Editor: Sasaswa
Khi Hám Thanh Châu về nhà, từ ngoài cửa hắn đã có thể nghe thấy tiếng Đường Bân đang chơi trò vương giả.
Hắn đẩy cửa đi vào, nói: “La lớn như vậy là có hại với tai...”
Giọng Hám Thanh Châu đột ngột dừng lại, hắn nhìn chiếc giường trống trơn cùng máy ghi âm trên giường, trầm mắc.
Dì Lý vừa đi tới vừa nói: “Tôi về trước, trong tủ có cơm nóng, thỏ cũng được...cho ăn rồi.”
Giọng của dì Lý càng lúc càng nhỏ, nhìn căn phòng trống trải.
Hám Thanh Châu xoa xoa thái dương: “Em ấy nói muốn vào phòng chơi game khi nào?”
Dì Lý uể oải chuyển ánh mắt sang nhìn hắn: “Là...vừa nói chuyện với cậu xong thì vào phòng.”
Cách đây ít lấy, dì Lý cho nhắn tin cho hắn nói Đường Bân đang chơi game trong phòng.
Vậy có nghĩa là người kia đã đi được một tiếng.
Dì Lý đột nhiên vỗ tay: “Nguy rồi! Nhất định là cậu ấy đã lẻn đi trong lúc tôi đi vệ sinh.”
Hám Thanh Châu: “Không sao đâu, đã muộn rồi, dì về trước đi.”
“Chuyện này...” Dì Lý có chút áy náy, đã lần thứ hai xảy ra chuyện như vậy: “Trước tiên gọi cho cậu Đường, hỏi cậu ấy đang ở đâu xem sao.”
Hám Thanh Châu lấy điện thoại ra, bấm số của cậu: “Đang ở đâu?”
Điện thoại reo bảy tám lần mới được kết nối, Đường Bân thản nhiên nói dối: “Ba ba và Tần Nghệ đang ở thành phố trò chơi.”
“Tại sao em lại trốn chạy ra ngoài? Tại sao lại không nói cho anh hay dì Lý?”
“Ba ba sợ con không cho ba ba đi cùng Tần Nghệ.” Đường Bân sau khi giải thích xong lại với với Tần Nghệ, “Đúng không, Tần Nghệ.”
“Đệt, Đường Bân...” Giọng nói kinh ngạc của y phát ra từ đầu dây bên kia, chẳng qua nói chưa xong đã im bặt.
Hám Thanh Châu đoán là Đường Bân đã đá y một phát.
Đường Bân: “Cậu ấy chơi game thua nên đang buồn bực.”
Hám Thanh Châu: “Vậy khi nào về?”
“Hừm...” Đường Bân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tầm nửa tiếng nữa, ba ba sắp hết xu trò chơi rồi.”
Hám Thanh Châu bình tĩnh ậm ừ rồi cúp máy.
Dì Lý nghe xong cả người mới yên tâm, vỗ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết, thì ra là đến thành phố trò chơi.”
Hám Thanh Châu: “Ừm, dì về được rồi, trên đường chú ý an toàn.”
“Ừm, được.”
Sau khi dì Lý rời đi, Hám Thanh Châu lại gọi điện cho Trương Văn, câu đầu đã hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Trương Văn có chút chột dạ nói: “Này...chuyện này...”
Hám Thanh Châu: “Có thấy Đường Bân không?”
“Hả? A...Tôi...”
Giọng điệu của hắn hơi lạnh lùng: “Nói địa chỉ, nhanh lên.”
Trương Văn sợ hãi, lặng lẽ thắp nến cầu nguyện cho phu nhân rồi mới nói địa chỉ cho hắn.
Hám Thanh Châu nói tiếp: “Đừng nói với Đường Bân, nếu em ấy biết thì tiền thưởng cuối năm của cậu sẽ không còn nữa.”
Trương Văn - đang định nhắc cho Đường Bân: “...”
Y lặng lẽ tăng thêm hai ngọn nến nữa.
Hám Thanh Châu lái xe đến đó trong mười lăm phút, hắn từng nghe nói qua, đường mòn ở đây giữa lưng chừng núi, đường tối nên rất dễ gặp tai nạn.
