Editor: Sasaswa
Đường Bân nhìn Hám Thanh Châu đang xỏ giày vào cho mình, có chút không an phận mà gác chân còn lại lên vai đối phương.
Hám Thanh Châu lắc lắc bàn chân nhỏ của cậu: "Sao em không mang vớ?"
Đường Bân: "Koala nhỏ không tự mang vớ được."
Hám Thanh Châu phát hiện cậu rất thích mượn danh của Koala nhỏ với nhím nhỏ để cố tính gây sự mà không có bất kỳ lí do hợp lý nào.
Hám Thanh Châu gọi điện cho thư ký nhờ mang vào một đôi vớ.
Thư ký nghe xong cuộc gọi, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Vớ...vớ?"
Hám Thanh Châu nói: "Nhanh lên." Koala nhỏ của hắn đang đói.
Thư ký tội nghiệp chỉ có thể tạm gác nửa bữa trưa còn lại để đi mua vớ cho chủ tịch nhà mình.
Trương Văn vừa bước vào căn tin đã thấy sự tức giận của thư ký, nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, y vừa thoát khỏi móng vuốt của phu nhân thì ngay lập tức đã có người khác bị kéo vào.
Thư ký chạy đến cửa hàng bên cạnh công ty mua một đôi vớ rồi mang lên văn phòng, thấy chủ tịch nhà mình đang quỳ gối trước mặt vợ, nhẹ nhàng hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?"
Đường Bân: "Bánh dâu."
"Bữa chính thì sao? Em muốn ăn gì?"
Đường Bân nghiêng đầu, chưa kịp nghĩ ra ăn gì đã nhìn thấy thư ký đứng ngoài cửa. Sự chú ý của Đường Bân ngay lập tức bị thu hút bởi người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi - đối phương quần áo chỉnh tề, trông chững chạc và xinh đẹp.
Thư ký đưa đôi vớ cho Đường Bân: "Vớ của ngài đây ạ."
Hám Thanh Châu hàm hồ nói tiếng cảm ơn.
Đường Bân nhíu mày, đột nhiên kinh ngạc nói: "Cô ấy lại là người tình của anh đúng không?"
Hám Thanh Châu sửng sốt, thư ký cũng vậy.
Trương Mẫn làm thư ký bao nhiêu năm đều cần cù, siêng năng, không dám làm chuyện gì quá phận mà bây giờ lại bị phu nhân chủ tịch hiểu lầm lớn như vậy.
Hám Thanh Châu thở dài, cầm lấy đôi vớ mang vào cho cậu: "Chỉ là quan hệ công việc thôi. Em nghĩ ai cũng là người yêu của anh sao? Anh là loại người như vậy sao?"
Đường Bân khịt mũi, bỏ chân trên vai hắn xuống, đổi thành cánh tay: "Tra cây!"
Trong khi mắng hắn, cậu vẫn không quên nhờ hắn mang giúp đôi vớ còn lại, ừm, rất ốt.
Chỉ là sự oan uổng này có chút không rõ ràng.
Hám Thanh thấy dù mình có có nói gì đi chăng nữa thì Đường Bân muốn hiểu sẽ tự hiểu, không muốn hiểu thì sẽ không hiểu.
Hám Thanh Châu bó tay.
Hắn xỏ chiếc vớ còn lại cho Đường Bân rồi xỏ giày vào lại, sau bế cậu lên: "Anh không liên quan gì đến bọn họ cả."
Nói xong còn đặc biệt nhấn mạnh: "Chỉ có liên quan tới em."
Đường Bân vòng tay qua cổ hắn.
Hám Thanh CHâu xoa xoa đầu cậu: "Thật là!"
Thực ra hắn cũng không hiểu tại sao Đường Bân lúc nào cũng nghi ngờ mình có người bên ngoài. Chẳng lẽ hắn không cho cậu đủ cảm giác an toàn sao? Nhưng Đường Bân không thích hắn, cảm giác an toàn này không phải thứ mà hắn có thể cho được, người kia đã từng phản bội cậu sao?
