Mở Sở Thú Trong Nhà

Chương 28: Chương 28: Tên là Trứng Đen




Editor: Sasaswa

Cả ngày hôm nay, Đường Bân ngoan ngoãn rất nhiều, ngoài dự kiến của Hám Thanh Châu.

Sau khi hai người về nhà, hắn tâm trạng vui vẻ hỏi cậu muốn ăn gì.

Đường Bân đang chạy loạn khắp phòng, thấy sôpha hay thùng carton sẽ tiến lên cắn hai miếng, thấy không có gì nguy hiểm nên Hám Thanh Châu cũng không ngăn cản.

Nghe hắn hỏi, Đường Bân trực tiếp ngồi dưới đất nhìn về phía Hám Thanh Châu, nghĩ gì đó, “Thỏ nhỏ muốn ăn thịt nướng.”

Hám Thanh Châu đã biết, hắn nhớ hình như trong nhà có một bộ dụng cụ làm thịt nướng.

“Hám Thanh Châu.” Đường Bân gọi.

Hám Thanh Châu quay đầu lại, nhìn cậu đang ngồi xỏ một chiếc giày của mình.

Đường Bân nói tiếp: “Hình như đứa bé đá em.”

“...À, thật giỏi, rất hoạt bát.” Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Giống anh.”

Đường Bân bật dậy, chạy tới sau lưng, ôm lấy hắn: “Anh thích cục cưng của chúng ta là trai hay gái?”

“Cái nào cũng thích.”

Đường Bân gật đầu rõ ràng: “Vậy em hi vọng cục cưng của chúng ta là một cặp sinh đôi.”

Hám Thanh Châu: “...”

Hắn không biết trong đầu cậu đang chứa thứ quỷ gì nữa.

Sau khi Đường Bân buông Hám Thanh Châu ra lại tiếp tục ngồi trên đầu tủ: “Chúng ta đặt tên cho đứa bé đi.”

“Tên là gì?” Hám Thanh Châu vừa rửa rau vừa thản nhiên trả lời, “Đại Bảo?”

Cậu nghe vậy thì nhíu mày: “Nghe qua loa quá hà.”

“Vậy em có nghĩ ra cái tên nào không?”

Đường Bân nghiêng đầu sờ cằm, vô cùng nghiêm túc suy nghĩ.

Hám Thanh Châu vô tình ngẩng đàu nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, hắn sửng sốt hỏi: “Đường Bân, em thật sự muốn một đứa nhỏ sao?”

Đường Bân bị cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn Hám Thanh Châu, khó hiểu hỏi: “Ý của anh là sao? Không phải chúng ta đang có đứa bé rồi sao?”

Hám Thanh Châu giả bộ cười lạnh nói: “Lỡ như bên trong là kem trà sữa thì sao?”

Đường Bân như nhận ra cái gì, không thể tin được trợn mắt ngoắc mồm: “Anh cho rằng thỏ nhỏ đang mang thai giả sao?”

Hám Thanh Châu không nói, nhưng hắn đồng ý, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao? Việc Đường Bân sinh em bé là điều tuyết đối không thể.

Cậu tức giận nói: “Thỏ nhỏ đúng là có thai! Vừa rồi thật sự là đứa bé vừa đá em!”

Hám Thanh Châu không tiếp tục nói tới chủ đề này, hắn nhìn cậu rồi nhận ra mình cần thận trọng nói tới chuyện này lúc Đường Bân bình tĩnh thì sẽ có hiệu quả hơn.

Hám Thanh Châu không quan tâm đến việc cậu có con hay không, hắn có cùng suy nghĩ với Hám Đông, đều thích thế giới chỉ có hai người, nhưng suy nghĩ của Đường Bân có vẻ không giống vậy, nếu cậu muốn thì hắn có thể cân nhắc để nhận nuôi một đứa trẻ.

Vì vậy, Hám Thanh Châu chuyển chủ đề: “Em đã nghĩ tên xong chưa?”

Đường Bân do sự: “Trứng Đen thì sao?”

Hám Thanh Châu sửng sốt: “Hả...cái gì?”

