Editor: Sasaswa
Trương Văn đi mua hai con thỏ, là loại thỏ tai ngắn, một đen và một trắng, cộng thêm một cái lồng và thức ăn cho chúng.
Hám Thanh Châu nhìn thấy hai cái đầu thỏ thì muốn nổ tung: “Tại sao lại mua hai con?”
Một con còn không đủ sao?
Nhưng Đường Bân rất vừa lòng, mở miệng khoa trương nói: “Vậy rất tốt.”
Nói xong quay đầu trừng mắt với Hám Thanh Châu: “Con mắng cậu ta làm gì? Một con sao đủ ta ăn....a không phải, sao đủ cho con huấn luyện chứ?”
Hám Thanh Châu trầm mặc, xua xua tay kêu trợ lý đi ra ngoài.
Trương Văn nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, thầm nghĩ, xem ra về sau phải lấy tiêu chuẩn của phu nhân để mà làm theo.
Đường Bân vươn tay với Hám Thanh Châu: “Con trai, đừng nhìn máy tính nữa, ba ba sẽ dạy con đi săn.”
Hám Thanh Châu: “...Anh không muốn.”
Đường Bân nhíu mày: “Con đứa nhỏ này sao một chút tiến bộ cũng không có vậy, suốt ngày chỉ biết ngồi máy tính.”
Hám Thanh Châu không tiến bộ: “...”
Đường Bân vỗ vỗ tay rồi dụi chân xuống đất, sắc bén nhìn con thỏ trắng đang quan sát xung quanh: “Con nhỏ ngu ngốc này tốt nhất là phải bị bắt đi, con xem động tác của ba ba đây, chúng ta không cần gấp, phải biết lựa chọn đúng thời điểm....được rồi! Chính là lúc này!”
Đường Bân sau khi nói xong đột nhiên mạnh mẽ lao về phía con thỏ trước mặt.
Hám Thanh Châu sửng sốt, muốn đứng lên ngăn cản nhưng đã muộn.
Con thỏ trắng nghiêng đầu liếc nhìn Đường Bân, sau đó linh hoạt bốn chân bỏ chạy.
Đường Bân lao vào khoảng không, cái mũi đụng vào một cái cây giả trong phòng.
“Ui...” Cậu ngồi dậy ôm chặt cái mũi bị đụng phải, hai mắt đẫm lệ.
Con thỏ đen cũng nhận ra tình hình ở đây, nó nhảy tới rồi chạy vòng quanh Đường Bân vài vòng, như thể đang cười nhạo hành vi ngu ngốc của cậu.
Đường Bân: “...”
Hám Thanh Châu vội vàng ngồi xổm xuống, cầm lấy tay cậu: “Đau không? Cháy máu rồi sao?”
Đường Bân cảm thấy địa vị làm ba ba của mình đang gặp nguy cơ, cậu lắc đầu, bịt mũi nói: “Vừa nãy là ba ba cố ý ngã vào cái cây để ví dụ cho con biết nếu sai tư thế thì sẽ gặp tình huống nào...”
Cậu nói còn chưa xong đã bị Hám Thanh Châu ôm lên, hắn thấy Đường Bân thật sự không bị chảy máu mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đường Bân tiếp tục nói: “Tư thế đúng con phải nghe cho kỹ đó, đầu tiên...”
Cậu đang nói thì đột nhiên dừng lại, bởi vì cậu thấy Hám Thanh Châu chỉ một tay thôi đã nắm được hai tai con thỏ đen đang hả hê trêu ghẹo mình.
Đường Bân: “...”
Con thỏ nhẹ nhàng bị nhấc lên sau đó điên cuồng đạp hai chân sau.
Hám Thanh Châu đặt con thỏ xuống, nói: “Không cần dạy, anh làm được.”
Đường Bân: “Này....Này... này nhất định là do thỏ đen quá ngu ngốc!”
Hám Thanh Châu đang ôm cậu nhịn không được nói: “Cũng không ngốc như em!”
Đường Bân???
Ba giây sau, Đường Bân bắt đầu giãy giụa kịch liệt, trong lúc giằng co thì la lên: “Hám Thanh Châu, đồ con trai bất hiếu, dám nói như vậy với ba ba mình! Con...con muốn làm ta tức chết đúng không!”
Hám Thanh Châu chặn miệng cậu lại.
Đường Bân: “????!!!”
Hám Thanh Châu: “Im lặng chút.”
Đường Bân: “Hám Thanh Châu! Ba ba cảnh báo con, nếu con dám... uh uh uh..”
Một lúc soa, Đường Bân bại trận, cậu nằm trên vai Hám Thanh Châu không lên tiếng.
Hám Thanh Châu xoa đầu: “Thật ngoan.”
“Ngoan cái đầu ngươi! Ngươi như vậy....” Đường Bân nói một nửa thì tự che miệng mình lại, “Ngô ngô ngô.” Ta không nói gì hết!
Hám Thanh Châu rất hài lòng, hắn hình như đã biết cách chế phục Đường Bân ồn ào rồi.
