Mộ Sắc Tịch Hoa

Chương 107: Chương 107: Dị biến




Tuy người trước mắt là Mộ Tịch Thịnh nhưng Mạc Cơ không dừng bước, hai tay mãnh lực đẩy về phía trước, hai đạo lực lượng đen sẫm hỗn loạn phóng tới trước mắt. Mạc Cơ thật sự điên rồi, mục đích chỉ có một, chính là đem Mộ Ti Vũ cùng Mộ Tịch Thịnh đều giết chết.

“Cha —— đừng ——”

Thoáng ngây người, có chút không kịp phản ứng với dị trạng trước mắt, cho đến khi hơi thở hủy diệt lao về phía mình, Mộ Ti Vũ mới thanh tỉnh lại, hành động đầu tiên chính là muốn đẩy Mộ Tịch Thịnh ra.Lúc này muốn thiết trí kết giới cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể dùng lực lượng của bản thân liều mạng. Hai tay đẩy về phía trước, chân phải cố sức trụ trên mặt đất, sắc mặt nghiêm trọng, hai đạo ánh sáng trắng đen cùng lúc bay ra, vừa lúc chống lại năng lượng của Mạc Cơ.

“OANH!!!” — Một tiếng nổ thật lớn, đại địa đều rung động, toàn bộ Thiên điện lung lay rồi sụp xuống, đợi mọi người kịp phản ứng thì thật nhiều sinh mạng vô tội đã biến mất giữa trận chấn động cường đại này, ngay cả chết như thế nào cũng không biết, không phải bị nổ bay cũng là bị tường đá đè chết.

Hai luồng lực lượng va chạm mạnh, nặng nhất là trong phạm vi Thiên điện.

Mộ Tịch Thịnh thân thể run rẩy, tựa hồ sắp đứng không nổi. Mộ Ti Vũ vội vã từ phía sau đỡ lấy hắn.

“Cha, ngươi không sao chứ?” Miệng hỏi, ánh mắt vẫn trừng Mạc Cơ trước mặt, hận không thể đem y thiên đao vạn quả.

“Không có việc gì ——” Nói thật nhỏ, trong lúc nhất thời khí huyết có chút không thuận, “Vũ nhi, nhìn xem Khương Quân cùng nữ vương thế nào!”

Mộ Tịch Thịnh không phải thực sự quan tâm sống chết của hai người kia, chỉ là hắn biết rõ tính tình Vũ nhi, nếu hai người kia chết oan ở đây, bảo bối sợ rằng sẽ áy náy cả đời, hắn không muốn chuyện như vậy phát sinh.

Quay đầu nhìn lại một chút, hai người nằm trên mặt đất ngoại trừ dính chút bụi bẩn ra đều không có gì khác lạ, lập tức thở dài một hơi, “Các nàng không có việc gì!” Nói xong liền phất ống tay áo, đem bọn họ thu vào thế giới hỗn độn của mình.

“Cha, ta đỡ ngươi đến bên cạnh nghỉ ngơi, còn lại, giao cho ta!”

Trong mắt Mộ Ti Vũ tràn đầy lo lắng, lực lượng phản kháng của kẻ này ngày càng lợi hại, không giống như Mộ Tịch Thịnh sinh ra từ vực sâu hắc ám, trên thân thể hắn có dị chủng năng lượng áp chế, cho nên hắn không bị quy luật thiên địa chế ước.

“Vũ nhi, ngươi ——”

Không phân trần cũng không để Mộ Tịch Thịnh phản bác, Mộ Ti Vũ nhanh chóng đưa hắn sang một bên, tiện tay làm thêm một kết giới bảo hộ bao lên người hắn.

Lúc này, Mạc Cơ tựa hồ ngừng lại. Chờ Mộ Ti Vũ bận rộn xong cũng không tiếp tục cử động nữa, chỉ ngây ngốc đứng tại chõ, cũng không biết đang chờ cái gì, gương mặt cúi gằm chậm rãi ngẩng lên. Trên mặt là biểu tình trống rỗng, giống như một con rối không có sinh mệnh, da thịt biến thành màu xanh trắng quỷ dị, giống một tử thi. Con mắt cũng biến thành màu đỏ thị huyết, trợn tròn, không gợn sóng, như hai miệng giếng cạn sâu hút, như thể chỉ có máu tươi mới có thể làm cho nó dao động.