Sắc mặt Hám Thanh Châu càng đen hơn.
Hắn dễ dàng tìm được vị trí tổ chức cuộc đua, có một đám người đang bu quanh chỗ đó.
Hám Thanh Châu nhìn thấy Đường Bân mặc bộ đồ đua màu đen đang ngồi trên xe, miệng ngậm điếu thuốc, nói chuyện với một tên tóc đỏ đã hắn không biết người kia là ai.
Còn Tần Nghệ thì đang ở bên cạnh cậu.
Khói...Hám Thanh Châu chưa từng nhìn thấy Đường Bân hút thuốc, hắn cũng không biết là cậu biết hút thuốc, trong nhà chưa bao giờ nhìn thấy bao thuốc lá nào.
Hám Thanh Châu kìm nén cơm giận sắp trào ra, bước vào vòng vây.
Và hắn tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người bên trong.
Tóc đổ đấm vào ngực Đường Bân một cái, nói: “Tôi không phục, chúng ta đấu một trận nữa!”
Đường Bân nở nụ cười cởi mở: “Đừng ngoan cố, trận tiếp tôi cũng sẽ thắng thôi.”
Tóc đỏ: “Đấu đi rồi nói!”
Những người xung quanh bắt đầu phấn khích ồ lên, Hám Thanh Châu nhíu máy.
Đường Bân bước lên giữa tiếng hò hét nhiệt tình, cậu nói: “Nào, số tiền cá cược lần này là bao nhiêu?”
“Cược...” Tóc đỏ đột nhiên ôm lấy một người phụ nữ mặc váy đen xẻ tà ở bên cạnh: “Cược sự ưu ái của Đỗ tiểu thư được không?”
Người được gọi là Đỗ tiểu thư mỉm cười đánh vào tên tóc đỏ: “Đáng ghét.”
Sau đó cô dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Đường Bân.
Bước chân của Hám Thanh Châu dừng lại, hắn muốn nghe câu trả lời của Đường Bân.
Đường Bân lập tức không do dự nói: “Được!”
Giỏi, giỏi lắm, Hám Thanh Châu thầm nghĩ, Đường Bân giỏi lắm.
Mặt hắn càng đen hơn.
“Chơi vui chứ?” Hám Thanh Châu cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây, nhìn thẳng vào Đường Bân.
“Khụ khụ khụ...” Đường Bân nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đột nhiên bị sặc khói thuốc, nghi ngờ quay đầu: “Con trai...Sao...sao con lại ở đây?”
Hám Thanh Châu không giật điếu thuốc, cũng không để ý tới vẻ mặt của cậu, thờ ơ nói: “Khi nào về?”
Đường Bân dường như nghe ra sự tức giận đang kìm nén trong giọng nói của hắn, cuối cùng thức thời vội vàng nói: “Về, giờ về liền.”
Tóc đỏ nghi ngờ nhìn Hám Thanh Châu: “Người này là ai?”
Tần Nghệ vội vàng kéo tóc đỏ lại gần, bí mật nói: “Người yêu của Đường Bân, đưng ngăn cản.”
“Không được,“ Tóc đỏ tính tình nghịch ngợm, hiện tại đã đồng ý đấu thêm một trận nên không dễ dàng buông tha được: “Cậu đã đồng ý thì làm sao có thể rời đi như vậy chứ?”
Đường Bân đẩy Tần Nghệ ra: “Để cậu ta đấu.”
Ánh mắt Hám Thanh Châu rơi vào Tần Nghệ.
Tần Nghệ vội xua tay, bán cái sang cho Đường Bân: “Đường Bân nói anh biết tôi đưa cậu ấy tới đây, cậu ấy rủ trước.”
Y thật sự không thể nào giữ được Đường Bân, người kia nhất định muốn đến trận đua, Tần Nghệ chỉ đành mang theo thôi. Nhưng vì lý do an toàn, y để Đường Bân lái chậm một vòng, thấy mọi hành vi của cậu đều bình thường, trừ bỏ những hồ ngôn loạn ngữ nói với Hám Thanh Châu thì đều rất bình thường, cho nên Tần Nghệ mới yên tâm để cậu đua, hơn nữa y nghĩ nếu Hám Thanh Châu đã đồng ý thì việc đua xe là không có ảnh hưởng với Đường Bân.
