Editor: Sasaswa
Đường Bân nghiêng chân dựa vào lưng ghế sôpha, vẫy tay với thỏ đen nhỏ: “Trứng Đem, lại đây.”
Thỏ đen nhỏ lạnh lùng để lại trên mặt đất một viên socola nhỏ bằng hạt đậu, Hám Thanh Châu nhận mệnh ngồi xổm xuống lấy khăn giấy nhặt lên, hắn ngẩng đầu muốn thương lượng với Đường Bân xem có thể nhốt hai con thỏ vào lồng lại hay không. Đường Bân nằm trên sôpha run run chân, quần đùi chịu tác động của trọng lực cũng mà tuột xuống sát phía dưới.
Hám Thanh Châu cảm thấy là Đường Bân đang quyến rũ mình.
Hắn nghĩ, hôm nay là cuối tuần, bọn họ không bận việc gì nên có thể làm chút chuyện này nọ.
Đường nhiên là Đường Bân không hề biết tới ý nghĩ lưu manh của Hám Thanh Châu, cậu thấy thỏ đen không để ý tới mình thì đổi sang vẫy tay với con thỏ trắng: “Thiết Trụ, lại đây.”
Con thỏ trắng dùng hai chân đứng tại chỗ quan sát xung quanh một lát với nhảy về phía Đường Bân.”
“A, thật ngoan.”
Đường Bân hài lòng đặt thỏ trắng lên bụng, sau đó cho nó ăn một miếng rau.
Cậu mỉm cười nhìn Thiết Trụ gặm lá bắp cải, chờ nó ăn xong thì vuốt đầu một cái, thầm dạy dỗ: “Này, gọi ba đi - ba~”
Con thỏ trắng nghiêng đầu nhìn Đường Bân một cách kỳ quặc.
Hám Thanh Châu đứng lên, ném quả cầu giấy vào thùng rác: “Em dạy nó cũng vô dụng thôi.”
“Hả? Tại sao?” Đường Bân nghiêng đầu nhìn hắn.
Hám Thanh Châu không trả lời câu hỏi của cậu mà tiếp tục dụ dỗ: “So với việc dạy chúng nó, em có thể dạy cho anh vài thứ hữu ích không?”
Đường Bân từ từ nghi ngờ hỏi: “Anh muốn học kêu ba ba sao?”
Hám Thanh Châu: “...”
Sự thật chúng minh người học kêu 'ba' từ trưa đến giờ không phải hai con thỏ, cũng không phải Hám Thanh Châu, mà là Đường Bân.
Đường Bân hắng giọng một cái rồi rên khẽ một tiếng, giây tiếp theo mặc quần vào không nhận người quen, quấn mình trong chăn, ngẩn người nói: “Đừng làm nữa.”
Hám Thanh Châu đau đầu nhìn quyển sách 'Cấu tạo con người' trên tủ đầu giường, nói: “Sao vậy? Bảo bối?”
Hám Thanh Châu cảm thấy kỹ thuật của mình đã tiến bộ rất nhiều, dù sao lần này Đường Bân không còn chán ghét nữa, nhưng lại trở mặt, thái độ coi thường...Hám Thanh Châu thật sự không hiểu.
Đường Bân lẩm bẩm: “Anh không hiểu em.”
Hám Thanh Châu lại gần: “Anh không tốt chỗ nào, em nói anh biết được không?”
Đường Bân nhìn hắn chằm chằm: “Anh sao lại vô dụng vậy chớ, đến chuyện này cũng kêu em dạy sao?”
Hám Thanh Châu nghẹn lời.
Hám Thanh Châu thực buồn bực.
- -----------------------
Điền Bội Quân đột ngột đến thăm nhà mà không báo trước, trên tay bà xách đầy túi đồ, tự mở cửa bằng chìa khóa mà không cần bấm chuông.
Bà kinh ngạc đứng trước huyền quan khi nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên trong, suýt chút nữa đã làm rớt hết đồ ăn đang cầm.
Bà nghe Đường Bân tức giận nói: “Bọn nó là con anh mà anh lại đối xử như thế sao?”
Sau đó Hám Thanh Châu nói: “Tụi nó đi vệ sinh khắp nơi làm bẩn cả nhà.”
Đường Bân: “Không phải anh đi theo dọn dẹp là được rồi sao?”
Hám Thanh Châu ôn tồn giải thích: “Cũng được, nhưng xét đến cùng, tụi nó cũng là con em, em có thể chăm sóc tụi nó khi anh vắng nhà được chứ?”
