Mộ Sắc Thần Quang

Chương 11: Chương 11: Thức ăn. . .




Đợi cho Alan xuất hiện một lần nữa, lại là một thiếu niên cử chỉ thong dong nhẹ nhàng.

“Alan, xin chờ một chút, cơm tối lập tức có ngay!” Trong bếp, Esme, Carlisle đang bận rộn làm bữa tối, mà Alice và Jasper bên cạnh thì đang luống cuống tay chân càng giúp lại càng phiền hơn.

“Carlisle, còn có Esme, Alice, Jasper.” Khóe miệng Alan có chút co giật nhìn một đám Ma cà rồng lúng ta lúng túng ra sức chiến đấu với các nguyên liệu trong tay.

Cảnh tượng này —— bọn họ đang làm bữa tối thật hả? Lúc vừa mới vào biệt thự Alan đại khái đã liếc thoáng hoàn cảnh trong nhà nên phát giác phòng bếp căn bản không có dấu hiệu sử dụng qua, rất rõ ràng nơi đó chỉ để đánh lừa thôi, nhưng không ngờ không đến một buổi chiều liền thay đổi hoàn toàn, mấy thứ mới xuất hiện như là thịt bò, cà rốt, khoai tây, cà chua các loại… Ách, không phải bọn họ thừa dịp mình ngủ trưa đi mua tạm chứ? Cả điểm ấy cũng nghĩ đến, thật sự cẩn thận, xem ra sự xuất hiện của mình đúng là ảnh hưởng rất lớn đến họ.

Như vậy có thể quá mệt mỏi hay không? Hơn nữa, nếu ngày nào đó bọn Ma cà rồng này chịu đựng không nổi mỗi ngày đều phải làm bộ làm tịch, lại thẹn quá hoá giận quẳng sang một bên mặc kệ, rồi coi cậu như bữa tối ăn tươi nuốt sống, vậy phải làm sao bây giờ?

Quy tắc hành động thứ mười ba của Slytherin: bóp chết nguy hiểm khi chưa phát sinh!

Alan bắt đầu tự hỏi rốt cuộc có nên nói ra sự thật rằng mình đã biết thân phận của bọn họ, miễn cho bọn họ vẫn cố gắng làm bộ làm tịch, nhưng cậu phải nói thế đây ——

“Này, kỳ thật mấy người không cần làm những chuyện này, tôi biết rõ các người là Ma cà rồng, các người không cần giấu giấu giếm giếm như vậy, thật ra chỉ cần mấy người không quấy rầy tôi, chúng ta có thể không xâm phạm lẫn nhau, thật đó!” Alan không cách nào tưởng tượng nếu cậu nói như vậy bọn họ sẽ có biểu lộ và phản ứng gì.

Kinh ngạc? Phẫn nộ? Xấu hổ? Hay là lập tức bão nổi?

Alan có chút đau đầu nhìn bộ dạng bọn họ xử lý tài liệu, khẽ vuốt cái trán.

Cái thứ có đa diện kia là gì thế này? A, là khoai tây gọt vỏ, tuy vỏ bị cạo, nhưng bộ phận có thể ăn cũng không còn bao nhiêu.

Còn có cà chua, trước khi cắt phải rửa sạch một lần a, ngươi liền cắt trực tiếp như vậy, có sạch không vậy?

Còn có thịt bò, nếu như là làm thịt bò ít nhất phải dùng nước sốt rưới lên cái a, liền trực tiếp như vậy…

Có thể biểu lộ khóe miệng co giật của Alan quá mức bắt mắt, nênCarlislechỉ biết xấu hổ cười cười: “Cái kia, chúng ta bình thường đều không ở nhà ăn… Cơm, cho nên…”

“Không có… Không có gì.” Alan ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ, các ngươi không phải không ở nhà ăn cơm, mà căn bản là không ăn cơm.

Nhớ rõ kiếp trước đã từng ngẫu nhiên nghe Lucius nói qua, Ma cà rồng cũng không phải không có vị giác, chỉ là vị giác của họ nhạy cảm với máu tươi hơn, còn đối với các thức ăn khác độ cảm ứng của vị giác cực thấp. Nói cách khác, ngoại trừ máu, bọn họ không cách nào nếm ra bất kì hương vị nào nữa, cho nên Ma cà rồng trừ hút máu ra sẽ không ăn thứ gì khác, dù sao cảm giác nhạt như nước ốc không tốt chút nào!