Đường Bân bị nụ hôn của hắn làm cho sợ hãi, bất mãn ngồi xổm xuống nhìn con thỏ đen ngửi mông con thỏ trắng, đưa tay ra chọc mông nó một cái.
Con thỏ đen lập tức cảnh giác quay đầu.
Đường Bân ngoắc ngoắc lỗ tai: “Ngươi thật ngốc.”
Con thỏ đen cắm vào tay cậu một cía.
Đường Bân đờ người một lúc, lập tức cảm thấy uy quyền của mình đang bị đe dọa, một con thỏ nhỏ làm sao dám cắn một con hổ hả? Cậu bất chấp đau đớn, há mồm cắn lên thân hình mũm mĩm của thỏ đen.
Hám Thanh Châu ngẩng đầu nhìn, thấy Đường Bân đút cả đầu vào trong lồng, đối phương còn đang gặm chặt con thỏ đen, hắn lập tức đen mặt, vội vàng tiến lên kéo Đường Bân ra ngoài, vừa định khiển trách thì nhìn thấy ngón tay đang chảy máu của cậu.
Hám Thanh Châu hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp bị Đường Bân chọc cho tức chết.
Còn Đường Bân bị kéo ra thì quay đầu mắng con thỏ: “Con thỏ ngốc dám cắn ta! Ta nhất định đem ngươi đi làm món đầu thỏ cay!”
Hám Thanh Châu tức giận nở nụ cười: “Nó cắn em nên em cắn lại à?”
Đường Bân càng tức giận hơn khi nghe hắn nói: “Ba ba không cắn nó được! Cắn vào chỉ toàn là lông thôi!”
Còn con thỏ đen thì phớt lờ lời khiêu khích của Đường Bân, một mình quay đi không thèm nhìn cậu, liếm láp phần lông bị Đường Bân gặm trúng.”
Đường Bân bị động tác nó chọc tức chết: “Ngươi cư nhiên còn ghét bỏ ta!?”
Hám Thanh Châu vội vàng dắt Đường Bân đi rửa vết thương rồi sau đó đến bệnh viện kiểm tra.
Đường Bân như phát điên trên đoạn đường đi, liệt kê hàng loạt các món ăn thịt thỏ.
Giọng điệu Hám Thanh Châu có chút bất lực: “Được rồi, đừng giận nữa, chúng ta trở về rồi làm thịt nó chịu không?”
Cậu lớn tiếng hô: “Ba ba muốn ăn cay!”
“Được.”
Đường Bân được Hám Thanh Châu an ủi cuối cùng cũng chịu bình tĩnh lại.
Hám Thanh Châu định kêu Trương Văn gửi mấy con thỏ đến cửa hàng vật nuôi, sau đó mua một phần thịt giả thỏ, như vậy là nhất cử lưỡng tiện, một là đưa được hai con thỏ đi, hai là cũng thỏa mãn được yêu cầu của Đường Bân.
Ngay khi Hám Thanh Châu đang hài lòng với ý tưởng của mình thì Đường Bân vừa bước vào lại công ty đã bị dĩa thịt thỏ đang bốc khói trên bàn làm cho sững sờ.
“Này...cái này...” Đường Bna nhìn cái lồng trống rỗng trong góc, hoài nghi nói: “Đây là thịt hai con thỏ?!”
Hám Thanh Châu mặt không đổi nói: “Ừm, anh vừa tìm ngươi đi nấu rồi.”
“Ba...” Đường Bân ngơ ngác nhìn miếng thịt thỏ và ớt đỏ trên đĩa.
Hám Thanh Châu vỗ vỗ cậu: “Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng.”
Đường Bân đột nhiên quay đầu nhìn hắn chằm chằm: “Hám Thanh Châu, ba ba thật không ngờ con lại tàn nhẫn như vậy!”
Hám Thanh Châu: “...?”
Khóe mắt Đường Bân hơi đỏ lên: “Chúng nó....tuy rằng ngu ngốc xấu xa, nhưng mà...vừa rồi bọn nó còn nhảy loạn, bây giờ...lại...”
Hám Thanh Châu bất đắc dĩ: “Không phải em nói muốn ăn thịt chúng sao?”
Đường Bân trừng hắn: “Sao lúc trước không nghe lời như vậy hả? Ba ba kêu con mua thủy cung mà có mua đâu?”
Hám Thanh Châu: “...” Chuyện này vẫn không bỏ qua được.
Đường Bân càng tức giận nói: “Con đúng là muốn ba ba tức chết mà!”
Hám Thanh Châu đỡ lưng cậu không nói gì, hiện tại là cậu trở nên tức giận để quên chuyện hai con thỏ cũng tốt, miễn cho sau này càng thêm phiền phức.
Tuy nhiên Đường Bân lại ậm ừ quay lại, run rẩy gắp ra hai cái đầu từ trong đĩa thịt, trịnh trọng đặt lên bàn. Cậu lấy khăn ướt lau dầu trên đầu thỏ, nói: “Xin lỗi, thỏ nhỏ...”
Hám Thanh Châu: “...Cần lấy ba nén hương luôn không?”
Đường Bân xê mông né Hám Thanh Châu xa một chút.
“Đường Bân.”