“Hừ, Mạc Cơ không ai bì nổi cư nhiên biến thành như vậy. Đừng tưởng ta sẽ niệm tình ngày xưa mà thủ hạ lưu tình với ngươi, ngươi ngàn không nên, vạn không nên hạ thủ với cha ta! Ngươi biết rõ, hắn là người quan trọng nhất của ta!”

Hiển nhiên không muốn nhiều lời nữa, Mộ Ti Vũ lập tức thủ thế, Mặc Châu sớm đã được triệu hồi trên đỉnh đầu, phát ra lục quang sáng bóng. Hiện tại Mặc Châu so với trước kia khác biệt rất nhiều, sức mạnh càng thêm cường đại, bởi vì nàng cùng Mặc Tâm đã dung hợp trở lại.

Tay phải vung lên, ngọc kiếm màu xanh đen ánh lên tia sắc lạnh xuất hiện trên tay, khoát tay vẽ một đường kiếm hoa xinh đẹp, chỉ về hướng Mạc Cơ.

Cử chỉ khiêu khích như vậy, Mạc Cơ vẫn không hề động tâm, đứng im như tượng, mắt chớp cũng không chớp một cái.

“Này, ngươi làm sao vậy?”

Chậm rãi tới gần Mạc Cơ, vốn tưởng rằng Mạc Cơ sẽ phản kháng, nhưng thời gian một chén trà đã trôi qua, y vẫn đứng tại chỗ, như thể lực lượng trùng kích vừa rồi cũng đã giết chết y.

“Chủ nhân, y có chỗ không thích hợp! Trong thân thể đó tựa hồ như đang có cái gì đó đánh nhau!”

Tiếng của Mặc Tâm từ đỉnh đầu truyền đến. Trong thân thể Mạc Cơ có cái gì đó đang đánh nhau, là cái gì cơ? Mộ Ti Vũ nghĩ thế nào cũng không rõ. Mạc Cơ biến thành như vậy tuy rằng rất kì quái, thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua chuyện trong thân thể có thể có cái gì đánh nhau.



Trong bóng tối có hai đôi mắt lẳng lặng nhìn tất cả. Ánh mắt vốn thỏa mãn lại đột nhiên thay đổi.

“Thất bại? Không có khả năng!”

Một người phẫn nộ thấp giọng rít gào. Hắn không thể tin được, lời nguyền Huyết nhãn hai người bọn họ tốn 7 phần sức mạnh mới hoàn thành vậy mà có khả năng mất hiệu lực, nói ra ai tin?

“Chúng ta trước cứ yên lặng theo dõi diễn biến, nếu như thực sự thất bại, đến lúc đó, tự mình động thủ!”

Người còn lại trầm ổn hơn nhưng trong giọng nói cũng không thể che giấu phẫn nộ. Bán thần chết tiệt, đồ Thần tộc vất đi, thân thể sứt mẻ kia căn bản không thể chịu nổi một kích, thứ như thế lại dám chống lại nguyền rủa của bọn họ, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất đối với hai người.



Mũi kiếm mắt thấy sẽ đâm vào ngực Mạc Cơ, sắc mặt Mạc Cơ đột nhiên biến đổi, một hồi bi thương, một hồi dữ tợn, ánh mắt cũng đổi tới đổi lui, một hồi là màu đỏ tà ác thị huyết, một hồi lại thành màu đen bình thường, sau đó lại biến đỏ, trong miệng không thể ức chế phát sinh rên rỉ thống khổ.

“A —— Viễn —— mau, nhanh —— giết—— ta——”

Một câu nói mất hồi lâu mới gián đoạn nói hết, chỉ chốc lát, Mạc Cơ lại biến thành con rối mặt không chút thay đổi, ngơ ngác đứng.

“Ngươi làm sao vậy? Nói đi!”

Tuy rằng trong lúc tức giận có nói sẽ không tha cho Mạc Cơ, nhưng tới lúc chân chính hạ thủ, tâm lại không đành lòng. Lòng quá mức nhân từ, có đôi khi trở nên có chút không giống chính mình.