Ánh mắt của Hám Thanh Châu rơi vào tên tóc đỏ, hắn suy nghĩ một lúc mới nói: “Cha cậu là Hoàng Khải Trung đúng không?”
“Đúng vậy, anh là ai?”
“Đệt,“ Tần Nghệ vội vàng che miệng rồi thấp giọng ói: “Mày mẹ nó đừng nói nữa, giảm phiền toái cho ba mày.”
Tần Nghệ cảnh cáo tóc đỏ xong thì cười nói với Hám Thanh Châu: “Trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Sau khi hai người rời đi, tóc đỏ cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc của Tần Nghệ, nói: “Anh ta là ai?”
Tần Nghệ vứt cho gã một ánh mắt đồng tình: “Chủ tịch tập toàn Bội Quân.” (lấy tên bà xã đặt tên công ty, ba ba Hám Đông yêu vợ nhất trần đời)
“Ta thao...còn trẻ như vậy mà? Chờ chút...hắn không phải là Hám Thanh Châu mà cha tao mở miệng ra là khen quài hay sao?!”
“Nó đó.” Tần Nghệ vỗ vai gã: “Mày lái xe, hút thuốc với tiểu bảo bối nhà người ta mà còn không cho rời đi, tao đoán vừa nãy hắn nhắc đến tên cha mày là để trả thù đấy.”
Tóc đỏ lại chậm rãi chửi bới, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Người là mày mang theo, không sợ sao?” . truyện kiếm hiệp hay
Tần Nghệ hững hờ nhún vai: “Thứ nhất, tao không biết chuyện trước đó. Thứ hai, dù hắn làm gì thì đối với nhà tao cũng không ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa ba mẹ sẽ không đánh tao, nhưng với mày...tự cầu nguyện đi.”
Tóc đỏ rất có tâm: “Lớn chuyện rồi, tao muốn đi nước ngoài trốn mấy ngày, đợi đến khi nào ông nhà nguôi giận thì về. Nhưng quan hệ của hai người kia là gì? Chờ đã, mày nói hắn là...người yêu của Đường Bân?”
Tần Nghệ nhìn gã: “Cung phản xạ của mày có thể uốn quanh trái đất ba vòng không?”
*Cung phản xạ: Cung phản xạ là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da...) trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ, tuyến...). Tui hiểu cái cung phản xạ thôi, còn vế sau hong hiểu huhu
“Cậu ta kết hôn khi nào? Sao tao không biết? Hai người yêu nhau từ bao giờ? Tại sao đám cưới không mời tao hả?”
Tần Nghệ nhún vai: “Chuyện đó tao cũng không biết, mày hỏi Đường Bân đi, trước đó tao hỏi mà cậu ấy chỉ qua loa trả lời mấy chuyện trong quá khứ thôi.”
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Bên kia, Hám Thanh Châu vẻ mặt lạnh lùng đưa Đường Bân lên xe.
Đường Bân sợ hãi không dám hé một lời nào.
Hám Thanh Châu mở cửa xe, nhìn điếu thuốc giữa hai ngón tay cậu: “Em muốn hút xong mới chịu về sao?”
Tay Đường Bân run lên, ném điếu thuốc xuống đất: “Không, không hút.”
Hám Thanh Châu cúi người nhặt tàn thuốc ném vào thùng rác trong xe, nhịn không được tức giận nói: “Em có biết tự lượng sức mình không? Người bình thường đua xe đã nguy hiểm, huống chi là tinh thần em bây giờ không được bình thường! Nếu có chuyện xảy ra thì anh phải làm sao đây?”
Đường Bân cúi đầu, yếu ớt vặn lại: “Con mới không bình thường.”
Hám Thanh Châu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Lên xe,:
Đường Bân sau khi lên xe càng nghe lời hơn, cúi đầu thắt dây an toàn, dùng ngón tay ngoan ngoãn cầm dây thắt, không nói lời nào.
Hám Thanh Châu: “Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”
“Không có hút.”
Hám Thanh Châu lạnh lùng nhìn cậu.