“Chúng tôi đã trở lại.” Một thanh âm sang sảng làm mấy Ma cà rồng nhà Cullen trong phòng bếp đang đấu tránh quyết liệt tựa hồ sắp rơi xuống vực sâu như tìm thấy thiên đường rực rỡ đầy ánh hào quang.

Emmett giơ hai túi lớn lên, Rosalie có chút không tình nguyện đi theo phía sau hắn, mà Edward thì vẫn mặt không biểu tình.

Thức ăn! Trong túi lớn của Emmett chất đầy thức ăn đã chế biến, chỉ cần đun sơ thì có thể ăn.

Ngay lập tức, trong mắt bọn Carlisle đang chiến đấu với nồi niêu xoong chão đều hiện lên tia hào quang cảm kích.

Rất tốt, hóa ra đã có kế hoạch dự phòng, khó trách vừa rồi không nhìn thấy họ, nguyên lai là sợ không làm ra thức ăn có thế mang lên bàn, nên đã đi đến thị trấn mua một ít thức ăn chín.

Alan bĩu môi cười lạnh, nghĩ đến chuyện lần trước bị Emmett khi dễ trong khu rừng bảo tồn.

Bị hung hăng nắm ở tấc thứ bảy, thiếu chút nữa bị đóng gói đem về ổ Ma cà rồng làm thú cưng, phút cuối còn bị ‘Phi lễ’ một chút, suýt nữa khiến cậu ngã chết, thù này không báo, cậu cũng không phải xà vương tầng hầm làm rung chuyển trời đất ở Hogwarts mấy chục năm, khiến vô số sư tử Gryffindor nghe danh đã sợ mất mật!

Emmett rất cường tráng, một mình nắm lấy hai cái túi rất lớn, mặc dù đối với Ma cà rồng mà nói thì không coi vào đâu, nhưng trong mắt người thường lại là người khỏe mạnh hiếm có.

“Ai u.” Chẳng biết tại sao, chân Emmett dừng lại, tựa hồ bị cái gì vướng phải, tay giương lên cao, mang theo hai túi lớn đều rầm ngã xuống nền đất!

“Cái thứ ngu đần óc heo này!” Rosalie giận dữ, hôm nay cô vốn bị Alan làm tức giận nhưng lại không phát tiết được, trong lòng đang nghẹn, hiện tại vừa vặn đem cơn tức toàn bộ trút hết lên người Emmett.

“Trời ạ.” Nhìn thức ăn rơi hỗn độn trên mặt đất, bọn Carlisle hai mặt nhìn nhau một hồi, uể oải nhìn đống rau cải thịt trứng không biết xử lí thế nào mới ổn ở trong tay, sắc mặt khó coi.

Hừ hừ! Alan không tiếng động cười thầm, bất động thanh sắc thu hồi ngón tay vừa tung ra ma chú, chờ xem bọn họ làm thế nào mới xong việc.

Đáy lòng đột nhiên rung động một cái, đảo mắt nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Edward, có chút căng thẳng.

Chết tiệt, vừa rồi hắn nhìn thấy gì? Chẳng lẽ hắn vẫn luôn dán mắt vào ta sao?

Ấn tượng của Alan đối với Edward, không khỏi lại ác liệt vài phần.

“Cái này… Cái này.”Carlisle có chút xấu hổ không biết nên làm thế nào cho phải, vốn để ngừa vạn nhất bọn họ mới bảo Emmett mua chút thức ăn chín trên trấn, dù sao bản thân ông mấy trăm năm nay cũng không làm thức ăn của con người, Esme các nàng cũng không kém, sự tình quả nhiên như ông tưởng tượng, bọn họ hiện tại căn bản không thể vào bếp.

Đang thầm khen mình có dự kiến trước, để ba người bọn Emmett mang về thức ăn đã làm tốt, tối thiểu nhất đêm nay có thể bưng bít mà hết ngày, không thể ngờ Emmett lại ngoài dự đoán của mọi người té ngã, thức ăn mua về toàn bộ đều văng trên mặt đất.

