Đó là một hạt châu màu xanh đen, giống như nước hồ, chỉ là càng thêm xanh biếc, hiện ra lưu quang mơ hồ, hạt châu theo hai mảnh hộp vỡ bay ra.
Hai mảnh hộp cũng phát sinh biến hóa, chậm rãi hợp lại cùng nhau. Hoa văn trên hộp đụng vào nhau, thu nhỏ lại, biến thành một đài hoa, đón lấy hạt châu, hai người hòa hợp nhất thể.
“Cư nhiên là Mặc Châu, không nghĩ tới thánh vật Ngự tộc mất tích vạn năm hóa ra lại ở chỗ này!”
Mộ Tịch Thịnh vẻ mặt không phân biệt được thực hư nhìn hạt châu đã bay đến trước mắt. Hạt châu cứ như vậy bay lơ lửng trước mắt bọn họ, như đang chờ bọn họ đến hái.
“Cái gì là Mặc Châu?”
Mộ Ti Vũ hiếu kì đánh giá hạt châu tản ra ánh sáng kì dị trước mắt, tâm lý rất thích, không khỏi vươn tay đến lấy, Mộ Tịch Thịnh nghĩ muốn ngăn cản cũng không kịp.
Mộ Tịch Thịnh cho rằng Mộ Ti Vũ sẽ bị hạt châu thương tổn nhưng không nghĩ tới lại chẳng có gì xảy ra cả, bảo bối cứ như vậy đem hạt châu nắm vào trong tay. Hạt châu nằm gọn trong tay Mộ Ti Vũ, ánh sáng chói mắt cũng tiêu tán, nếu ai không biết sẽ chỉ cho nó là một hạt châu đẹp mà thôi.
“Cha, rốt cuộc cái gì là Mặc Châu a?”
Mộ Ti Vũ đánh giá hạt châu trên tay, vẻ mặt hiếu kì. Hạt châu nắm trong tay có cảm giác ôn hòa, rất thoải mái. Mộ Ti Vũ cảm thấy dường như hạt châu này vốn thuộc về mình vậy, cầm trên tay, giống như là tìm về một bảo vật đã mất từ lâu.
“Mặc Châu sao? Nói thật cha cũng chưa từng chân chính nhìn thấy nó, chỉ đọc một quyển sách cổ có miêu tả về nó. Bất quá nhìn đặc điểm đặc thù này, không thể nghi ngờ, chính là Mặc Châu.”
“Kia cha, ta có thể giữ nó không? Vũ nhi rất thích a!”
“Ân, nếu Vũ nhi thích thì cứ giữ lấy, cũng không có hại gì.”
Mộ Tịch Thịnh trên mặt nhìn không ra biểu tình nhưng trong lòng thật ra lại có muôn vạn tâm tư.
Ngự tộc, là một tộc nhân còn cường thế hơn Thần tộc có từ vạn năm trước, mỗi một tộc nhân của Ngự tộc đều có lực lượng không gì sánh kịp. Bởi số lượng tộc nhân Ngự tộc rất ít cho nên đối với Thần tộc đông đúc cũng không trở thành uy hiếp gì lớn, thế nhưng sự tồn tại của Ngự tộc thủy chung vẫn là một cái gai trong lòng Thần tộc.
Nhưng mà đến một ngày, không một chút dấu hiệu báo trước,Ngự tộc cư nhiên bị diệt tộc. Tất cả văn minh của Ngự tộc, một chút di tích cũng không còn sót lại.
Thời gian đó, Mộ Tịch Thịnh, phải nói là Vô Hoa còn chưa có sinh ra, đương nhiên không có khả năng chứng kiến màn hủy diệt kia. Tất cả về Ngự tộc, chỉ là Vô Hoa thường ngày đọc sách cổ trong thần điện, vô ý thấy qua vài lần. Đương nhiên, thông tin cũng rất ít ỏi.
Về Mặc Châu, trấn tộc chi bảo của Ngự tộc thật ra có ghi chép kể lại tương đối kĩ càng.
Mặc Châu sở hữu lực lượng thần bí, đồng thời có linh tính, không phải người Ngự tộc nào cũng có thể khống chế, Mặc Châu chỉ trung thành phục vụ hoàng tộc Ngự tộc. Chính nhờ có Mặc Châu, hoàng tộc Ngự tộc mới có thể có địa vị tối cao trong tộc.