“Quả Trứng Đen,“ Đường Bân lặp lại lần nữa, rồi hỏi ý kiến Hám Thanh Châu, “Nghe có hay không?”

Hám Thanh Châu đối với cái tên kì lạ này trầm mặc một chút, hắn đột nhiên nghĩ đến nếu Đường Bân muốn có một đứa trẻ thì hắn không thể để cho cậu nuôi nâng đứa bé này được.

Nhưng mà cái tên này lại làm Hám Thanh Châu cười thoải mái, trong lòng đã xác định Đường Bân sẽ không có con.

“Ừm, nghe cũng hay, em thích là được.”

Đường Bân hehe mỉm cười, đột nhiên nghiêng người hôn Hám Thanh Châu.

Hắn sững sờ một lúc, trong lúc đó Đường Bân đã thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị đã cạy mở hai môi hắn, đưa vật gì đó vào.

Đường Bân không ở lại lâu, sau khi đảo qua đảo lại thì rời đi, ngồi thẳng người nhoẻn miệng cười: “Cho anh ăn.”

“Cái.....sao...”

Hám Thanh Châu nghe xong thì theo bản năng ngơ ngắc dùng đầu lưỡi cảm thụ một chút - không có mùi vị, hơn nữa còn không cắn được.

Đường Bân vẫn cười nói: “Là hộp giấy.”

Hám Thanh Châu quay đầu nhìn cậu, sau đó phun thứ trong miệng ra.

Đường Bân bối rối nghiêng đầu: “Anh không thích sao?”

Hám Thanh Châu vươn tay muốn mở miệng cậu ra: “Thứ này không ăn được, trong miệng em còn không? Nhanh nhổ ra đi.”

Đường Bân: “Ưm!” Bị anh chặn miệng thì sao có thể phun ra chứ hả?

Hám Thanh Châu giả vờ không hiểu, dùng hai ngón tay véo chiếc lưỡi ấm áp, trơn trượt của cậu, xoay hai vòng trong miệng đối phương rồi mới miễn cưỡng lấy ra.

Hám Thanh Châu bóp cành hoa giấy trong ngón tay, nói: “Sau này không được ăn lung tung nữa.”

Đường Bân tức giận dụi nước bọt chảy ra từ khóe miệng vào cánh tay của Hám Thanh Châu.

Hắn buồn cười lấy tay nâng cằm cậu lên, ngọt ngào nói: “Muốn ăn cái gì thì cứ nói cho anh, anh sẽ làm cho em..”

Đường Bân được dỗ, vui vẻ nói: “Dạ được.”

Sau khi được ăn no, Đường Bân mãn nguyện nằm trên giường, vén áo lên vỗ bụng.

Hám Thanh Châu rửa chén xong đi vào thì thấy được cảnh tượng này, nghĩ rằng Đường Bân đang khỏa thân dụ dỗ mình.

Hắn bước tới, kéo quần áo của cậu: “Coi chừng cảm lạnh.”

Đường Bân không cự tuyết, như là đột nhiên nhớ tới cái gì: “Muốn em giúp anh rửa chén không?”

Nếu không phải trước đó hắn chưa từng thấy cậu rửa chén thì hắn thiếu chút nữa đã tin là Đường Bân thật sự muốn chia sẻ việc nhà với mình.

“Không cần, anh rửa xong rồi.”

Đường Bân cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, ngọt ngào hỏi: “Anh thật tốt.”

Hám Thanh Châu không nhịn được cúi đầu hôn lên lúm đồng tiền của cậu, lại đột nhiên muốn đi rửa chén thêm lần nữa.

Hắn tự dưng nhớ tới một chuyện: “Tới giờ em phải cho thỏ nhỏ ăn rồi đó.”

Nghe vậy, Đường Bân suýt chút nữa bật dậy xuống giường, nhìn Hám Thanh Châu bằng ánh mắt kinh ngạc và cảnh giác: “Ở chỗ nào?”

