*Lảm nhảm*: Chương này không chỉ cùng tên mà còn là phần nối tiếp của chương 39. Ta vừa làm chương này vừa khóc đó, thương Lạc, thương Khanh Nhai TT_TT
Thân thể từ lâu đã không còn là của mình, hắn căn bản không phải con người. Huyết thống cao quý, tôn kính thần linh, tất cả, tất cả, đều vào một khắc kia từ bỏ. Con người không còn tín ngưỡng thì không còn hoàn chỉnh, huống hồ hắn còn đem linh hồn mình bán cho ma quỷ, đem thân thể của mình ra làm tế phẩm.Hậu duệ thần tộc, Nạp Tháp Khanh Nhai, lúc này chỉ là một cái xác không hồn, không tình cảm, không cảm giác đau đớn.
Ký ức từng chút bị cắn nuốt, sinh mệnh chậm rãi trôi qua, trong tâm chỉ có đầy ngập bi phẫn, hận ý vô tận muốn trả thù tất thảy. Đau đớn đến chết lặng, thậm chí cũng không cảm thụ được cảm giác tê tâm liệt phế kia, bởi vì hắn đã không còn tâm.
Không biết là tín niệm gì chống đỡ hắn, để thân thể sứt mẻ còn có sức cử động. Ông trời sao mà tàn nhẫn, cướp đi người hắn yêu nhất.
Nụ cười quỷ dị trên gương mặt cứng ngắc, con ngươi bạo liệt cơ hồ muốn thoát ly tròng mắt rơi xuống. Không quan tâm đi về phía trước, ánh sáng của Mặc Châu chiếu lên người hắn, toát ra khói trắng, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét gay mũi, chính là Khanh Nhai lại cái gì cũng không cảm thấy, thân thể nát vụn, hắn còn có bộ xương, chỉ cần có thể đủ để làm hắn đi tới trước mặt Mộ Ti Vũ là được.
“Theo ta, cùng nhau xuống địa ngục! Ha ha ha —— tất cả mọi người đều chết hết đi, chết —— chết——”
Đồng vu quy tận, chỉ có như vậy, Lạc mới có thể được an bình. Đầu đau đến sắp nổ, con mắt không mở nổi, cơ thể da tróc thịt bong, bởi vì lớp da bên ngoài thân thể bị thiêu hủy, dần dần, ngay cả bắp thịt màu đỏ cũng biến mất, chỉ còn lại bộ xương màu xanh đen.
“Đừng, không cần, đừng cướp đi, cướp đi ký ức cuối cùng của ta!”
Đáy lòng thống khổ hò hét, một chút ký ức cuối cùng cũng muốn biến mất hầu như không còn, “Lạc, ta sắp quên ngươi. Làm sao bây giờ? Lạc ——” Rên rỉ thống khổ làm cho cả không gian đều rung động.
Mộ Ti Vũ ngốc lăng nhìn người lúc này không còn có thể nói là người vọt về phía mình. Y không rõ, con người vì cái gì lại chấp nhất như vậy, là yêu sao? Vô thức thu hồi Mặc Châu, Mộ Ti Vũ không biết Khanh Nhai vì cái gì biến thành bộ dáng ngày hôm nay, chính là ở sâu trong nội tâm tựa hồ cảm thụ được nỗi đau đớn của hắn, bi ai của hắn, cùng với thù hận hủy thiên diệt địa.
“Vũ nhi, cẩn thận!”
Sợ hãi kêu lên, đem Mộ Ti Vũ kéo vào lòng mình bảo vệ, thuận tay ném một hắc cầu, năng lượng cường đại, màu đen chói mắt, chỉ trong nháy mắt, thân thể Nạp Tháp Khanh Nhai nổ tung. Kỳ thực hắn vốn cũng không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Tim Mộ Tịch Thịnh thiếu chút nữa ngừng đập, nếu như bản thân chậm một chút, hắn không dám tưởng tượng, bảo bối của mình sẽ biến thành dạng gì.
“Vũ nhi, ngươi có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Vì sao lại thu hồi Mặc Châu? Ngươi không muốn sống nữa?”
Lớn tiếng hướng Mộ Ti Vũ gào thét, tim Mộ Tịch Thịnh vẫn còn đang thình thịch nhảy lên. Đưa tay ôm chặt lấy thân thể ấm áp trong lòng, cảm thụ được hơi thở quen thuộc kia, may là, may là y không có việc gì.