Nói đến hoàng tộc Ngự tộc cũng rất là kì quái, bởi vì mỗi đời hoàng tộc chỉ có một người, một Tân hoàng tộc được sinh ra tức là Lão hoàng tộc sẽ mất đi.
Nhưng mà màn hủy diệt vạn năm trước, huyết mạch Ngự tộc hẳn đã bị tuyệt diệt rồi mới đúng, Mặc Châu tượng trưng cho hoàng tộc Ngự tộc cũng tiêu thất, vô luận người các giới tìm bao lâu cũng không thể tìm ra.
Không nghĩ tới bảo vật các giới mơ ước vạn năm qua lại ở nhân gian làm Mộ Tịch Thịnh vô cùng kinh ngạc. Huống chi, nhìn tình hình trước mắt, Mặc Châu tựa hồ nhận thức Mộ Ti Vũ là chủ nhân. Mộ Ti Vũ kiếp trước là Tịch Viễn, con trai của Thánh thuộc Thần tộc, không có khả năng có huyết thống Ngự tộc, Ngự tộc chi bảo lại nhận thức y là chủ nhân, đây không phải quá kì quái sao?
Thế nào cũng đoán không ra, Mộ Tịch Thịnh quyết định không nghĩ nữa, việc cấp bách là phải tìm đường ra ngoài.
Mộ Ti Vũ có đồ chơi mới cũng không chú ý cha suy nghĩ cái gì, nó quyến luyến không rời lật tới lật lui hạt châu trong tay, càng xem càng thích. Hạt châu tựa hồ có ẩn chứa lực lượng gì đó, xuyên qua da bàn tay, chậm rãi tiến vào huyết mạch, lan ra toàn thân, rất thoải mái.
“Một vạn năm, ta cuối cùng cũng đợi được người, chủ nhân! Mặc Châu đã nhận chủ, sứ mạng của ta đã hoàn thành, ta có thể yên tâm đi rồi.”
Một giọng nữ du dương đột nhiên từ trong lòng hồ tĩnh lặng vang lên, nghe thanh âm hẳn là một nữ tử còn trẻ lại mang theo tang thương nói không nên lời.
“Là ai? Đi ra!”
Mộ Tịch Thịnh toàn thân căng thẳng, trong hồ có người, vì sao hắn không phát hiện? Hắn không khỏi đem Mộ Ti Vũ ôm chặt hơn, Mộ Ti Vũ hiển nhiên cũng bị thanh âm đột ngột này dọa sợ, rụt lui vào trong lòng cha, cặp mắt hiếu kì nhìn hồ nước phát ra thanh âm.
“Hồ nước cũng có thể nói chuyện sao? Thật kỳ quái!”
Mộ Ti Vũ trong lòng nghĩ, lại nhỏ giọng nói ra.
Một nữ nhân thân người đuôi rắn, toàn thân phủ bọt khí lục sắc chậm rãi từ trong lòng hồ bay lên. Nữ tử có một mái tóc dài màu xanh đen, trên thân mặc một kiện sa y màu xanh lục nhạt, làn da trắng phát ra quang mang như trân châu, hai con mắt cũng xanh biếc, hạ thân không có chân mà là một đuôi rắn có hoa văn kì lạ, nếu để ý kĩ sẽ thấy hoa văn đó giống y hệt hoa văn trên cái hộp bạc.
Mộ Ti Vũ nhìn đến ngây người, vốn tưởng rằng phụ thân đã rất đẹp, không nghĩ tới tỷ tỷ này còn đẹp hơn. Nó kinh ngạc mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, nhìn không chớp mắt.
Điều này đã chọc tức Mộ Tịch Thịnh, không thể phủ nhận nữ nhân yêu mị đột nhiên xuất hiện này rất đẹp, hắn cũng có phút chốc thất thần, nhưng cứ như vậy đem lực chú ý của bảo bối nhà hắn hút đi hết thì cũng thật quá đáng. Trong lòng hắn ê ẩm, quay qua nữ nhân trước mắt, chỉ có đố kị thật sâu.
“Ngươi là ai? Nhìn hình dạng này của ngươi hẳn không phải là người.”
Mộ Tịch Thịnh lạnh lùng hỏi.
“Ngươi nói rất đúng, ta không phải là người. Không nghĩ tới sau vạn năm, cư nhiên ở chỗ này nhìn thấy Thần tộc. Quả nhiên số phận là một điều kì diệu!”
Nữ tử nhợt nhạt cười, vẻ thanh lãnh còn đẹp hơn ánh trăng.
“Các ngươi nhất định hiếu kì ta là ai, còn đây là chỗ nào?”
