Mộ Sắc Thần Quang

Chương 9: Chương 9: Vào ở . . .




So sánh với khu rừng mông lung vì bị sương mù bao phủ, căn biệt thự có vẻ sáng sủa đến bất ngờ, tầm nhìn rất rộng rãi. Nơi này ban đầu hẳn có rất nhiều gian phòng, nhưng hầu hết các vách tường ở tầng một đều bị phá bỏ, biến thành một không gian càng rộng lớn. Toàn bộ vách tường phía nam cuối phòng đều được thay thế bằng những tấm thủy tinh, có thể nhìn thấy bóng cây tuyết tùng bên ngoài, trên bãi cỏ trải dài, một dòng suối trong vắt chảy róc rách dọc theo núi đá.

Một cầu thang to lớn uốn lượn chiếm cứ bên trái gian phòng, mặt tường sạch sẽ, trần nhà đầy những hoa văn, sàn gỗ tỏa ra mùi hương thơm ngát, tấm thảm tinh xảo, tất cả đều có cùng một màu, gần như chìm trong một màu ngân bạc nhu hòa.

Tầm mắt Alan dò xét toàn phòng, càng xem càng hài lòng, suy nghĩ vô luận thế nào cũng phải đoạt lại ngôi biệt thự này lại càng kiên định hơn.

Đến lúc đó chắc chắn phải thêm vào vật trang trí phỉ thúy màu xanh, cải tạo thành kiểu dáng theo phong cách Slytherin.

Ánh mắt Alan lại lần nữa thoả mãn quét qua toàn phòng, không tránh khỏi thấy được hai chàng trai ngồi trong phòng khách trước nhà bếp.

Edward Cullen!!!!!

Emmett Cullen!!!!!

Ánh mắt sắc bén của Alan hung hăng đảo qua hai kẻ thù!

Cự quái hình người, ngày đó lợi dụng lúc cậu đang trong trạng thái hóa thú thiếu chút nữa đóng gói cậu về nhà làm thú cưng, sau đó lại suýt làm cậu ngã chết, đại tinh tinh trong đầu nhồi đầy cỏ lác!

Tên giám ngục Azkaban biến dị, hôm qua trong nhà ăn dùng loại năng lực kỳ dị dò xét nội tâm cậu, con khổng tước màu đồng suýt nữa dọa cậu đến ma lực bạo động!

A, còn có mỹ nhân tóc vàng Rosalie kia, cao ngạo kéo cánh tay con đại tinh tinh, điều này làm Alan cơ hồ muốn khâm phục đây là tổ hợp điển hình tuyệt vời giữa mỹ nhân và quái thú.

Còn có một người phụ nữ hơi lớn tuổi hơn một chút, có lẽ chính là nữ chủ nhân nhà này. Đây là một phụ nữ xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, mái tóc màu nâu nhạt mềm mại như gợn sóng phập phồng. Bà có vóc dáng nhỏ bé, thân hình tinh tế, nhưng không gầy như những người khác, bà tròn trỉnh hơn chút ít.

Đây chính là toàn thể thành viên gia tộc Cullen, vợ chồng Cullen vô sinh cộng thêm năm đứa con nuôi không biết nhặt được từ nơi nào!

Tuy hôm qua bị kích thích nhưng Alan đã khôi phục không ít bản tính xà vương tầng hầm, mặc dù không nói ra miệng, nhưng lời nói thầm trong lòng lại vô cùng cay nghiệt!

Đám người này đều có chỗ tương tự kinh người!

Đây không phải nói ngũ quan bên ngoài của họ, tướng mạo họ cũng không giống nhau, mà là nói đặc thù tương tự giữa họ, họ đều có làn da trắng nõn bóng loáng như đá cẩm thạch, vẻ ngoài mị hoặc mà xinh đẹp, đáy mắt có quầng thâm như một đêm chưa ngủ.

“Chào, là cậu hả.” Emmett mở miệng đầu tiên, hàm răng trắng hếu làm cho trái tim đang cố gắng trấn định của Alan đột nhiên nảy lên.

“Đúng vậy, hôm qua em luôn muốn làm quen với cậu ấy, cậu ấy thật không giống người thường.” tiếng ngâm xướng nhưvang lên,Alice dẫn Alan tới phòng khách, tuy nét mặt có vẻ rất nhiệt tình, nhưng tứ chi cũng không tiếp xúc với Alan.