Đường Bân: “Hám Thanh Châu, anh cái đồ tra nam, nói tới nói lui cũng là không muốn làm đúng không, lúc trước anh không làm bài thi sao không chịu giải thích như vậy hả?”
Điền Bội Quân bị sốc vì lượng thông tin quá lớn, trong đầu tự bổ não một loạt drama, Hám Thanh Châu say rượu làm con gái người ta to bụng, hắn lừa gạt Đường Bân ngu ngốc đây là con của hai người, mà Đường Bân đáng thương lại tin điều đó là thật.
Bà cảm thấy hơi choáng váng, vì lượng thông tin quá lớn làm bà không thể tiêu hóa được trong một lúc, bà không biết nên bắt đầu hiểu từ đâu.
Phản ứng đầu tiên của Điền Bội Quân là gọi cho Hám Đông, nhưng âm thanh 'bíp' khi bấm số đã làm kinh động hai người đang 'cãi vã' trong phòng khách.
Hám Thanh Châu ngẩng đầu nhìn: “Mẹ, mẹ tới khi nào vậy? Sao không nói với con một tiếng?”
Cùng lúc đó, giọng nói của Hám Đông ở đầu dây bên kia vang lên: “Sao vậy bà xã?”
Lượng thông tin quá tải làm não bộ của Điền Bội Quân trống rỗng.
Đường Bân lúc này cũng quay đầu lại, cậu đang ôm hai con thỏ, một đen một trắng, nhìn thấy Điền Bội Quân liền kích động hô to: “Mẹ!”
Điền Bội Quân nghe thấy giọng cậu, bà lấy lại tinh thần, nhìn Đường Bân bằng ánh mắt đáng thương: “Đứa bé tội nghiệp.”
Bà nghĩ, Đường Bân mất cha mẹ, còn bị tra nam Hám Thanh Châu lừa gạt tình cảm, con trai thật sự là kém xa Hám Đông.
Hơn nữa bà đau lòng ý thức được con trai mình bề ngoài chỉnh tề lại là loại người mặt người dạ thú.
Điền Bội Quân buồn bã: “Thanh Châu, mẹ thật sự thất vọng về con.”
Hám Thanh Châu: “???”
Đường Bân nghĩ đến việc nhốt hai đứa con mình vào lồng, cũng gật đầu tán thành: “Hám Thanh Châu, em cũng rất thất vọng về anh.”
Hám Thanh Châu: “...”
Hám Đông đang trong điện thoại đang nói 'Xú tiểu tử Hám Thanh Châu lại chọc giận em rồi đúng hay không?' thì Điền Bội Quân cúp máy, bà vô cùng đau đớn nhìn con trai mình: “Người phụ nữ đó đâu? Đứa nhỏ đâu rồi? Sinh khi nào? Tại sao lại không nói cho ba mẹ hả?”
Hám Thanh Châu nghe xong loạt câu hỏi của mẹ hắn thì chắc chắn rằng bà đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.
Hám Thanh Châu bất lực, hắn thậm chí còn không biết hình ảnh của mình trong lòng bà như thế nào: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, không có đứa nhỏ...”
Hám Thanh Châu chưa kịp nói còn thì Đường Bân đã nhảy dựng lên, ôm hai con thỏ đến trước mặt Điền Bội Quân: “Đây ạ.”
“Hả? Ở đâu?”
“Đây ạ.” Đường Bân giơ hai con thỏ lên, “Mẹ, nhìn chúng nó rất giống Hám Thanh Châu phải không.”
Điền Bội Quân im lặng nhìn con thỏ trong tay Đường Bân, một lúc lâu sau - bà run rẩy duỗi ngón tay ra: “Hai con thỏ này!?”
Hám Thanh Châu ngẩn ra: “Phu nhân Điền Bội Quân, mẹ nghĩ con là loại người như vậy sao? Hình như uy tín của con trong lòng mẹ có chút thấp.”
Điền Bội Quân lúng túng sờ sờ mũi rồi đột ngột chuyển đề tài: “Trong lúc mẹ đi mua sắm với hội chị em thì có mua cho mấy đứa vài bộ quần áo, hai đứa thử xem có vừa hay không.”
Đường Bân cúi đầu nói với hai con thỏ: “Gọi bà nội đi nào.”
Thỏ trắng không nhúc nhích, thỏ đen thì cắn vào tay Đường Bân.