“Không có nghiện, chỉ ngẫu nhiên vài lần...” Đường Bân vội vàng sửa lời nói: “Rất ít, hầu như là chưa bao giờ.”
“Bắt đầu đua xe từ khi nào?”
“Đây là lần đầu tiên.”
Hám Thanh Châu tức giận cười một tiếng: “Đường Bân, em nghĩ là lừa được anh sao?”
Cậu ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn, sau đó chậm rãi gật đầu.
Hám Thanh Châu phát hiện Đường Bân rất có năng lực làm người khác tức chết mà.
“Lần đầu mà đã có danh hiệu thần xe?”
“Chuyện đó...” Đường Bân ngượng cười haha hai tiếng: “Kia không phải lần đầu tiên sao?”
Hám Thanh Châu nhìn về phía cậu, cũng không lái xe, hai người liền như vậy ngồi trong xe, hắn nhìn Đường Bân, cậu thì cúi đầu.
Cuối cùng là Đường Bân không chịu nổi bầu không khí âm u này, đáng thương nắm lấy cánh tay Hám Thanh Châu, dè dặt nói: “Đừng giận nữa.”
Hám Thanh Châu nhìn những ngón tay thon dài và trắng nõn của cậu, trầm mặc không nói.
“Đó không phải là lần đầu tiên.” Đường Bân thú nhận. “Lúc còn học đại học đã có tiếp xúc qua.”
“Đại học? Năm thứ mấy?”
“Là năm nhất, a a không, muộn hơn, là năm tư...được rồi, là năm nhất.”
Hám Thanh Châu nhíu màu: “Em thích đua xe sao.”
Đường Bân liếc hắn một cái: “Không phải, chủ yếu là cảm giác ly kì khi ngồi trên xe đua ấy, giống như đi quán bar gặp Bính Địch vậy.”
“Bính Địch... Quán bar...” Hám Thanh Châu lặp lại hai chữ này, “Thường xuyên đi lắm sao?”
Đường Bân nhận ra có gì đó không ổn, lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có, ngẫu nhiên đi một hai lần thôi.”
Hám Thanh Châu không mặn không nhạt nói: “Cuộc sống đại học của em khá thú vị đó.”
Đường Bân ngoan ngoãn không nói.
Hám Thanh Châu: “Không cần biết là em đi đâu, nhưng trước khi đi phải nói với anh không tiếng được không? Để anh đưa em đi, được chứ?”
Đường Bân: “Vậy con sẽ đưa ba ba đi đua xe sao?”
Hám Thanh Châu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Nếu em thật sự thích anh sẽ không phản đối, kể cả đua xe, nhưng tiền đề là phải đảm bảo an toàn. Ví dụ, nếu em muốn đua xe, anh sẽ đưa em đến một cuộc thi chính quy.”
Hai mắt Đường Bân sáng lên: “Thật chứ? Nếu ba ba muốn đến quán bar thì sao?”
“Không nói chuyện bậy bạ, uống ít thì cũng có thể.”
Đường Bân đảo mắt nghĩ một hồi: “Ừm...cũng được.”
Hám Thanh Châu: “Vậy sau này em định làm gì, có thể nói cho anh biết được không?”
Đường Bân ngoan ngoãn đồng ý: “Được.”
“Còn một chuyện nữa, Đỗ tiểu thư kia là ai?”
Đường Bân ngẩn ra: “Cái gì? Tiểu thư nào?”
“Cô gái em muốn lấy lòng.”
Đường Bân a một tiếng mới nhớ ra: “Con trai, con sao vậy? Baba không biết người kia, đó chỉ là đặt cược để cuộc đua thêm phần nào nhiệt thôi. Nếu ba ba thắng, ta cũng sẽ không 419 với cô ta.”
Hám Thanh Châu ừ một tiếng, sau mới vừa lòng khởi động xe.
Bảng trắng----
Đỗ tiểu thư: Ra là thanh toán nhầm người.
Đường Bân: Mặc dù tôi hút thuốc, uống rượu, đi bar và đua xe nhưng tôi vẫn là một người đàn ông tốt.
Nghi ngờ lớn thứ ba của Hám Thanh Châu: Sao bạn bè của Đường Bân đều là những đứa con phá hoại vậy?