“Cha, ngươi nói, yêu rốt cuộc là cái gì? Đó là yêu không phải sao? Vì sao lại có hận lớn như vậy? Cho dù là vất bỏ tính mệnh, cho dù biết rõ không phải là đối thủ, cũng không luyến tiếc tất cả đi làm! Vì sao vậy?”
Sững sờ để cho Mộ Tịch Thịnh ôm, Mộ Ti Vũ thế nào cũng vô pháp lý giải loại tình cảm sâu nặng này rốt cuộc là cái gì. Tuy rằng y có yêu, nhưng y không biết, yêu cũng có thể sâu đậm như vậy.
Không khỏi nhớ tới 1000 năm trước, yêu thương của y đối với nữ vương Trục Nguyệt hẳn cũng khắc sâu như vậy, dường như khắc vào cốt tủy, không pha tạp bất cứ thứ gì, rất thuần túy, đơn giản, cuối cùng lại chỉ vì một cái hiểu lầm nho nhỏ mà biến thành hận thù cường liệt, khiến cho y không tiếc hạ lời nguyền rủa thâm độc nhất.
Mộ Ti Vũ bắt đầu hoài nghi, tình yêu của y với Mộ Tịch Thịnh tuy rằng đã trôi qua ngàn năm, vạn năm, hai người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, nhưng sau đó thì sao? Sau đó còn có thể ở cùng một chỗ sao? Thân thể không khỏi run rẩy, đối với kết quả sau này, y càng nghĩ càng sợ, căn bản không muốn đi đối mặt.
“Đồ ngốc này, cả ngày chỉ biết miên man suy nghĩ!” Nỗ lực dùng thân thể mình sưởi ấm thân thể gầy yếu hơi lạnh kia, trong mắt Mộ Tịch Thịnh mang theo nồng đậm lo lắng, “Vũ nhi, chúng ta không giống họ! Từ khi sinh ra, chúng ta đã là một thể! Ta mang theo ngươi, ngươi tạo ra ta, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, cho dù thế giới không còn tồn tại, ngươi và ta đều sẽ cùng một chỗ!”
Nghĩ muốn nói với y cho dù sông cạn đá mòn, bản thân cũng sẽ không rời xa y, nghĩ muốn nói cho y dù thời gian có bao lâu, bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ. Dù cho thế giới trở về thời kì hỗn mang, bọn họ cùng lắm cũng quay về trạng thái ban đầu mà thôi, hắn là một mảnh hư vô, mà y thì lẳng lặng ngủ trong lòng hắn.
...
Nước mắt từ lâu đã khô cạn nhưng tại một khắc trước khi tan vào hắc ám, viền mắt khô ráo lại cảm thụ được ướt át.
“Bảo bối, ta đã đánh mất ngươi rồi, tìm không được!”
Chỉ một cái chớp mắt, Khanh Nhai biến thành tro bụi, theo thân thể hắn, linh hồn bị nghiền nát, hận ý tràn ngập thiên địa cũng tiêu tan thành mây khói.
Thương thệ vũ lưu niên, “vũ” chính là năm xưa, là lúc tình cảm của bọn họ còn hoàn toàn thuần khiết, không phải nhàn nhạt mà là loại cảm giác nồng đậm không thể tan, khắc tiến vào huyết mạch.
Tình yêu, hơn nữa còn là giữa nam tử với nam tử, là thứ càng làm cho người khác khinh thường. Thế nhân còn không có khả năng tiếp thu nữa là chủng tộc mang huyết thống hậu duệ của thần!
Nạp Tháp Tạp tộc, chủng tộc thờ phụng thần, cả đời đều phải thánh khiết, không thể bị một chút tỳ vết nào hoen ố.
“Bảo bối, chúng ta thành thân có được hay không?”
Một khắc kia, bất luận là hắn hay là Lạc, đáy lòng đều tràn đầy ngọt ngào, nghĩ đến cho dù cuối cùng có bị hủy diệt, chí ít vào giờ khắc này, bọn họ hạnh phúc.
Khanh Nhai căn bản không quan tâm, hắn cũng không muốn đi quan tâm, cho nên hắn không chú ý tới u sầu sâu trong đáy mắt Lạc.
“Các ngươi đây là nghịch thiên, là muốn bị thần xử phạt!”
“Thần sẽ không cho phép các ngươi cùng một chỗ!”
“Tách ra cho ta, ta cho dù có chết cũng sẽ không đồng ý cho các ngươi cùng một chỗ!”