Lần này Alan có chuẩn bị, vừa tiến vào phòng liền vận dụng Bế Quan Bí Thuật đến cực hạn, ngăn cách hết thảy sức mạnh từ bên ngoài.

Nhưng cậu cũng không cảm nhận được sức mạnh tương tự Nhiếp Hồn Lấy Niệm kia nữa, người điều khiển sức mạnh này, Edward Cullen, đang dùng ánh mắt không rõ ý nghĩa nhìn cậu, hơn nữa biểu lộ trên mặt trong nháy mắt có vẻ rất khác thường.

Trong ánh mắt bình tĩnh của Alan xuất hiện một tia hoặc trêu tức, hoặc địch ý, hoặc không biểu tình, không khí lúc này có chút xấu hổ khó tả.

Thanh âm nhu hòa như tơ lụa phá vỡ trầm mặc ngắn ngủi ấy, thanh niên tóc vàng dùng ngữ điệu cực kỳ ôn hòa nói: “À, cậu Prince, tôi là bác sĩCarlisletrong trấn, người này là vợ tôi, Esme, làm công việc khôi phục cổ vật.”

Ông nhìn người phụ nữ mỹ mạo có khuôn mặt trái xoan, sau đó dương dương tự đắc hất cằm về phía bên kia: “Bọn họ đều là con tôi.”

“Alice.” Thiếu nữ tóc đen hoạt bát như tinh linh gật đầu giới thiệu đầu tiên.

“Jasper.” Ngữ khí lạnh như băng từ miệng thiếu niên tóc vàng tràn ra, nhưng Alan lại nghe ra trong đó có sự cương nghị của một chiến sĩ.

“Emmett.” Đây là cự quái hình người thể trạng to lớn kia, hắn nói xong liền cười hì hì nhìn Alan!

“Rosalie.” Mỹ nhân tóc vàng cao ngạo có chút tâm không cam lòng không nguyện giới thiệu mình.

“… Edward.” Khổng tước lông màu đồng trầm mặc một hồi, nhìn Alan nói.

Chẳng biết tại sao, Alan vẫn có thể cảm thấy dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn có một loại dao động cực lớn.

Rồi sau đó, lại là một mảnh im lặng.

“Cậu biết chúng tôi không?”Alicecười nói: “Ngày hôm qua chúng ta gặp mặt ngay trong nhà ăn, chỉ là cậu… sau đó cậu đi phòng y tế, thân thể cậu đúng là không tốt.”

Vấn đề cô hỏi có chút xấu hổ, nhưng có vẻ rất đơn thuần thẳng thắn.

“Nha… Đương nhiên, tôi đương nhiên biết rõ.” Alan bị không khí nghẹn khuất này làm uất giận, lạnh lùng cười nói: ” Gia đình Cullen ngoài thị trấn, người người đều truyền tai nhau ——những vị đại danh đỉnh đỉnh đây chứ đâu.”

Mặc dù có chút hối hận, nhưng Alan dần biến hóa thành hình tượng lời nói ác độc kiếp trước, mặt không đổi sắc nói ra lời nói rất có thể sẽ làm cả nhà Cullen tức giận.

“Phụt.”Alicengạc nhiên mở to hai mắt, tiếp theo bất ngờ bật cười, sau đóCarlisle, Emmett, Esme ba người cũng không nhịn được phì cười.

“Cậu thật đáng yêu.”Alicenhảy đến trước mặt Alan, nhìn thẳng ánh mắt cậu, vô cùng hứng thú hỏi: “Như vậy, hiện tại cảm giác của cậu như thế nào?”

“Rất hiển nhiên.” Alan cẩn thận lui về phía sau một bước: “Thanh danh, cũng không có nghĩa là tất cả.”

Lần này ngay cả sắc mặt của Rosalie và Jasper cũng thoáng buông lỏng, chỉ có vị khổng tước lông màu đồng trong mắt Alan kia vẫn là mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ mỉm cười.

“Khụ khụ…” sự việc nho nhỏ xen giữa qua đi, Carlislenói ra: “Như vậy về vấn đề nhà ở tôi nghĩ…”

Bọn họ lại không thẹn quá hoá giận sao!

