Mộ Sắc Tịch Hoa

Chương 37: Chương 37: Từng trải




Thiên giới, người đẹp nhất là Mạc cơ, chỉ là người đứng nhất thực sự lại là Tịch Viễn, đứa con trai duy nhất của Thánh tập hợp muôn vàn sủng ái, luôn luôn là một thân y phục màu đỏ chói mắt, không bị lây nhiễm tình tự của ai.

Nếu như nói Tịch Viễn là thật, như vậy Mạc cơ nhất định là giả, giống như hai mặt đối lập. Mạc cơ luôn luôn lộ vẻ dối trá tươi cười, vô luận là đối với ai cũng thế.Nhưng mà điều khó hiểu nhất chính là hai người như vậy lại là chí giao hảo hữu. Kỳ thực Vô Hoa rất chán ghét Mạc cơ, đơn giản là vì Mạc cơ giả tạo, hắn không hy vọng bảo bối của mình bị người như vậy phá hủy, nhưng bất kể hắn nói như thế nào Tịch Viễn cũng không thèm để ý, phút trước vừa đáp ứng, một khắc sau lại cùng Mạc cơ nói cười ở chung một chỗ.

Tịch Viễn là người hiểu rõ Mạc cơ nhất, Mạc cơ không phải giả, y chỉ là đem cảm xúc thật chôn sâu dưới đáy lòng, không để cho ai phát hiện mà thôi. Bỏ đi bề ngoài đẹp đẽ, Mạc cơ cũng chỉ là Mạc cơ, không có gì là giả cả.

Tịch Viễn thích nhìn xuống nhân gian, thích xem hồng trần bị tầng tầng biển mây che khuất, cho dù là hư huyễn, hắn cũng làm không biết mệt. Chỉ là Vô Hoa chưa bao giờ kiên nhẫn làm cùng hắn, Vô Hoa luôn luôn cười hắn si, cười hắn ngốc.

Chuyện Mạc cơ thích làm nhất là cùng Tịch Viễn nhìn xuống nhân gian, tuy rằng y không thể lý giải tâm tình của Tịch Viễn, nhưng y chính là thích loại thời gian yên tĩnh này, thích biểu tình chuyên chú của Tịch Viễn. Hai người cứ như vậy không nói câu nào, ngồi lẳng lặng, nhàn nhã nhìn trần gian.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, tình bạn của hai người bắt đầu thay đổi. Hẳn là lúc Mạc cơ phát hiện y đối Vô Hoa tồn tại loại tình cảm bất thường. Mạc cơ biết Vô Hoa không thích y nhưng y vẫn không thể ức chế mê luyến khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia, chỉ bởi vì trong đôi mắt đẹp đẽ đó, y không thấy có một tia mê luyến bởi vì dung mạo của y.

Mạc cơ vẫn bồi Tịch Viễn nhìn nhân gian, nhưng mục đích của y không còn là Tịch Viễn, mà là chờ đợi Vô Hoa tới đón Tịch Viễn, dù cho là nhãn thần không kiên nhẫn cùng chán ghét của Vô Hoa cũng có thể làm tim y đập gia tốc, hưng phấn cả ngày.

Đoạn thời gian đó, y giống như không còn là chính mình. Thường vô cớ đỏ mặt, luôn một bộ cõi lòng đầy tâm sự, bản thân lại đặc biệt thật tâm.

Bất quá, kia cũng là mộng của một người mà thôi, chỉ là giấc mộng tự tay y tạo ra. Vô luận bản thân si mê cỡ nào, trả giá chân tình cỡ nào, người kia cũng không cho y một cái liếc mắt, trong ánh mắt của hắn, ngoại trừ Tịch Viễn ra không còn chứa người nào khác.

Dần dần, từ chán ghét, y bắt đầu căm hận Tịch Viễn. Thậm chí có lúc y còn nghĩ nếu như không có Tịch Viễn, có đúng hay không Vô Hoa sẽ yêu y, cho nên y thay đổi bộ dạng của bản thân, nếu như ông trời cho y khuôn mặt xinh đẹp vô song, vậy y sẽ hảo hảo lợi dụng khuôn mặt này.

...

“Mạc cơ, đã lâu ngươi không tới chỗ ta rồi đó!”

Cuối cùng, Tịch Viễn nhịn không được đến tìm mình, chỉ là bản thân lại cười dối trá, lấy cớ từ chối.