Hám Thanh Châu chưa suy nghĩ rõ ràng đã bị cái đầu lắc lư của Đường Bân đụng tỉnh: "Nhanh lên, Koala nhỏ đói."
Tâm tình Hám Thanh Châu có chút không tốt, nhưng cảm nhận được độ ấm trên tay thì cố gắng lấy lại bình tĩnh, không sao cả, dù sao bây giờ Đường Bân cũng là người của mình rồi.
Hám Thanh Châu ôm cậu đi ra khỏi phòng làm việc: "Em muốn ăn ở đâu?"
Đường Bân suy nghĩ một chút: "Căn tin nhân viên."
Hám Thanh Châu không nghĩ tới câu trả lời này, còn tưởng cậu sẽ chọn tới chọn lui một phen.
"Chờ một chút..." Thư ký đúng lúc gọi Hám Thanh Châu, biểu tình có chút muốn nói lại thôi: "Chủ tịch...ngài..."
Đường Bân lập tức cảnh giác ôm lấy cổ hắn, sau đó trừng mắt nhìn thư ký.
Cô thư lý bị nhìn chằm chằm ngoan ngoãn đứng đó.
Đường Bân nhéo nhéo chân hắn: "Đi thôi."
Hám Thanh Châu quay đầu nhìn Trương Mẫn: "Sao vậy?"
"Tôi..." Trương Mẫn lo lắng không biết mình có nên nói cho chủ tịch biết trên đầu hắn còn cài một bông hoa đỏ hay không.
Đường Bân quay đầu, nói: "Không được nhìn chị ấy, nhìn em nè."
Hám Thanh Châu bật cười: "Được được, nhìn em."
Cậu túm tóc hắn hỏi: "Chị ấy với em, ai đẹp hơn?"
"Đương nhiên là em rồi."
Đường Bân hỏi: "Vậy có phải chị ấy rất xấu hay không?"
Trương Mẫn: "..."
Hám Thanh Châu xoa xoa đầu cậu: "Đi thôi."
Đường Bân khịt mũi, sau đó quay đầu giơ nắm đấm với Trương Mẫn, thấy vẫn chưa đủ nên nhếch miệng bổ sung: "Anh ấy là của em."
Trương Mẫn: "..."
Hỏi thử xem, sau khi bị phu nhân chủ tịch coi như là tình địch trong tư tưởng thì liệu thư ký như cô có thể tiếp tục làm việc hay không, online chờ gấp, đây là tình huống nguy cấp.!
Hám Thanh Châu hỏi Trương Mẫn: "Vừa rồi cô có chuyện gì muốn nói sao?"
Trương Mẫn nhớ tới thái độ thù địch của Đường Bân đối với mình, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Cô sợ mình nói thêm câu nào với chủ tịch thì lập tức sẽ bị phu nhân gửi thư tuyên chiến mất. Kệ đi, dù sao lát nữa chủ tịch bước vào thang máy cũng sẽ tự thấy bông hoa trên đầu thôi...đúng không?
Sau khi Hám Thanh Châu vào thang máy, Đường Bân lập tức ôm lấy đầu hắn.
"Anh không thấy đường." Hám Thanh Châu nhắc nhở.
Đường Bân nhìm chằm chằm con số trong thang máy: "Em nhìn đường giúp anh, anh cứ nhìn em đi."
Hắn bật cười: "Em để mặt sát như vậy anh không nhìn rõ."
"Ò..." Đường Bân buông đầu hắn ra, thấy thang máy đã xuống tới tầng cưới, hưng phấn lắc lắc nói: "Đi thôi, đi thôi, tới rồi."