Alan có chút hoài nghi suy đoán của mình, chẳng lẽ bọn họ không phải… Không, không thể phủ quyết bừa bãi như vậy, tựa như năm đó trong bầy sư tử Gryffindor không phải còn lòi ra lão cáo già Dumbledore ư, như vậy trong huyết tộc sản xuất ra vài con Ma cà rồng dị chủng cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Alan gần như có thể khẳng định thân phận của đối phương, chỉ là nếu bọn họ không muốn lòi đuôi trước, Alan cũng không muốn ngả bài, dù sao chủng tộc ẩn cư phải được tôn trọng, lời mở đầu của ở Hogwarts kiếp trước có nói. Tuy không biết Ma cà rồng có được tính là sinh vật thần kỳ không, nhưng Alan vẫn bất giác đưa bọn họ quy về một loại, huống hồ…

Quy tắc hành vi thứ 30 của Slytherin: nói nhiều tất nói hớ!

Alan lo lắng suy nghĩ, ngoài miệng lại không dừng lại: “Đương nhiên, chuyện này chúng ta cần nói rõ ràng.”

“Mấy năm trước chủ nhân biệt thự này, ông William, lúc đem nhà cho chúng tôi thuê mặc dù không làm thủ tục, nhưng chúng tôi đã giao tiền thuê nhà mười năm, từ đó về sau liền không có tin của ông William, thật không ngờ hiện tại…” Carlisle mời Alan ngồi xuống sa lon, ông hình như lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận, mà những người còn lại hầu như đều đứng ở bốn phía căn phòng, như có như không bảo trì tư thế vây quanh, điều này làm Alan có cảm giác bị canh chừng, còn có địch ý cùng thái độ cảnh giác.

“Vậy thì tôi không rõ lắm, nhưng nửa tháng trước cha tôi xác thực là mua nhà này từ tay một người tên William, các thủ tục này đều có hiệu lực pháp luật….” Alan liếc nhìnCarlisle, bề ngoài có chút hả hê: “Xem ra các ông bị gạt rồi, ông William cũng không đem giấy tờ của biệt thự cho các người, mà ông ta lại không trưng cầu sự đồng ý của các người bán căn nhà này cho tôi…”

“A, vậy thì thật là tiếc quá.”Carlisletựa hồ cũng có chút xấu hổ.

“Đối với việc này tôi thật rất đồng tình, tuy nói như vậy có chút không có tình người, nhưng mà…” Alan có cảm giác rất hãnh diện: “Tôi muốn biết chính là, các người… Quyết định giải quyết chuyện này như thế nào?” Kỳ thật Alan càng muốn trực tiếp hỏi bọn họ quyết định khi nào thì rời khỏi nơi này, nhưng vì đảm bảo an toàn tính mạng, cậu vẫn có chút không cam lòng lựa chọn cách nói uyển chuyển hơn.

“Cái gì! Chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta chuyển đi?” Rosalie tức giận mở miệng, phảng phất như cô mới là chủ nhân hợp pháp của biệt thự này: “Chúng ta ở trong này hai năm, dựa vào cái gì muốn chúng ta chuyển đi!!!!!!”

“Tiểu thư Cullen!” Alan nhướng mi, giả cười lấy ra một sấp văn kiện và giấy tờ bất động sản của biệt thự từ túi xách.

Loại biểu lộ giả cười này cậu từng thấy qua trên mặt con bạch khổng tước Lucius, vốn là loại giả cười rất khinh thường, hiện tại mới phát hiện đó còn là biểu lộ khi tức giận.

Một chồng văn kiện thật dày bị ném lên bàn trà, thành công chặn lời nói còn trong miệng Rosalie lại.

” Tiểu thư Cullen, có vẻ cô quên rồi, như vậy tôi không ngại nhắc nhở cô: nơi này, là nhà ở của tôi.”

Cho nên đừng nói những lời hùng hổ như vậy? Người trước mặt ngươi đây mới là chủ nhân biệt thự này!

“Ngươi!” Trong mắt Rosalie tuôn ra một đoàn hung quang, mắt Alan hơi híp lại, mặc dù có chút hối tiếc vì quá mức xúc động, nhưng cũng không hối hận, trên tay đã âm thầm chuẩn bị Crucio!

Sở dĩ không phải Avada Kedavra, bởi vì đó là ma pháp chuyên nhằm vào linh hồn, tuy uy lực cực mạnh, gần như không cách nào có thể cứu chữa, nhưng trong truyền thuyết Ma cà rồng không có linh hồn, bởi vậy đối với bọn họ không nhất định sẽ hữu dụng.

“Rosalie.” Một thanh âm lạnh lùng cương nghị chen vào, thiếu niên trầm mặc tên Jasper kia tiến lên một bước ngăn cản người chị gần như nổi điên.