“Ân, xin lỗi, Tịch Viễn, gần đây ta hơi bận. Ngươi cũng biết, Phi Phượng tướng quân đã trở về, muốn làm một yến hội, ngài ấy nhờ ta giúp tổ chức cho nên ——”

Tịch Viễn mặc dù có lúc tùy hứng nhưng cũng là người hiểu ý, cho nên hắn không nói gì thêm, chỉ là buồn bã ly khai. Kỳ thực Tịch Viễn sao lại không rõ, đây chẳng qua là lấy cớ mà thôi, nếu như Mạc cơ không muốn, làm gì có ai có thể miến cưỡng y.

Theo một nghĩa nào đó mà nói, Tịch Viễn rất đơn thuần, thế nhưng hắn không ngốc, hắn thậm chí mẫn cảm phát hiện biến hóa của Mạc cơ cùng với cảm giác Mạc cơ giấu sâu trong tâm linh, chỉ là hắn không muốn nghĩ đến mà thôi.

“Hóa ra ta cũng là một người dối trá như vậy sao?”

Tịch Viễn tự giễu cười, lần đầu tiên trên mặt của hắn xuất hiện một biểu tình khác ngoài nụ cười.

Một đoạn cảm tình dính dáng đến ba người đã định trước là sẽ có một người bị thương. Là Mạc cơ hay là Tịch Viễn, cho dù là Vô Hoa không biết chuyện, cuối cùng cũng tránh không được thương cảm!

Lúc nghe tin Tịch Viễn cùng Vô Hoa muốn thành hôn, Mạc cơ tan vỡ, y một mình trốn trong phòng khóc rất lâu, tựa hồ đem nước mắt cả đời đều khóc ra hết. Y những tưởng rằng Thần sẽ không đồng ý, chính là y đã đánh giá thấp mức độ sủng ái của Thần đối với nhi tử duy nhất.

Khóc hết nước mắt, y nghĩ muốn đi phá hoại, thậm chí còn động đến sát niệm đáng sợ, chỉ cần Tịch Viễn chết, như vậy Vô Hoa sẽ thuộc về mình! Y cả ngày nghĩ như vậy, tiếp theo càng nghĩ càng điên cuồng, ngay cả lí trí luôn cao ngạo cũng chầm chậm biến mất hầu như không còn.

Không biết là mang tâm tình như thế nào đi vào gian lễ đường kia, nhìn Tịch Viễn mặc tiên phục màu đỏ, nụ cười hạnh phúc của Vô Hoa, y là như thế nào nỗ lực khắc chế mới không xúc động tiến lên. Trong lòng y nguyền rủa, nguyền rủa Tịch Viễn, dùng tới chú ngữ ác độc nhất mà nguyền rủa.

Thực sự, y nguyền rủa thành công rồi, hôn lễ không thể tiếp tục tiến hành, Tịch Viễn nhảy xuống vực Thanh Vân, đi tới nhân gian mà hắn suốt ngày hướng tới.

Một khắc kia, Mạc cơ chân chính cảm thấy bi thương, bản thân cũng chỉ là một người thay đổi thất thường! Y thậm chí không thể lý giải rõ tâm tình của mình, rốt cuộc y yêu Vô Hoa... hay là Tịch Viễn ——

Vô Hoa từ đó về sau thay đổi, hắn cả ngày ngồi ở đám mây Tịch Viễn thích ngồi, bình tĩnh nhìn nhân gian, Mạc cơ chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn tấm lưng vững chãi kia, mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng tràn đầy bi thương.

Cuối cùng, Vô Hoa nhảy xuống đám mây, đuổi theo Tịch Viễn, tuy rằng cách xa nhau nghìn năm nhưng giấc mộng của bọn họ sẽ lại tiếp tục. Trải qua nhiều năm như vậy, tất cả những việc bản thân y làm rốt cuộc tính là cái gì? Chỉ là người si nói mộng thôi sao?

Một lần cuối cùng đứng trên đám mây Tịch Viễn thích nhất, xuyên thấu qua tầng tầng mây mù, nhìn người nọ, Mạc cơ không có một tia do dự, nhảy xuống. Là vì truy đuổi đoạn ái tình vô căn cứ kia hay là muốn một đáp án có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ đạt được.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy

Trừ khước Vu sơn bất thị vân. (1)

Tình cảm đã mất đi kia, trải qua thời gian rửa trôi liệu còn có thể nguyên vẹn hay không? Ai cũng không thể nói cho ngươi biết, cho dù là Thần cũng không.

...