Bây giờ là giờ trưa, trong căn tin có rất nhiều người nhưng Hám Thanh Châu không ngại ôm Đường Bân suốt như thế này, cố ý để thật nhiều người biết mối quan hệ giữa hai người.
Chỉ là... tại sao lại có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn như vậy, trong mắt còn có chút...kinh ngạc? Không thể tin được?
Hám Thánh Châu nhìn Đường Bân trong vòng tay mình, ừm, bình thường mà.
Hắn đặt cậu ngồi trên ghế, hỏi: "Em muốn ăn gì?"
Đường Bân cười cười, nhìn đóa hoa trên đầu hắn: "Ăn miến hoa* đi."
*花甲粉 (Flower Beetle Powder): QT dịch là hoa giáp phấn, tui tìm không ra tên tiếng việt của món này nên để là 'miến hoa' nha.
"Ừm, vậy em ngồi đây chờ chút, anh đi lấy đồ ăn."
"Dạ!" Đường Bân ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Hám Thanh Châu rời đi, cậu một tay chống đầu, đưa mắt dõi thoe bóng lưng hắn.
Cậu nghe thấy vài tiếng thì thầm bàn tán bên tai mình.
"Tôi...tôi không hoa mắt chứ, chủ tịch chúng ta cài...hoa trên đầu?!"
"Tôi đoán là do vợ chủ tịch làm đó."
"Bình tĩnh bình tĩnh, tôi đã nói đây là tình thú giữa hai vợ chồng chủ tịch rồi mà."
"Đúng vậy, chủ tịch chúng ta trước đó còn ôm phu nhân trước mặt mọi người mà, trên đầu cài hoa thì đã tính là gì?"
"Nói như vậy, chủ tịch... có biết trên đầu mình có hoa không?"
"Chắc là chưa biết đâu, có khả năng là do phu nhân lén lút cài lên, không lẽ chủ tịch biết mà để yên vậy sao?"
Nghe đến đây, Đường Bân chợt phát hiện ra điều gì đó, cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nắm bắt điểu mấy chút: "Không được thêm từ 'chúng ta' khi nói về chủ tịch."
Mọi người: "...Hả?"
Cậu nghiêm túc nói: "Không biết?"
Những nhân viên vừa bàn tán lập tức trở thành học sinh tiểu học, gật đầu lia lia rồi cúi xuống ăn cơm, không dám hé nửa lời.
Toang rồi, phu nhân biết bọn họ đang nói sau lưng chủ tịch, chuyện này...sẽ không bị đuổi việc chứ? Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu họ.
Đường Bân nhìn Hám Thanh Châu đang bưng đồ ăn đi về phía mìn, trên đầu còn lủng lẳng mấy bôn hoa, chợt nghĩ để câu nói mà các nhân viên vừa thảo luận.
Cây lớn hình như đã quên mất chuyện trên đầu hắn có gắn hoa, cây lớn sẽ không tức giận nếu phát hiện chứ?
Hám Thanh Châu đặt miến hoa lên bàn cho cậu, đồng thời tách đôi đôi đũa dùng một lần đưa cho cậu.
Đường Bân nhận lấy nhưng vẫn mãi suy nghĩ về vấn đề này, bỗng nhiên có chút không muốn dùng bữa.
Hám Thanh Châu thấy cậu ngẩn người nhìn mình, liền hỏi: "Sao lại không ăn?"
Đường Bân: "Anh sẽ giận em chứ?"
Hắn khó hỏi: "Sao lại hỏi vậy?"
Đường Bân đột nhiên cảm thấy cây lớn khi tức giận sẽ rất đáng sợ, có khi nào muốn giết cậu luôn không, cậu nghĩ như vậy xong lại cảm thấy sợ hãi.
Đường Bân đáng thương nói: "Nếu Koala nhỏ vì bản thân mình mà làm một chuyện sai trái nào đó thì anh có tức giận với Koala nhỏ không?"
Hám Thanh Châu nhạy bén bắt được từ khóa trong đó: "Em đã làm gì?"