Đường Bân thất vọng, nổi giận đùng đùng: “Con trai bất hiếu! Đáng lẽ ba phải nghe lời mẹ ngươi mà nhốt vào lồng mới đúng!”
Điền Bội Quân: “...” Một mối quan hệ hỗn loạn.
Hám Thanh Châu: “Em ấy có chút ngốc, mẹ bỏ qua.”
Từ từ, bà đột nhiên nhận ra điều gì đó...Hai con thỏ này là con của Đường Bân và Hám Thanh Châu, Đường Bân còn nói Hám Thanh Châu không được làm...khụ khụ...
Bà dường như phát hiện ta một thông tin cực lớn, kinh ngạc nhìn Hám Thanh Châu: “Con! Hám Thanh Châu, con lợi dụng người khác gặp khó khăn mà...mà...?!”
“Mẹ, con muốn thông báo một chuyện cho mẹ biết, mẹ từ từ tiếp thu.” Hám Thanh Châu dừng một chút mới nói: “Tụi con kết hôn rồi.”
“A, hai người kết hôn...a, không đúng, con thừa dịp Đường Bân tinh thần thất thường mà lừa gạt nó kết hôn với mình thì chẳng phải cũng là lợi dụng người khác lúc khó khăn sao?!”
“Tụi con đã kết hôn trước khi Đường Bân trở nên mất trí.”
Điền Bội Quân cảm thấy hơi bối rối.
Hám Thanh Châu đem tất cả mọi chuyện đều nói ra một lần, hai người là lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng không làm gì lừa gạt, nếu không phải Đường Bân xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn cũng sẽ tìm cơ hội để giải thích với cha mẹ.
Hám Thanh Châu nói xong thì rót một ly nước cho Điền Bội Quân để bà ngồi trên sôpha từ từ tiếp thu chuyện này, hắn tưởng rằng bà nghe xong câu đầu tiên sẽ hỏi là 'Chuyện lớn như vậy tại sao lại giấu giếm không nói?', nhưng không ngờ tới...
Điền Bội Quân uống một ngụm nước, hoài nghi hỏi: “Vì sao Tiểu Bân lại thích hũ nút như con vậy?”
Hám Thanh Châu: “...” Có chút đau đầu.
Đường Bân vẻ mặt đau khổ: “Thỏ nhỏ chắc là bị mù rồi.”
Hám Thanh Châu: “...” Cơn đau đầu lại càng nhiều hơn.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa.'
Đường Bân không cho Điền Bội Quân thời gian tiêu hóa, thấy bà ngồi xuống bên cạnh mình thì nhiệt tình giới thiệu các con trai mình cho bà.
Sự chú ý của Điền Bội Quân nhất thời bị cục lông trắng thu hút, hận không thể sờ sờ lông thỏ trắng: “Thật đáng yêu, con mua lúc nào vậy?”
Vẻ mặt Đường Bân nghiêm túc: “Mua bán người là phạm pháp.”
Hám Thanh Châu vội vàng cứu nguy: “Mới vài ngày trước.”
Thỏ trắng trìu mến liếm lòng bàn tay Điền Bội Quân, bà vui vẻ cầm một chiếc lá cho nó ăn, hiếm khi nói: “Tên nó là gì?”
Đường Bân: “Thiết Trụ.”
“Hả?”
Đường Bân: “Đường Thiết Trụ.”
Điền Bội Quân: “Vậy...con thỏ đen thì sao?”
Đường Bân: “Hắn Đản, Hám Hắc Đản*”
*Hắc Đản = Trứng Đen
Bà khịt mũi, cười: “Ai đặt cái tên này.”
Cậu chớp chớp mắt nói: “Con với Hám Thanh Châu cùng nghĩ ra.”
“Ồ,“ Điền Bội Quân tiếc nuối nói: “Sao con lại để Hám Thanh Châu đặt tên chứ, nó vừa nhìn đã biết là người không có thẩm mỹ.”
Đường Bân giả vờ thở dài: “Sống chung thì đành chịu thôi ạ.”
Hám Thanh Châu: “???”
Bảng trắng----
Lớp toán tiểu học - Đường Bân và Điền Bội Quân đau đầu với kế hoạch của Hám Thanh Châu.
Thỏ đen: Nếu có thể, ta nguyện ý cắn Đường Bân vài cái.
Đường Bân: Chỉ có ngốc tử mới xem 'Cấu tạo con người' để nâng cao kỹ thuật *mỉm cười*.