Nên làm cái gì bây giờ? Muốn bọn họ làm, làm không được! Lại đi mua, chỉ sợ sẽ làm Alan hoài nghi.

Carlisle lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Ha ha ha, Emmett thật không cẩn thận! Nhưng chúng ta không phải còn có nguyên liệu sao. Alan cậu ngồi trước đi, chúng tôi làm nhanh là được rồi.” Esme cười có chút cứng ngắc, đưa Alice đang ngẩn ra và Rosalie nghiến răng nghiến lợi đang liều chết bóp bàn tay Emmett lại gần phòng bếp.

Đương nhiên, bà không quên vứt cho Emmett một ánh mắt tính-sổ-sau-nha-con!

Ngay cả Esme luôn từ ái cũng đối xử với hắn như vậy! Emmett khóc không ra nước mắt, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay bị Rosalie hung hăng chà đạp.

Thời gian kế tiếp, Alan mặt không biểu tình ngồi trong phòng khách, bên tai không ngừng truyền đến tiếng chén đĩa bị đánh nát, tiếng Alice phiền muộn, Esme bất đắc dĩ, cùng tiếng nguyền rủa nhỏ của một vị quý cô tính tình nóng nảy.

Hai giờ sau, phòng khách, bàn ăn.

“Xin hỏi…” Alan không biểu tình chỉ vào đĩa ‘thức ăn’ trước mắt, nhìn vật cháy xém như than nói: “Đây là cái gì?”

“Đây là… thịt bò rượu đỏ.” Alice xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt vốn luôn vui vẻ tung tăng cũng ảm đạm đi rất nhiều, đón lấy ánh mắt an ủi của Jasper ngồi chung.

“Quả nhiên.” Alan gật gật đầu, cũng giống giống suy nghĩ của cậu đấy chứ.

“Như vậy, cái này?” Alan chỉ vào đĩa ‘Diêm’ trước mắt nói: “Là kiệt tác của ai?”

“Của tôi…” ánh mắt Esme lơ lửng chuyển lên trần nhà, hình như đang suy nghĩ có cần đổi hoa văn khác hay không: “Đây là… Khoai điều.”

“Thì ra là thế.” Alan lộ ra biểu tình tôi-đoán-đúng-rồi, làm vẻ mặt bỗng nhiên ngộ ra. Bộ dạng này thành công làm ánh mắt Esme lại chuyển xuống sàn nhà, cân nhắc về vân gỗ trên sàn.

“…”

Trầm mặc nửa ngày, Alan thở dài chỉ vào cái đĩa chứa thứ gì đó dinh dính màu sắc rực rỡ trước mắt, biểu lộ thất bại: “Thành thật xin lỗi, cái này… Tôi thật sự đoán không ra. Nhưng tôi không thể không tán thưởng quý cô này, lại có thể làm thức ăn hoàn toàn chuyển hóa đến mất đi hình dạng sẵn có, thật khiến người ta thán phục!”

“Ngươi nói cái gì! Cái này rõ ràng là rau salad!” Rosalie quát một tiếng đứng lên, đồng thời vì quá kích động mà tay phải vô ý thức vỗ xuống!

“Rầm!” một tiếng, cái ghế tay vịn bị vỗ gảy nát.

“Rosalie!” ánh mắt Carlisle nghiêm nghị ngăn Rosalie nóng nảy lại, tiếp theo xấu hổ cười gượng với Alan: “Thật sự xin lỗi Alan, Rosalie không có ác ý, chỉ là tính tình của nó có chút không tốt thôi.”

“Ngạch… Cái ghế này có thể là lâu quá nên mới yếu ớt như vậy, ngày mai tôi sẽ đi mua cái mới.” Carlisle lại vô cùng miễn cưỡng giải thích.

Alan mặt không biểu tình nhìn chiếc ghế gỗ lim nổi tiếng cứng rắn kiên cố, vân gỗ ở chỗ bị vỗ gảy rất mới, hiển nhiên thời gian tạo ra tuyệt đối không hơn mười năm.