“Cuối cùng cũng có thể được giải thoát rồi! Ta sống rất mệt, rất khổ cực — Tịch Viễn, ta mệt mỏi quá!”

Thì ra lớp ngụy trang có thể bỏ đi dễ dàng như vậy, mình cho tới bây giờ là cỡ nào buồn cười a! Mệt mỏi, mệt mỏi, chỉ cần không thèm nghe, không thèm nghĩ nữa, cái gì cũng sẽ không còn quan trọng. Cho tới nay rốt cuộc mình kiên trì vì cái gì, chỉ vì một phần cảm tình không thuộc về mình, Mạc cơ triệt để buông tay.

“Mạc cơ, xin lỗi ——”

Mộ Ti Vũ yếu ớt mở miệng, Mạc cơ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Ti Vũ vẻ mặt ngưng trọng, hai mắt không có tiêu cự.

“Ta biết rất rõ ràng, ta cái gì cũng biết, chính là ta chưa bao giờ nói ra! Mạc cơ, kỳ thực cho tới nay, kẻ ích kỉ nhất chính là ta, ta biết ngươi thống khổ, nhưng mà ta lại sợ mất đi cho nên vẫn mặc kệ. Ta biết, chỉ cần ta không nói, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn không nói ra!”

“Chuyện này đã không còn trọng yếu nữa rồi!”

Mạc cơ si ngốc cười, có phải hay không ở lại nhân gian đã lâu cho nên cũng bị nhiễm tình tự của nhân loại rồi.

Tất cả mọi người đều biết, biết mình là một trò cười, còn tưởng rằng bản thân đã che giấu rất tốt, bất quá là lừa mình dối người mà thôi.

Quên đi, nếu bản thân đã buông tay, bây giờ tính toán còn có ý nghĩa gì nữa? Chỉ làm tăng thêm phiền não mà thôi.

“Tịch Viễn, ta phát hiện chúng ta đều đã sai, tất cả mọi người đều chìm trong vở kịch của bản thân, cho rằng thiên y vô phùng, lại không biết lỗi lầm đã chồng chất, chỉ làm người khác thêm chê cười mà thôi! Tịch Viễn, ta đã nghĩ thông, ta đã giác ngộ, chấp nhất của ta căn bản không hề có ý nghĩa gì. Ta không biết lúc đó người vì cái gì nhảy xuống vực Thanh Vân, ta chỉ hy vọng ngươi cũng có thể suy nghĩ thông suốt, sớm hóa giải khúc mắc của mình!”

“Ta biết!”

Nghe Mạc cơ nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt Tịch Viễn tái nhợt, hắn đang sợ, đó là số kiếp của hắn, là nghiệt của hắn. Hắn thật sâu nhìn Mộ Tịch Thịnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, nhãn thần trở lại trong suốt, lúc này hắn là Mộ Ti Vũ.

“Tịch Viễn, ngươi chung quy vẫn luẩn quẩn trong lòng ——”

Mạc cơ lẳng lặng nhìn biến hóa trước mắt, đáy lòng muôn vàn tâm tư, bản thân đã thoát khỏi trói buộc, nhưng lúc nào mới tới lượt Tịch Viễn đây?

Nhân sinh là một trò chơi

Ân ân oán oán cần gì phải quá để ý

Danh lợi là cái gì

Sinh không manh theo, tới chết cũng không thể mang theo

Thế sự nhân gian buồn vui khó liệu

Kiếp này vô duyên kiếp sau tái tụ

Ái cùng hận là cái gì

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng

Mà lại quơ quơ tay áo chớ quay đầu lại

Uống rượu mua vui là thời gian

Thiên kim kia mặc dù hảo

Vui sướng khó tìm, ta tiêu sái đi qua con đường lớn

Ta cười đắc ý

Lại cười đắc ý

Cười xem hồng trần nhân bất lão

Ta cười đắc ý

Lại cười đắc ý

Cầu được suốt đời khoái nhạc tiêu dao

Ta cười đắc ý

Lại cười đắc ý

Nâng cốc nhìn gương sáng chiếu rọi

Ta cười đắc ý

Lại cười đắc ý

Cầu được suốt đời khoái nhạc tiêu dao

...

...

Chú thích:

(1) Tằng kinh thương hải nan vi thủy/ Trừ khước Vu sơn bất thị vân: Đã nhìn thấy biển thì nước ở sông hồ không còn là nước/ Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác không gọi là mây. Ý nói đã yêu ai thì trong mắt sẽ chỉ có người đó, người khác ai cũng không thể so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.