Editor: Bắp
Beta: Jen
- -----------------------------------------------------
Tô Tử bị người giết hại.
Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi.
Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn.
Tô Tử rất không cam lòng.
Thế nhưng không còn cách nào khác…
Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy.
Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát.
Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi.
…
Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô.
Cô như một người bị cả thế giới bỏ rơi, cô tịch, tuyệt vọng.
Không biết sau mấy ngày, trên mặt sông mênh mông có một đoàn thuyền lớn đến.
Tô Tử trông thấy có một người đàn ông ngồi vững vàng trên thuyền, mặc một thân đồ lặn, dung mạo mơ hồ không thấy rõ, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Người đàn ông để cho thuyền viên xuống kiếm xác, sau đó hắn cũng tự mình nhảy xuống, để lại những con sóng lấp lánh dưới ánh trăng.
Tô Tử cảm thấy kỳ quái, cô không cha cũng không mẹ, ngoại trừ chồng cô còn ai nguyện ý đến vớt thi thể của cô?
Nhóm người này ở trên bờ sông vớt ba ngày ba đêm, đã tìm được bụi cỏ quấn che cô.
Một xác chết nữ không thể nhận ra, vào đêm giữa hè tuyệt đẹp này, cuối cùng cũng từ từ nổi lên.
Tô Tử không thể chịu đựng được khi nhìn vào chính mình.
Cô ngưỡng mộ phẩm chất tâm lý của thuyền viên, không ai trong số họ nôn mửa.
Thi thể được mang đến trước mặt người đàn ông. Cơ thể phù lên, trên mặt đầy bùn thối, càng kinh tởm hơn nữa chính là có những lớp giày đặc vỏ sò, ốc cùng một loại ký sinh đang sinh sôi giữa da và thịt cô.
Người đàn ông nhìn cơ thể cô một lúc lâu, không nói gì.
Ngay khi Tô Tử suy đoán ý định của mình, người đàn ông đã làm một động tác khiến cô chết lặng!
… hắn cúi người, hôn cô!
Trời ạ!!!!!
Hắn hôn khuôn mặt sưng thối của cô.
Tô Tử khiếp sợ cực kỳ!
Phải cần bao nhiêu yêu thương, mới có thể làm như vậy với khuôn mặt của cô?
Cô thế mà lại không biết, trên đời này lại có một người yêu cô nhiều như vậy.
Nếu sớm biết có người này, lúc trước sao cô phải vì người nhà mà gả cho Mộ Tắc Ninh chứ.
Tô Tử vừa hối hận, vừa tiếc nuối.
Nghĩ đến việc trên đời lại có người yêu mình sâu đậm như vậy, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời cũng cảm thấy một chút thỏa mãn.
Loại thỏa mãn này rất không kịp thời, rất kỳ lạ, rất vô lý, và rất thực tế.
Sau cái chết thảm khốc, Tô Tử cuối cùng cũng tìm thấy niềm an ủi cuối cùng trong cuộc đời thất bại của mình...
Thật đáng tiếc, đã quá muộn...
Cô đã chết, mọi thứ… không thể quay lại.
Tô Tử tới gần người đàn ông, gần như chạm vào mặt anh…
Rất gần, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy vẻ ngoài của hắn, sương mù mịt mờ.
Thật đáng tiếc, không dễ dàng tìm thấy một người đàn ông yêu mình, lại đến chết cũng không biết đối phương là ai.
Nội tâm cô rung động không thôi.
Người đàn ông đưa xác cô ra khỏi thành phố, đến một nơi hoang vắng.
Tô Tử nghĩ thầm: có lẽ hắn quá yêu mình rồi, cho nên chuẩn bị đem mình an táng tại địa phương không quen biết này, từ nay về sau một mình nhớ lại.
À, loại chiếm hữu này, ngẫm lại cũng thấy thật kích thích.
Nếu có kiếp sau…
Hôm nay có ân chôn cất, ngày khác nhất định lấy thân báo đáp.
…