Đứng dậy, Alan đi về hướng phòng bếp.

Cái thứ trên bàn thuộc về cậu, cậu đụng đều không thèm đụng.

Buồn cười, nếu cậu thật sự ăn thức ăn gia đình Cullen làm, chỉ sợ sẽ lập tức xuất hiện bệnh trạng giống như đám tiểu cự quái Gryffindor kia khi ăn lầm ma dược chúng làm ra.

Ngẫm lại James Potter năm đó, cùng Neville Longbottom sát thủ vạc nấu càng thêm lợi hại sau này.

Sẽ lấy mạng người đó!

Hiện trường phòng bếp cũng vô cùng thê thảm. Trên mặt đất mơ hồ có thể thấy được dấu vết đã quét dọn qua, nhưng còn có thể nhìn thấy một ít mảnh vụn đồ ăn, trên thớt chất đầy nguyên liệu đủ loại kiểu dáng, hỗn độn nơi nơi đều có.

Hơn nữa… trên vách tường sứ trắng còn có một dấu tay hết sức khủng bố.

Hẳn là một vị tiểu thư tính tình không tốt sau khi đánh nát chén đĩa đi phát tiết lên đây rồi.

Dám đối đãi nhà của ta như thế!? Người nào đó, đã sửa biệt thự thành họ Prince, lửa giận ngập trời!

Alan lấy ra một gói mì ăn liền từ trong túi thức ăn chưa mở, thừa dịp nhà Cullen không chú ý rút ra một lọ chất lỏng màu xanh từ trong túi, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Vô luận là cuộc sống một mình kiếp trước hay cha thường xuyên không có ở nhà trong kiếp này, cũng không có mời người hầu, trình độ nấu nướng của Alan một mực cũng không xuống cấp chút nào.

Đợi khi Alan xuất hiện một lần nữa, gia đình Cullen vẫn xấu hổ ngồi ở phòng khách.

Alan bước ra cùng một chai rượu đỏ đã khui, cùng một tô mì ăn liền nóng hổi.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi ăn thức ăn chính mình chuẩn bị thì tốt hơn.” Alan giả bộ ngượng ngùng nói: “Các vị nghĩ sao?”

“Đương… Đương nhiên có thể, cậu có thể tùy ý, Alan” Carlisle cười cứng ngắc.

Nói thật, để Alan ăn những ‘thức ăn’ đen xì này, thật sự có chút làm khó người ta.

“Để ăn mừng chúng ta từ nay có thể cùng chung một mái nhà, tôi đề nghị mọi người cạn một ly được chứ?” Alan giơ rượu đỏ lên.

“Alan đã nói vậy, mọi người nâng ly a.” Carlisle kỳ quái nhìn ý cười hiếm thấy trên khuôn mặt Alan, nhưng vẫn rót rượu cho tất cả mọi người đang ngồi.

“Cạn ly!” Alan dẫn đầu uống một hơi cạn sạch, mắt liếc thấy Ma cà rồng nhà Cullen cũng giơ ly lên.

Rất tốt! thời khắc bọn họ gieo gió gặt bão lập tức đến rồi.

“Đinh!” Là tiếng ly rượu rơi xuống đất vỡ vụn, Alan vô tội nhìn Emmett mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng, giả vờ kinh ngạc nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ có vấn đề sao? Hay là tửu lượng của cậu quá kém?”

“Vì cái gì… Lại… Như vậy?” Rosalie kinh ngạc nhìn chất lỏng ngọt ngọt chát chát trong ly, có chút kích động khó hiểu nhìn Alan.

“Cái gì?” Alan nhíu mày, khó hiểu nhìn cô.

“Vì cái gì mùi vị kia…” Rosalie tựa hồ sốt ruột muốn nói cái gì đó.

“Rosalie!” Carlisle ngăn cản cô, biểu lộ kinh ngạc của ông đã biến mất, có thâm ý nhìn Alan mặt tràn đầy nghi vấn, đột nhiên mỉm cười nói: “Không có gì, tôi nghĩ vì rượu đỏ này thật sự quá cam thuần, cho nên Emmett và Rosalie mới kích động như vậy, Alan.”