Hám Thanh Châu hơi ngạc nhiên vì cậu hỏi câu này, không phải cậu cũng biết chỗ đặt hai con thỏ sao, nhưng cơn bệnh rối loạn thần kinh lại khiến mọi hành vi của cậu đều trở bên thực bình thường.

Hám Thanh Châu trả lời: “Trong phòng khách.”

Đường Bân kinh ngạc mở to hai mắt, dường như phát điên, lồng ngực kịch liệt lên xuống một hồi mới nói: “Anh...anh dám lén lút nuôi tiểu tình nhân sau lưng em?! Còn nuôi ở nhà!?”

Hám Thanh Châu im lặng một hồi, sau đó cốc đầu cậu một cái: “Là lỗi của anh, anh nên tự động cho nó ăn mà không phải hỏi em.

Đường Bân cúi đầu cười khẩy: “Vậy anh đi đi.”

Hám Thanh Châu: “...”

Đường Bân đã bắt đầu giở trò để không phải chăm sóc hai con thỏ rồi...

Hám Thanh Châu không phải quá thích động vật nhỏ, lại càng không muốn đi chăm sóc chúng nó cho nên hắn thử suy nghĩ xem có nên đem hai tụi nó đi tặng người khác không, nhưng mà...hắn lại sợ lúc thật sự đem đi thì Đường Bân lại cáu kỉnh với mình.

Chỉ là...có chút khổ não.

Nhìn vẻ mặt của Hám Thanh Châu, cậu ngẩng đầu hôn lên má người kia: “Cảm ơn, anh vất vả rồi.”

Hám Thanh Châu cảm nhận sự mềm mại trên gò má, thực ra, hai con thỏ kia ở lại cũng có điểm tốt.

Không có gì đáng lo ngại.

Khi Hám Thanh Châu đi tới, hai con thỏ đang nằm trong lồng nghỉ ngơi.

Dường như chúng cảm nhận được là không phải Đường Bân nên hành động rất thoải mái, hắn nghĩ tới đây thì không khỏi mỉm cười.

Sau khi đổ đầy thức ăn cho hai con thỏ, hắn trở lại phòng ngủ, thấy Đường Bân cởi quần ngồi xổm trên giường, đưa lưng về phía hắn không biết đang làm gì.

“Em làm gì vậy?”

Đường Bân quay đầu, trịnh trọng nói: “Đi ẻ.”

Hám Thanh Châu không tin vào tai mình: “C...cái gì?”

Đường Bân đột nhiên nhăn mặt, hắn sợ hãi vội vàng nhấc cậu lên: “Sao em không vào toilet?”

Hám Thanh Châu cảm thấy đau đầu.

Đường Bân chớp mắt, tự tin nói: “Thỏ nhỏ thích anh mới thải ở trên giường của anh.”

Hám Thanh Châu: “...”

Đây gọi là cách lưu lại mùi sao?

Hám Thanh Châu cảm thấy mình tiếp thu không nổi.

Cậu tiếp tục nói: “Anh tranh thủ vui vẻ đi.”

Hám Thanh Châu đột nhiên muốn quay lại cảnh này rồi sau đó chờ tinh thần Đường Bân trở lại bình thường cho cậu xem nó, coi phản ứng lúc đó của cậu ra sao.

Hám Thanh Châu: “Em muốn làm gì cũng được, nhưng sau đó phải tự mình giặt ga giường.”

Đường Bân sững người trong giây lát.

Hắn săn sóc nói: “Muốn anh nhường lại không gian cho em không?”

Đường Bân đột nhiên ném người xuống giường, dùng chăn che mặt, giả bộ đang ngủ: “Thỏ nhỏ ngủ rồi, ngủ ngon.”

Hám Thanh Châu dở khóc dở cười.

Bảng trắng------

Hám Thanh Châu: Tôi cảm thấy vô luận Đường Bân làm gì cũng đều là để câu dẫn tôi.

Đường Bân: Đi ẻ cũng...?

Hám Thanh Châu:.....

Chương trình học hôm nay của lớp học nhỏ Đường Bân: Làm thế nào để bồi dưỡng một người bạn trai chủ động làm việc nhà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.