Nữ tử không đợi Mộ Tịch Thịnh mở miệng đã tự động hỏi trước. Từ đầu đến cuối, Mộ Ti Vũ đều vểnh tai, hiếu kì nghe. Không biết vì sao, nó đối với nữ tử này có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, trong tiềm thức muốn tiến lên thân cận.
“Nơi này là Mê kính đàm, có khả năng mê hoặc nhân tâm, còn ta, là Mặc Châu—”
“Mặc Châu?”
Mộ Tịch Thịnh không giải thích được liếc nhìn hạt châu trong tay Mộ Ti Vũ, lại nhìn nữ tử tự xưng là Mặc Châu kia, cảm thấy thật quái dị.
“Đúng vậy, ngươi nhất định thấy kì quái, nhưng ta đích thực là Mặc Châu. Ta là linh hồn của Mặc Châu, không có ta, Mặc Châu sẽ không hoàn chỉnh. Một vạn năm trước, bởi xảy ra sự kiện kia, ta đã bị thương tổn nghiêm trọng, chủ nhân trước lúc tiêu tán đem ta đưa ra khỏi Ngự giới. Vì để tự chữa trị, ta tách ra khỏi bản thể, bản thể ở lại trong hộp tự chữa thương, còn ta ngủ say trong Mê kính đàm, chờ đợi chủ nhân tới thức tỉnh.”
“Ta nghĩ Mê kính đàm này sở dĩ có khả năng mê hoặc nhân tâm là bởi vì có ngươi đi?”
Mộ Tịch Thịnh thản nhiên hỏi, ngữ khí lại là khẳng định.
“Vậy tỷ tỷ đã đợi được chủ nhân của ngươi chưa?”
Mộ Ti Vũ vẫn chôn trong lòng Mộ Tịch Thịnh đột nhiên ló đầu ra, quan tâm hỏi.
“Ta đợi được rồi, một vạn năm, ta cuối cùng đợi được. Chủ nhân, từ nay Mặc Châu sẽ không bao giờ... ly khai người nữa. Thần tộc, ta ở đây cảnh cáo ngươi, nếu ngươi cả gan thương tổn chủ nhân của ta, thượng cùng Bích lạc, hạ Hoàng tuyền, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mặc Châu ý vị thâm trường nhìn Mộ Tịch Thịnh, sau đó phi thân nhảy lên, biến mất vào hạt châu trong tay Mộ Ti Vũ.
“Tỷ tỷ ——”
Mộ Ti Vũ không biết nên phản ứng như thế nào, vì sao tỷ tỷ lại biến mất trong tay mình, nó còn chưa rõ ràng hết tất cả mọi việc đâu. Nếu như nó không lí giải sai, chủ nhân mà tỷ tỷ nói nhất định là nó a!
“Bi kịch vẫn còn tiếp tục, hi vọng một vạn năm sau, các ngươi có thể ngăn cản.”
Gương mặt của Mặc Châu còn hiện trên hạt châu, nàng vẻ mặt ngưng trọng nói xong câu cuối cùng mới chân chính tiêu thất. Mặc Châu có linh hồn lại càng thêm xanh biếc, giống như sống lại, từ trên tay Mộ Ti Vũ bay lên, đi tới mi tâm của nó, cứ như vậy ẩn vào, chỉ để lại trên mi tâm một hoa văn cổ quái xanh biếc, phụ trợ trên làn da trắng nõn, lộ ra một loại kiều mị nói không nên lời.
“Cha, tâm Vũ nhi thật khó chịu!”
Mộ Ti Vũ đột nhiên đè lại lồng ngực mình, vẻ mặt bi thương.
“Vũ nhi, có cha ở đây, không có việc gì.”
Bi kịch vẫn còn tiếp tục, còn giằng co một vạn năm, rốt cuộc là bi kịch gì. Mộ Tịch Thịnh không biết, Mộ Ti Vũ ngây thơ càng không thể biết, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Chỉ cần hắn cùng Vũ nhi không rời xa nhau, tất cả đều không quan trọng.
Không biết từ lúc nào, Mê kính đàm đã hoàn toàn biến mất, bọn họ cũng ra khỏi cánh rừng, cảnh vật quen thuộc ở ngay trước mắt. Trời đã sáng từ lâu, tất cả phát sinh đêm hôm qua tựa như một giấc mộng, nhưng chắc chắn không phải mộng, bởi tiểu ly Viễn Viễn vẫn thất tung.