Xong đời rồi, đáng sợ quá, giọng điệu của cây lớn dữ dội quá, cậu còn chưa nói mình đã làm gì thì cây lớn đã hung dữ như vậy rồi.
"Em...em..." Đường Bân dùng đũa gắp miến trong tô, sau đó lén lút liếc nhìn đỉnh đầu hắn.
Trong lòng Hám Thanh Chây chợt nhận ra điều gì đó, hắn đưa tay lên sờ đầu mình.
Đường Bân âm thầm hoảng sợ, toang rồi toang rồi, sắc mặt cây lớn đen thui hết rồi.
Hám Thanh Châu cụp mắt nhớ lại sự do dự của thư lý khi mình vừa bước khỏi văn phòng, Đường Bân ở trong thang máy cố ý cản tầm nhìn của hắn, sau đó là ánh mắt nhìn hắn của những người đang xếp hàng chờ món.
"Đường Bân.." Hám Thanh Châu nghiến răng nói ra hai chữ này.
Đường Bân kinh ngạc rùng mình.
Hám Thanh Châu hít sâu một hơi.
Đường Bân run sợ nhìn hắn, đối phương phát ra hai chữ này xong lại không nói gì nữa, chỉ cúi đầu bắt đầu ăn.
Ôi, kinh khủng quá, cậu phải làm sao đây, cậu chỉ là một Koala nhỏ thôi, tại sao lại phải đối mặt với tình huống này chứ.
Đường Bân không muốn ăn nữa, cậu vừa nhìn tô miến vừa suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời.
Cậu biết mình không nên cài hoa lên đầu cây lớn, cây lớn sẽ rất xấu hổ khi mang nó ra đường...nhưng... nhưng hoa là của cậu, cậu cắm nó lên cây lớn... thì có nghĩ là cây lớn cũng là của riêng cậu.
Hám Thanh Châu ăn xong ngẩng đầu nhìn cậu: "Em không ăn?"
Đường Bân cắn mối, cậu không rõ bây giờ hắn có đang tức giận hay không.
Hám Thanh Châu thấy Đường Bân không trả lời liền cầm tô của cậu kéo về phía mình.
Xong rồi xong rồi, cây lớn giận thật rồi, cây lớn không cho cậu ăn, muốn để cậu chết đói đây mà.
Cậu chỉ là một Koala nhỏ, tại sao lại phải trải qua chuyện khốn khổ như vậy chứ.
Hám Thanh Châu ăn hết hai tô miến thì đứng lên bỏ đi, không thèm nhìn đến Đường Bân nữa.
Đường Bân lập tức cảnh giác đứng lên, từng bước đi theo hắn.
Hám Thanh Châu đặt hai cái tô vào khu tái chế, bất ngờ nhìn cái đuôi đang đi theo mình, đối phương cúi đầu, bộ dáng đáng thương làm người khác có chút muốn cười, nhưng...hắn phải nhịn, không được cười. Hắn muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Đường Bân một chút.
Nghĩ như vậy hắn liền quay người đi về phía lối ra.
Đường Bân thấy vậy lập tức vội vàng chạy theo.
Cậu nhìn bóng lưng lạnh lùng xấu xa của Hám Thanh Châu, lặng lẽ tăng tốc rồi bí mật vươn ngón út ra móc lấy tay đối phương.
Hám Thanh Châu vẫn không có phản ứng gì, lạnh lùng lấy thẻ ra mở cửa thang máy.
Đường Bân vội vàng chen vào thang máy vì sợ bị bỏ lại.
"Ôm một cái." Cậu đáng thương nhìn Hám Thanh Châu.
Hắn gạt tay cậu ra: "Sau này còn dám làm vậy hay không?"
Đường Bân lập tức lắc đầu, sau đó ngập ngừng gật đầu.
Hám Thanh Châu:??!!!"