...
Thanh âm các trưởng lão tranh cãi ầm ĩ không ngừng quanh quẩn bên tai. Những lão nhân ngày thường hiền lành, lúc này tất cả đều nghiêm mặt dữ tợn, giống như ác ma địa ngục, muốn đem bọn họ nuốt vào.
“Hỏa hình, chuyện ngày hôm nay nhất định phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch ô uế!”
“Phải có người dùng máu trả giá —— phải trả giá ——”
Sự tình cũng không có đơn giản như vậy, không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên là phải trả giá bằng máu, chính là Khanh Nhai không sợ, từ lúc có tâm tư đó, hắn đã biết sẽ có hậu quả như thế này, chỉ cần hắn cùng Lạc có thể chết cùng một chỗ, những thứ khác hắn đều không quan tâm.
“Không phải lỗi của phụ thân, tất cả đều là tội nghiệt của ta, là ta câu dẫn hắn!”
Khi Lạc quỳ gối xuống trước mặt toàn tộc nhân, Khanh Nhai tan nát cõi lòng. Hắn không biết Lạc vì sao phải nói như vậy, nhưng hắn biết, mệnh của bản thân cũng tới lúc tận rồi.
“Dùng máu của ta gột rửa tất cả những tội ác này, chỉ cần ta chết, mọi người, mọi thứ đều sẽ khôi phục như trước đây! Thần cũng sẽ không lại trách tội Nạp Tháp Tạp tộc.”
Lạc vẫn cúi đầu, không ai thấy biểu tình trên mặt y, thanh âm bình thản không có một tia dao động, giống như người hiện đang nói chuyện không phải y.
Chỉ có Khanh Nhai biết tim hắn đang nhỏ máu. Muốn xông lên phía trước ngăn cản. Sao có thể như vậy? Đây rõ ràng là chuyện hai người họ phải cùng nhau đối mặt. Nhưng thân thể lại trong nháy mắt cứng ngắc, không thể động đậy lấy một chút, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra.
Chỉ có thể như vậy mắt mở trừng trừng nhìn, nhìn người hắn yêu, cầm quà sinh nhật hắn tặng cho y, đem chủy thủy sắc bén đâm mạnh vào trong thân thể. Máu tươi đỏ thẫm chảy xuống, vạt áo rất nhanh bị nhiễm đỏ, trên đôi mắt Khanh Nhai cũng bịt kín một tầng thị huyết.
Nhìn sinh mệnh của Lạc không một chút đọng lại, biến mất ngay trước mắt mình. Chờ hắn có thể cử động trở lại, ôm được chỉ là một khối thân thể lạnh băng. Cho dù đến phút cuối cùng, Lạc cũng không liếc hắn một cái.
Trên mặt Lạc không có thống khổ, chỉ có thản nhiên an tường, khóe miệng thậm chí còn lộ ý cười. Là đẹp như vậy, nhưng Khanh Nhai nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, đau lòng đến chết lặng, mất đi cảm giác. Hạt châu oánh nhuận gắt gao nắm trong tay phút chốc vỡ vụn, trên bàn tay xuất hiện vết thương thật sâu, máu đem những mảnh ngọc đều nhiễm đỏ.
Chuyện này cuối cùng lấy cái chết của Lạc để khép lại, mọi người sau đó cũng không nhắc lại nữa, mà Nạp Tháp Khanh Nhai cũng thay đổi.
“Không cam lòng sao? Muốn trả thù sao? Ta có thể cho ngươi sức mạnh!”
Một thanh âm lúc nào cũng mê hoặc bên tai, vốn đã luôn đều ở đó, chỉ là khi trước hắn không cần, mà hiện tại, hắn muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.
“Thần, ngươi lừa ta! Ta muốn trả thù toàn bộ thế giới, tất cả các ngươi phải chết, nếu tất cả do máu mở màn thì cuối cùng cũng phải dùng máu để làm lễ rửa tội!”
Có lẽ sẽ có người đọc xong chương này rồi thắc mắc nếu Khanh Nhai yêu Lạc như thế thì sao không chết theo Lạc luôn đi. Cơ mà nghĩ kĩ lại xem, có một thế lực muốn lợi dụng Khanh Nhai, tại sao lúc đó Khanh Nhai lại đột nhiên không thể cử động, tại sao sau đó Khanh Nhai lại bị khơi lên lòng thù hận, câu trả lời..... đọc tiếp thì biết =)))))