Editor: Bắp
Beta: Jen
- -----------------------------------------------------
Tô Tử đã ở bệnh viện ba ngày.
Ngoại trừ Bạch Vi không ngại vất vả mỗi ngày đều chăm sóc cô, không có bất kỳ ai đến thăm.
Cái này rất kỳ quái.
Tô Tử không thể hiểu được, người đàn ông đã hồi sinh cô, vì sao không đến tìm cô?
Chẳng lẽ hắn có biện pháp khiến cô mượn xác hoàn hồn, lại không có biện pháp khiến cô sống lại.
Rốt cục, việc cải tử hồi sinh cũng quá kì lạ rồi.
Không thể gặp lại được ân nhân của mình, Tô Tử cảm thấy có chút tiếc nuối, bất quá, cô sống lại rồi, như vậy có thể một ngày nào đó gặp lại.
Bạch Vi đã giúp Tô Tử hoàn thành các thủ tục xuất viện, giúp cô đóng gói các đồ dùng trong phòng bệnh, để Tô Tử ngồi trên giường bệnh xem TV.
Vài ngày ở chung khiến cho Tô Tử càng hiểu rõ, mẹ cô chính là người mẹ tốt, người vợ tốt, mà Mộ Tử tính tình có chút quái gở.
Cho nên cô không nên biểu hiện quá nhiệt tình, miễn cho người khác hoài nghi.
Thiếu nữ miễn cưỡng ấn lấy bộ điều khiển từ xa, không có ý định giúp đỡ nào.
Kênh truyền hình được đổi, đột nhiên xuất hiện hình ảnh, làm cho cô chú ý.
Đây là tang lễ của cô.
Bởi vì thi thể mãi vẫn không tìm được, chồng của cô Mộ Tắc Ninh “tình thâm nghĩa trọng” không chịu phát tang, cũng không chịu thừa nhận cái chết của cô, thẳng đến một tuần sau, phần đông bạn bè khuyên ngăn, rốt cục tổ chức tang lễ cho người vợ đã chết.
Màn hình ngẫu nhiên thoáng lóe lên cận cảnh Mộ Tắc Ninh, ghi lại vẻ mặt bi thương thống khổ của hắn.
Tô Tử không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào đó, cố gắng xem đáy mắt anh buồn như thế nào, đến cùng có mấy phần thật, vài phần giả.
Giết người được chia làm hai loại, một là ý định tạm thời nổi lòng tham, hai là kế hoạch chuẩn bị sẵn từ lâu. Mà cái chết của cô chính là cái thứ hai.
Nếu như không phải Mộ Tắc Ninh muốn tổ chức một bữa tiệc trên thuyền, cô sẽ không lên thuyền, cũng không rơi xuống nước bỏ mặc cô.
Vậy, cái chết của cô đã nằm trong kế hoạch của Mộ Tắc Ninh, bữa tiệc này cũng nằm trong kế hoạch sao?
Cô nhìn khuôn mặt chồng trên TV, khó có thể tin được.
Trong thời gian học đại học. Mộ Tắc Ninh tỏ vẻ đáng thương theo đuổi cô suốt bốn năm, thậm chí buông bỏ dáng vẻ của phú nhị đại. Hắn ta cố hết sức để giúp cô chăm sóc bà ngoại già. Hắn đối với cô thâm tình đến nỗi mọi người đều ghen tỵ! Bây giờ, chỉ vì một rào cản trong công ty, hắn lại muốn giết vợ mình.
Bốn năm đó là đều là giả bộ sao?
Cái này không hợp logic.
Nếu như không phải hắn ta, vậy là ai đứng đằng sau giúp hắn?
Trong lúc nhất thời, Tô Tử trong đầu thoáng hiện một khuôn mặt…
Sẽ là ai chứ?
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Tô Tử vô thức quay đầu nhìn.
Mộ Dung Thừa bước vào, trong tay cầm túi thanh long.
Tô Tử ngẩn người, Mộ Dung Thừa cũng ngẩn người.
Anh khẽ nhướn mày, nhìn cô từ trên xuống: “Cuối cùng cũng ra dáng con người.”
Tô Tử: “...”
Chưa bao giờ đối với khả năng nói chuyện của hắn ôm bất kỳ hy vọng gì.
Bạch Vi trông thấy con trai cũng thật cao hứng: “Dung Thừa, con tới đón em gái xuất viện sao? À còn cố ý mua hoa quả nha, nhanh cảm ơn anh trai đi nào.”
Tất cả thời gian đều giúp hai người này hòa thuận.
Tô Tử đối với Mộ Dung Thừa thật sự không có hảo cảm, ghét bỏ liếc qua túi hoa quả trong tay hắn, nghiêng mặt đi: “Em không muốn ăn.”
Đây là sự thật, cô ghét nhất là ăn thanh long, nói ngọt không ngọt, vị lại nhạt, bên trong còn rất nhiều hạt đen nhỏ.
Làm ơn, cô có nỗi ám ảnh đặc biệt, được chứ?
Bạch Vi muốn lên tiếng khuyên cô tiếp nhận ý tốt của anh trai, liền nghe Mộ Dung Thừa cười lạnh: “Vốn dĩ cũng không phải mua cho em đâu.”
Tô Tử cắn môi trừng Mộ Dung Thừa.
Đang muốn đâm hắn vài câu, lúc này, Mộ Dung Thừa nhìn thấy hình ảnh trên TV, sắc mặt phút chốc trầm xuống, vài bước đi qua ‘bụp’ một cái tắt TV.
“Em là vội vã muốn chết hay vội vàng muốn đi đầu thai? Vừa tỉnh mới có vài ngày, không thể chờ đợi được xem tang lễ của người khác à!”
Ngữ khí của hắn cực kỳ cay nghiệt, có một cỗ tức giận không tên.
Tô Tử cùng Bạch Vi bị Mộ Dung Thừa tự nhiên tức giận làm cho ngây rồi, giật mình sững sờ một lát, cơn giận dữ trên khuôn mặt của Mộ Dung Thừa thoáng qua rồi khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng ngày thường…
Bị thần kinh à!!!!