Editor: Bắp
Beta: Jen
- -----------------------------------------------------
Bạch Vi đau lòng con gái vừa ra viện, vừa về tới tòa Tiểu Dương, bà để Mộ Tử quay về phòng nghỉ ngơi.
Mộ Tử nằm trên chiếc giường màu trắng mềm mại, lại không hề buồn ngủ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh thân mật của Mộ Tắc Ninh cùng Kiều Tĩnh Gia. Trong lúc nhất thời khó tránh khỏi có chút phập phồng không yên.
Cô dứt khoát ngồi dậy, để cho não mình thanh tỉnh.
Kiều Tĩnh Gia là việc ngoài ý muốn.
Bên trong viện kiểm soát chủ yếu là nam giới, với tư cách trợ thủ đắc lực của cô, bởi vì cô ta cũng là nữ, cho nên cô càng muốn đem một ít chuyện riêng giao cho Kiều Tĩnh Gia đi làm. Có khi sẽ để Kiều Tĩnh Gia vào nhà lấy một ít tài liệu, có khi đến các nơi khác điều tra vụ án, cũng sẽ do Kiều Tĩnh Gia thu thập hành lý.
Kiều Tĩnh Gia có rất nhiều cơ hội tiếp xúc Mộ Tắc Ninh.
Thế nhưng cô không nghĩ tới, Kiều Tĩnh Gia cùng Mộ Tắc Ninh sẽ thân thuộc đến mức này, mà ngay cả Mộ gia đối với hai người thân mật cũng không có thấy một chút ngạc nhiên, cảm giác như đã thành thói quen.
Cho nên… Kiều Tĩnh Gia cùng Mộ Tắc Ninh tại Mộ gia ngang nhiên trở thành một đôi, mà cô còn một lòng tập trung vào bản án, đối với chuyện này không biết gì cả?!
Mộ Tử đột nhiên cảm thấy, mình chết thật sự không có một chút oan uổng nào…
Đúng với câu ‘ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ cũng không cách nào che dấu sự ngu ngốc của mình.
Đồng thời…
Cô cũng cảm thấy hoang mang.
Khi cô kéo cơ thể mệt mỏi trở về nhà. Mộ Tắc Ninh đối với cô hỏi han ân cần, dốc lòng quan tâm.
Khi cô tuyên bố rằng cô sắp được thăng chức thành công tố viên cao cấp, tất cả các thành viên Mộ gia đều toát ra vẻ tự hào.
Chẳng lẽ, những điều này đều là giả dối sao?
Bọn họ đến tột cùng đem cô trở thành cái gì! Lại không ai nói cho cô biết sự việc của Kiều Tĩnh Gia —— tất cả bọn họ gạt cô!
Mộ Tử nghĩ đến đau lòng, cảm giác ngột ngạt không nơi nào trút giận gần như làm cô nghẹt thở!
Cô thấy mình rơi vào ngõ cụt, lại bắt đầu xoắn xuýt lừa gạt cùng giấu kín.
Cái này đối với cô không có lợi, ngoại trừ lại để cho chính mình càng khó chịu, cô không cách nào từ đó đạt được mục đích gì.
Mộ Tử đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn những bông hoa và cây cối trong khu vườn bên ngoài.
Lá xanh tươi, hoa đầy màu sắc, thực vật luôn có một sức mạnh kỳ diệu để làm dịu con người.
Ánh mặt trời sáng chói, rèm cửa màu xanh được phủ ánh sáng ấm áp lịch sự tao nhã.
Mộ Tử cảm thấy phẩm vị của Bạch Vi không tệ, trong phòng này mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ, hợp tâm ý của cô, cũng may mắn Mộ Tử không có chà đạp phòng.
Cô ngồi bên cửa sổ một lúc, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tình hình bây giờ có thể được nhìn thấy rõ hơn..
Mộ Tắc Ninh tựa hồ không biết cô bị giết hại.
Kiều Tĩnh Gia thú vị hơn. nhiều lần công bố cô là tự sát, còn đề cập đến tiền bảo hiểm.
Cô khi còn sống đúng là sớm mua bảo hiểm cao nhất, là cô chết ngoài ý muốn.
Các công tố viên thường phải đối mặt với những kẻ giết người và côn đồ, vì tính đặc thù của công việc, cô vì không muốn bà ngoại không còn chỗ nào nương tựa.
Về sau bà ngoại qua đời, bảo hiểm được lợi biến thành Mộ Tắc Ninh.
Nghe ý tứ trong lời nói của Kiều Tĩnh Gia, là ám chỉ cô vì cứu sản nghiệp Mộ gia, mới cố ý sắp xếp chính mình ‘ngoài ý muốn’ rơi vào sự cố, dùng tự sát lấy được món tiền lớn để trợ giúp Mộ Tắc Ninh vượt qua khó khăn.
A…
Cô sẽ vĩ đại như vậy sao!!
Điều trớ trêu nhất là, Mộ Tắc Ninh lại tin vào lý do xa vời như vậy.
Ai biết được, có lẽ hắn vụng trộm đã sớm chú ý đến tiền bảo hiểm rồi, hôm nay vừa vặn đẩy thuyền…
Mộ Tử có chút âm u suy nghĩ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, Bạch Vi ở bên ngoài ôn nhu gọi cô: “Tử Tử, mẹ có thể đi vào không?”
Mộ Tử thu lại suy nghĩ hỗn loạn, bước nhanh qua mở cửa.
Bạch Vi cười nói: “Anh trai con muốn dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, bây giờ mẹ đi mua đồ ăn, con có muốn ăn cái gì hay không?”
Điều này thực sự kỳ lạ, đừng nói là mang bạn gái, thậm chí chính Mộ Dung Thừa cũng rất ít khi đến chỗ Bạch Vi ăn cơm.
Mộ Tử có chút lơ đãng, thuận miệng trả lời: “Con ăn cái gì cũng được.”
“Vậy thì nấu đậu nành móng heo nha.” Bạch Vi bẻ ngón tay đếm: “Còn có đầu cá băm tiêu, được… khoai sọ cầu, rau cải thảo.”
Mộ Tử nhìn Bạch Vi có chút kỳ quái.
Tại sao đều là món ăn cô thích...