“Như vậy mọi người dùng cơm a.” Alan không đếm xỉa mấy đôi mắt màu vàng kim đồng thời nhìn cậu đã trở nên bí hiểm của gia đình Cullen, bên miệng câu dẫn ra một nụ cười, nắm chặt chất lỏng màu xanh nhạt giấu trong túi quần, ưu nhã bắt đầu… Ngạch, ăn mì.

Mấy năm trước, Alan đã bắt đầu luyện chế ma dược, nhưng vì ma lực không ổn định, sau lần thứ nhất ma lực bạo động làm các dụng cụ thật vất vả mới tạo ra theo yêu cầu đều bị hỏng, loại chất lỏng màu xanh nhạt này chính là kết quả lúc trước.

Bởi vì hai thế giới không giống nhau, một vài tài liệu không cách nào thu thập, có rất nhiều loại ma dược đều phải bắt đầu nghiên cứu chế tạo lại từ đầu, loại chất lỏng này là kết quả của một lần nghiên cứu thất bại.

Ma dược vô danh có thể làm vị giác của sinh vật trong thời gian ngắn phóng đại gấp mấy trăm lần, đối với Alan thì không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ là thu gom lại ma dược đầu tiên thành công trong kiếp này, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.

Cậu cần thể hiện ra thực lực nhất định làm cho bọn Ma cà rồng này sinh ra cảm giác thần bí cùng kiêng kị, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho mình.

Lại nói tiếp, cậu hẳn là hỏi thăm một chút gia đình Cullen về thị trường của loại thuốc này để có thể đem ma dược đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, cũng coi là vật tận kỳ dụng.

Quan trọng nhất là, làm cho các Ma cà rồng uống xong rượu đỏ có trộn lẫn ma dược tạm thời khôi phục vị giác… Lại để bọn họ ăn bữa tối mình làm ra.

Chắc hẳn, nhất định sẽ rất thú vị.

Quả nhiên, các Ma cà rồng vừa từ sự kích động do vị giác khôi phục tỉnh táo lại, liền không thể không đối diện với một nan đề khác.

Cái thứ trước mắt, thật sự có thể ăn sao?

Tuy còn chưa tới tình trạng có thể độc chết Ma cà rồng, nhưng mà…

Biểu lộ cổ quái của mấy vị nam sĩ thành công chọc giận ba vị nữ sĩ phải xuống bếp, bởi vậy…

“Ăn đi…” Rosalie đau buồn kéo Emmett đang muốn chuồn đi lại.

” Rosalie anh…” Emmett khóc không ra nước mắt.

Carlisle dưới ánh mắt uy hiếp của Esme bạn lữ liền giơ nĩa lên. Căn cứ tinh thần yêu thương có nạn cùng chịu, Edward cũng không thể không đâm một khối thịt bò lên.

“Phi…” Bốn vị nam sĩ đều hộc thịt bò trong miệng ra, trên gương mặt đồng thời hiện ra biểu lộ thống khổ.

“Ngô…” Sắc mặt ba vị nữ sĩ ăn ‘Rau salad’ cùng ‘Khoai điều’ cũng khó coi vô cùng.

“Đa tạ các vị khoản đãi.” Alan ưu nhã thi lễ một cái, đang chuẩn bị cáo từ.

Ánh mắt lơ đãng ngắm đến bộ dạng thống khổ của Edward, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn: “Trong bếp còn có một nồi mì ăn liền, các người… Đi ăn đi.”

Sau khi lên lầu, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của nhà Ma cà rồng “Ăn ngon thật!”, “Mỹ vị!”, cùng với thanh âm giành thức ăn, khóe môi Alan giương lên lên.

Đáng nhắc chính là, sau đó Alice tiết lộ, nồi mì ăn liền kia đều bị nhà Cullen ăn sạch sẽ, ngay cả một chút nước canh còn lại trong tô cũng bị bọn họ chấm với bánh mì ăn luôn.

Quy tắc hành động thứ mười hai của Slytherin: giảo hoạt là đặc tính của chúng ta, tránh nặng tìm nhẹ là thủ đoạn của chúng ta.

……………………………………..

Giáo sư number one, giáo sư số một, giáo sư duy ngã độc tôn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.