Cậu cẩn thận lấy khăn giấy bọc hai đầu thỏ lại, đứng lên lạnh lùng nhìn Hám Thanh Châu, nói: “Ba ba muốn về nhà.”
Hám Thanh Châu có chút hốt hoảng, đi tới kéo tay cậu: “Đừng náo loạn, chúng ta...”
Nhưng Đường Bân lại hất tay hắn ra: “Con trả thỏ cho ta.”
“Con thỏ đi rồi.”
“Ba ba mặc kệ!” Đường Bân gằng từng chữ, “Con phải trả lại ta hai con thỏ giống nhau như đúc, nếu không giống ba ba sẽ...sẽ...sẽ không bao giờ để ý tới con nữa! Nhất định, sẽ không bao giờ để ý con nữa!”
Giọng nói Hám Thanh Châu có chút nặng nề: “Đường Bân, hai con thỏ đó quan trọng hơn anh sao?”
Không khí bị ngưng lại trong giây lát.
Hai mắt Đường Bân đột nhiên đỏ lên: “Đúng vậy! Tụi nó quan trọng hơn con!”
Hám Thanh Châu hít sâu một hơi, hắn cảm thấy mình bị sự ngu ngốc của Đường Bân ảnh hưởng mới có thể đi tranh sủng với hai con thỏ kia.
“Anh không có giết chúng, anh kêu Trương Văn đưa đến cửa hàng thú cưng rồi, lát nữa mang tới cho em được không?”
Đường Bân dụi dụi mắt: “Thật sao?”
“Ừm, anh không nói dối.”
“Vậy tại sao vừa rồi con lại hung dữ với ba ba chứ?”
“Anh không có hung dữ với em, chỉ là...”
Chỉ là có chút tâm tư riêng, nhưng Hám Thanh Châu không nói ra được.
Đường Bân lúc này mới vui vẻ ôm cổ hắn: “Ba ba biết con đang gạt ta mà, con đừng ghen tị, con là quan trọng nhất, quan trọng nhất với ba ba.”
Hám Thanh Châu cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, đối xử với Đường Bân cần phải có sự nhân nhượng, mà sau khi cậu bị bệnh thì cần phải kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Trương Văn rất bình tĩnh mà đặt hai con thỏ xuống, bình tĩnh nói: “Không có việc gì nữa thì tôi đi làm.”
Nhìn con thỏ đứng trên bàn liếm tay, Đường Bân kinh ngạc ôm lên, con thỏ đen tuy thò đầu ra nhưng rất nhanh đã nhảy khỏi móng vuốt của Đường Bân.
Chỉ có thỏ trắng nhỏ được Đường Bân ôm lấy lại dùng hai chân nắm chặt vạt áo của cậu, Đường Bân nhịn không được dùng mặt cọ lông nó: “Ta biết các ngươi mạng lớn mà.”
Hám Thanh Châu im lặng quan sát một hồi mới nói: “Đừng để tụi nó cắn em nữa.”
Đường Bân gật đầu, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt giả thỏ, đưa tới bên miệng con thỏ trắng: “Ăn không? Ngon lắm đó.”
Thỏ trắng vươn mũi ngửi một cái sau đó không có hứng thú quay đầu đi.
Đường Bân thấy vậy thì đưa vào miệng mình, còn cố ý phát ra tiếng nhai: “Thịt thỏ đó, ngươi không thích sao?”
Thỏ trắng: “...”
Con thỏ trắng thật sự rất nghe lời, yên lặng nằm trong tay Đường Bân, cậu trêu chọc nó có chút xấu hốt, liền chuyển hướng sang con thỏ đen, gắp một đũa thịt cho nó: “Vậy ngươi ăn không?”
Con thỏ đen nhảy xa một đoạn dài.
Đường Bân tiến lên: “Rất thơm.”
Con thỏ đen tung tăng chạy đi tìm con thỏ trắng đã được đặt xuống, mặc kệ Đường Bân,
Cậu đột nhiên cau mày nhìn Hám Thanh Châu: “Hám Thanh Châu, con tìm hai con thỏ giả cho ba ba sao? Sao bọn họ không chịu thân mật với ta một chút nào vậy?”
Hám Thanh Châu: “...” Hắn nghĩ, hai con thỏ này cơ bản là không chịu thân cận với cậu.
Đường Bân tiếp tục đi gây rối với con thỏ đen: “Ngươi đừng chạy, nếm thử đi, nếm thử đi.”
Con thỏ đen hình như thấy phiền nên lại cắn lên ngón tay Đường Bân một phát.
Ánh mắt Đường Bân đột nhiên phát sáng: “Là mày! Mày đúng là con thỏ đen của tao rồi.”
Bảng trắng------
Thỏ đen: Phiền chết mất, tôi không thích Đường Bân, có ai có thể bắt cậu ta đi không??!
Điểm nóng hôm nay -----# Sốc! Một thanh niên bị một con thỏ chọc đến mức tức chết!#
Đường Bân tức giận dậm chân: Tôi từ lâu đã hoài nghi tính xác thực của tin tức của các ngươi rồi đấy!!!
Editor: Happy New Year 2022, mọi người năm mới vui vẻ!