với cái cụm từ ‘Tham gia náo nhiệt’ này sẽ buông lời khinh thường. Như vậy, Alan Prince kiếp này có vẻ bình thường hơn, tuy là một ‘hài tử’ lớn lên trong gia đình mồ côi mẹ, cậu có vẻ quái gở và kỳ dị một chút, nhưng không thể nghi ngờ tốt hơn nhiều so với kiếp trước, dù sao cuộc sống không có áp lực lại được soi sáng bởi một người cha thích tham gia náo nhiệt, Alan lựa chọn không để mắt đến loại hành vi cậu từng thập phần khinh bỉ này, hào hứng bừng bừng quan sát cuộc biểu diễn.
Dư quang của đôi mắt đang xem biểu diễn mà mỉm cười của thiếu niên trong lúc lơ đãng thoáng nhìn thấy vạt áo đen phiêu động, không khỏi bị dọa hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào, cách cậu không xa, một người đàn ông lạ lẫm mặc áo choàng đen đang đứng, ngay cả bộ mặt cũng giấu trong chiếc mũ trùm rủ xuống, hoàn toàn ngăn cản ánh tà dương hoàng hôn chiếu vào người hắn. Thân là một phù thủy, hơn nữa còn là một phù thủy đã từng làm gián điệp nhiều năm, sự mẫn cảm của Alan hơn người thường mấy lần, nhưng cậu lại căn bản không cảm thấy người đàn ông kia làm thế nào xuất hiện bên cạnh, nơi cách mình không xa.
Giây phút nhìn thấy bóng lưng đối phương, Alan phảng phất thấy được bản thân mình kiếp trước.
Dáng người gầy gò cao ngất, mặc hắc bào làm hiện ra một loại khí thế cực kỳ to lớn, mặc dù chỉ đứng ở nơi đó, đã có vẻ hung hãn dọa người!
Thế nhưng, khuôn mặt của đối phương có thể nói là xuất chúng hơn so với mình kiếp trước. Nếu như nói, kiếp trước mình là lão dơi bọc hắc bào, như vậy đối phương chính là vị thần làm màn đêm biến thành lễ phục. Hắn lẳng lặng đứng trong bóng tối của quãng trường chạm khắc, có vẻ vô cùng ưu nhã trang nghiêm. Từ trong mũ trùm có thể nhìn thấy, hắn có một mái tóc đen dài theo phong cách quý tộc, làn da tái nhợt gần như trong suốt, dung mạo tuấn mỹ, pha lẫn sự mâu thuẫn của lạnh lùng và mị hoặc, đó là một loại xinh đẹp gần như yêu dị, phảng phất như đóa bỉ ngạn nở rộ trên bờ Minh Hà trong truyền thuyết, đẹp đẽ phi thường, nhưng lại hàm chứa chất độc!
Nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ như vị thần Hy Lạp của người kia, Alan chỉ cảm thấy một cảm giác tang thương dày đặc đập vào mặt, rõ ràng là một khuôn mặt hết sức trẻ tuổi, tuyệt đối không vượt quá ba mươi, nhưng lại mang đến cảm giác rất giống những món đồ sứ trải qua thời gian ngàn năm mà Robert sưu tầm trong phòng, bề ngoài trơn bóng xinh đẹp, lại mang theo nồng đậm sự lắng đọng của lịch sử.
Hắn giống như một người xem bàng quan, thoát ra khỏi con sông lịch sử.
Phảng phất như cảm nhận được tầm mắt của Alan, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén kia tạo nên cảm giác áp bách làm cậu cơ hồ không khống chế nổi tốc độ tuần hoàn ma lực trong cơ thể.
Đồng tử đen của thiếu niên bỗng dưng co lại.
Con ngươi đỏ rực…
Đây tuyệt đối không phải màu sắc mà kính sát tròng có khả năng tạo thành.
Trong sự bình tĩnh mà sắc bén tựa hồ cất giấu một loại điên cuồng cực kỳ khát máu…
Điều này làm trong đầu Alan lập tức hiện lên một khuôn mặt, đồng dạng là đôi mắt đỏ rực, là cơn ác mộng cả đời cậu…
Không, cho dù là Voldemort của kiếp trước, cũng không có ánh mắt sắc bén như thế…
Xoạt! Alan chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng lập tức tuôn trào, đây là một loại bản năng sợ hãi đối với kẻ ngay cả tên cũng không thể nói ra ở kiếp trước tạo thành, thân thể cậu bắt đầu bất giác run lên nhè nhẹ, đồng thời trong nội tâm không ngừng nhắc nhở chính mình bây giờ không còn là kiếp trước, cậu không có khả năng nhìn thấy Ma Vương của kiếp trước nữa.
Nhìn vào người đàn ông tuấn mỹ cũng có mái tóc màu đen kia, thiếu niên mắt đen bình phục nhịp tim của mình, cố gắng toát ra một nụ cười lễ phép đối với lữ nhân lạ lẫm.
Đối phương hơi sửng sốt một chút, ưu nhã mà lạnh lùng gật đầu.
Nơi này không ở lâu thì tốt hơn!
Hạ quyết tâm, Alan vừa định cất bước, lại chứng kiến đối phương kéo áo choàng lên mặt, rời khỏi chỗ đó, đi đến tòa thành cổ kính được xây dựng từ lâu đời.
Bên cạnh tòa thành có một thanh niên cũng cao lớn và tuấn mỹ đang đứng, y ẩn vào trong bóng râm tòa thành, khoác một cái áo choàng màu đen giống như đúc của người đàn ông tóc đen kia.
Thanh niên hướng người đàn ông tuấn mỹ làm một lễ nghi vô cùng cổ xưa, loại lễ nghi này không chút thua kém lễ nghi kiếp trước của gia tộc Malfoy, hắn cẩn thận gật đầu một cái, cùng nhau đi vào.
Đáy lòng Alan dâng lên lòng hiếu kỳ vô cùng mãnh liệt, trông thấy một đoàn du khách theo hướng dẫn viên đi vào tòa thành kia, cậu nghĩ nghĩ, cũng theo đoàn đi vào.