Một loại năng lực kỳ dị xuất hiện trong không gian, vô luận là Rosalie đang thịnh nộ hay Alan đang âm thầm đề phòng đều cảm thấy sự tức giận trong lòng bắt đầu chậm lại, không khí dần dần không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.

Đây là cái gì?

Năng lực vốn có của Ma cà rồng sao? Lại có thể ảnh hưởng tâm tình người khác.

“Được rồi, Rosalie…”Carlislera hiệu cho Emmett giữ chặt cô, tuy rất không cam tâm, nhưng Rosalie vẫn ngậm miệng lại, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Alan!

Carlislengược lại mỉm cười nói với Alan, “Cậu Prince, cả nhà chúng tôi đều rất yêu mến chỗ này, cậu xem có thể bán ngôi biệt thự này cho chúng tôi hay không… Đương nhiên, chúng tôi sẽ tìm một căn nhà ở thị trấn tốt hơn nhiều so với căn này để đền bù tổn thất cho cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

“Chỉ sợ không thể!” Alan lập tức từ chối: “Tôi cũng rất hài lòng đối với nơi này.”

Cậu đang muốn tìm một nơi đủ yên tĩnh, đủ bí mật, lại phù hợp thẩm mỹ của mình để làm chỗ ở, hoàn cảnh ở thị trấn thật sự quá ầm ĩ.

Hơn nữa cậu còn chuẩn bị nghĩ biện pháp để luyện tập lại ma pháp kiếp trước trong thời gian học trung học, bắt đầu ôn lại ma dược, những thứ này cũng không thể cho người khác biết, cậu cũng không muốn mạo hiểm bị người trên trấn phát hiện mình là một phù thủy.

Gần đây ma lực trong cơ thể bạo động có xu hướng dần tăng trưởng, lực phá hoại của ma lực bạo động là kinh người! Ở trong rừng rậm xa thị trấn sẽ tốt hơn, nếu ở lại trong trấn, rất khó bảo đảm sẽ không phát sinh sự kiện trọng đại gì!

“Ngươi không nên quá đáng!” Rosalie rõ ràng tức giận không nhẹ.

Sắc mặt Alan cũng cứng lại, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, thì bịAlicecắt đứt.

“Bằng không như vầy đi.” Hai tayAlicevung lên, “Chúng ta ở cùng một chỗ chẳng phải tốt sao, dù sao còn nhiều phòng mà.”

“Không thể!” Hai thanh âm bất đồng âm điệu vang lên.

Một cái tự nhiên là chủ nhân đương nhiệm của biệt thự, Alan, tuy cậu mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi cùng giao chiến miệng lưỡi với đám Ma cà rồng hư hư thực thực này, nhưng cũng không có nghĩa là cậu nguyện ý mạo hiểm tính mạng mỗi ngày đối mặt với bọn họ!

Coi như đám Ma cà rồng này không hung ác điên cuồng, nhưng chúng vẫn là Ma cà rồng a!

Một thanh âm khác không phải của Rosalie phản đối lợi hại nhất, mà là của con khổng tước màu đồng hay dùng ánh mắt chứa đựng thâm ý nhìn chằm chằm Alan từ lúc cậu vào nhà đến giờ, Edward Cullen.

“Việc này không được!” Thiếu niên tuấn mỹ dùng ánh mắt kiên định nhìn Carlisle: “Cha biết cái này không được,Carlisle, không thể…”

“Nhưng đây là biện pháp giải quyết duy nhất không phải sao!”Carlislemỉm cười nhìn hắn: “Cũng không có gì không tốt, chúng ta thật sự không thể tìm thấy căn nhà nào thích hợp hơn ở đây. Mà cậu Prince cũng không muốn rời đi không phải sao? Như vậy cậu Prince, cậu thì sao? Vì dù sao đây cũng là nhà của cậu, quyền quyết định thuộc về cậu.”

“Không!” Edward thở hổn hển, trừng mắt nhìn Alan, nói: “Carlisle, cậu ta…” Hắn hung hăng nửa ngày, rốt cục không nói một lời, đá cửa rời khỏi.

“Tốt.” Chẳng biết tại sao, Alan không cự tuyệt, có thể do cảm nhận được sự sảng khoái khi trả thù được chuyện ngày đó, Edward làm cậu giật mình mà sợ tới mức cả đêm không ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.