“Cha, ta nên làm gì bây giờ?”

Tay hơi run, tựa hồ không còn sức cầm kiếm, phải dùng hai tay mới có thể giữ chặt.

“Vũ nhi, giết y, đó là ý muốn của Mạc Cơ!”

Nghe được lời Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ định thần, thật sâu hít một hơi, dùng lực đâm kiếm về phía trước. Theo ngọc kiếm đâm vào, Mặc Châu càng phát ra quang mang chói mắt, theo kiếm nhắm thẳng vào ngực Mạc Cơ.

“Không ——”

Nhắm hai mắt, chung quy vẫn không đành lòng. Trước mắt vụt qua một ít cảnh tượng, khi đó bọn họ còn đang ở thiên giới. Cả ngày, bản thân chỉ thích ngồi trên mây nhìn xuống nhân gian, khi đó Vô Hoa không thể hiểu được hành động này của mình, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian ở cùng mình như vậy. Bên cạnh mình vĩnh viễn chỉ có Mạc Cơ, mặc dù không có kiên nhẫn, nhưng Mạc Cơ luôn lẳng lặng ngồi đó cùng mình.

Mạc Cơ biết Tịch Viễn cô đơn, cũng là người hiểu Tịch Viễn nhất. Thậm chí có vài phương diện, so với Vô Hoa còn hiểu rõ hơn. Bản thân khi đó đã từng nói qua, Vô Hoa là sự tồn tại duy nhất còn quan trọng hơn tính mạng của mình, còn Mạc Cơ là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình lúc đó, không có cái ác liệt của Mạc Cơ, tính mạng của mình cũng sẽ không hoàn chỉnh.

“Mau!!!”

Dùng chút khí lực cuối cùng, Mạc Cơ nắm lấy ngọc kiếm trước ngực, đâm xuyên. Khóe mắt trượt xuống một giọt huyết lệ, thê mỹ mà quyết tuyệt.

Nghiệt duyên của bọn họ đến đây là kết thúc, còn là dấu chấm cho bản thân mình tự viết ra. Mạc Cơ cười, khóe mắt lại bi thương rơi lệ. Đã bao nhiêu năm y không khóc? Lần đó là vì Vô Hoa, lần này là vì Tịch Viễn.

“Cẩn thận hai người bên cạnh ta!”

Nói xong câu cuối cùng, thân thể vô lực ngã xuống, như một con bướm rơi xuống vách núi, xoay tròn một vũ điệu điêu linh, chung quy chạy trời không khỏi nắng, tất cả đều phải kết thúc.

Mắt mở trừng trừng nhìn thân thể kia ngã xuống, cảm giác bất lực làm Mộ Ti Vũ kinh hồn táng đảm. Mạc Cơ chung quy không ngã xuống mặt đất, mảnh đất ô uế này không xứng được nhiễm bẩn thân thể y, y ở tại giữa không trung, từng chút từng chút tiêu tán, biến mất. Giữa không trung hiện ra quang mang ngũ sắc, chiếu sáng một mảnh đại địa.

Ngẩng mặt lên trời, cố nén cảm xúc, nước mắt lại không chịu thua chảy xuống. Vô luận là kẻ nào làm ra tất cả những chuyện này, y đều sẽ bắt hắn nợ-máu-trả-bằng-máu.



“Thực sự thất bại! Hừ —— Không nghĩ tới thứ chết tiệt kia vào phút cuối cùng lại giãy được khỏi nguyền rủa Huyết nhãn, xem ra chúng ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ, bằng không một ngày bọn họ tìm được chúng ta, sợ rằng tình thế sẽ biến hóa!”

“Tìm được? Làm sao mà tìm được? Hai người kia hiện tại căn bản không phải đối thủ của chúng ta! Dù bọn chúng không tới tìm thì giờ cũng là thời cơ cho chúng ta hiện thân!”

“Nghĩ tới lại tức, công lực bỏ ra đều uổng phí!”

Lần này phải hành động thực sự, không phải vui đùa tiểu đánh tiểu nháo. Trong lòng hai người quyết định, nhìn nhau cười một cái, đáy mắt không che giấu được kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.