Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 9: Chương 9: Phản bội




Editor: Bắp

Beta: Jen

- -----------------------------------------------------

Một khi đã xác định rằng vợ mình chết vì tự tử, điều đó có nghĩa là Mộ Tắc Ninh đã chọn từ bỏ việc điều tra chân tướng.

—— không có âm mưu, không có hung thủ, cái chết của cô chỉ là do cô tự nguyện dâng ra tánh mạng.

Đúng rồi, hắn giờ chỉ nghĩ đến tiền bảo hiểm, như thế nào lại đi cẩn thận suy tính, nguyên nhân cái chết thật sự của vợ mình..

Nội tâm Mộ Tử oán hận cuồn cuộn nổi lên.

Cô chịu sự phản bội! chịu sự lừa gạt!chịu sự mưu sát!

Mà hắn lại hưởng thụ cùng người phụ nữ khác nhu tình mật ý!

Hai người trên sofa tựa vào nhau, giúp nhau an ủi thộ lộ hết, như một đôi uyên ương, thân mật lại vừa hòa hợp.

Bọn họ càng giống vợ chồng.

Mộ Tử im lặng nhìn bọn họ, trong nội tâm oán hận cùng căm phẫn, dần biến thành tuyệt vọng cùng bất lực.

Cô có thể vạch trần âm mưu quỷ kế, cô có thể đem hung thủ mang ra công lý, nhưng.. cô không thể thay đổi sự thật rằng chồng mình đã phản bội.

Mộ Tử chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp.

Cô luôn là người theo đuổi kết quả. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn muốn xông lên phía trước, như oán phụ chất vất đối phương: anh vì cái gì đối với tôi như vậy? anh đến cùng có yêu tôi hay không?

Thật nực cười làm sao.

Nó không còn ý nghĩa.

Đã trọng sinh, còn quản cái gì vợ chồng tình nghĩa. Điều cô muốn làm, là điều tra rõ chân tướng, lại để cho hung thủ nhận tội đền tội!

Việc nán lại trong phòng khách khiến Mộ Tử càng thêm khó chịu, cô không muốn nhìn nữa, chuẩn bị quay đi…

Quay người lại, cô đụng phải 2 đứa con gái của trưởng nam Mộ gia – Mộ Vân cùng Mộ Linh.

Theo như bối phận tính toán, Mộ Tử được tính là cô của hai người này, nhưng hai chị em nhà này tính cách có chút quái gở, xem thường cô con nuôi này, ngôn ngữ trong miệng cũng mang theo vài phần khinh thường.

Mộ Linh lên tiếng gọi cô: “ Này! Ma xấu xí! Cô làm gì ở chỗ này”

Bị gọi là ‘ma xấu xí’ rất không thoải mái, chưa kể tâm trạng của cô hiện giờ đặc biệt tồi tệ.

Cô không thèm để ý, trực tiếp hướng hậu viên đi ra.

Mộ Linh thấy Mộ Tử không để ý đến cô ta, rất tức giận hộ: “ cô đứng lại đó chôi tôi! Ma xấu xí! Cô điếc sao! Nghe được tôi nói chuyện không đó”

Mộ Tử dừng bước chân lại, lạnh lùng hỏi cô ta: “ Cô gọi tôi”

Mộ Linh bây giờ mới nhìn rõ bộ dạng của Mộ Tử, tại chỗ sững sờ.

Thật sự là tà môn, bộ dạng Mộ Từ mỗi ngày đều ăn mặc như ma quỷ, như thế nào từ bệnh viện ra, ngược lại biến thành xinh đẹp rồi.

Mộ Linh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết, cảm thấy chướng mắt, hung ác nói: “ đúng là gọi cô đấy, xuốt ngày mặc quần áo đen như mực khắp nơi dọa người, không phải ma xấu xí còn là cái gì?”

Cô trẻ hơn Mộ Vân hai tuổi, trước được Mộ Vinh Hiên sủng ái, tính cách ngày càng ương ngạnh.

Mộ Tử mặt không biểu tình nói: “ Gia giáo không tệ, đợi đại ca trở về, tôi sẽ hảo hảo khích lệ các người với anh ấy”

Mộ Vinh Hiên là giám đốc của Văn phòng Tư pháp thành phố Thanh Giang. Yêu nhất là thanh danh, bất quá nếu để hắn biết được trong nhà hai cô con gái nhà mình bắt nạt nhục mạ cô con gái nuôi, chắc chắn sẽ dậy cho chúng một bài học.

“ cô dám nói cho ba tôi biết”?!

Mộ Linh nhất thời tức giận, lao về phía cô muốn túm tóc giáo huấn cô một trận.

Mộ Tử phản ứng lại nhanh hơn, nghiêng người lé tránh ấn chặt vai của đối phương, đầu gối nâng lên, làm cho Mộ Linh ngã như chó gặm bùn.

Bên ngoài phòng khách được phủ đá cẩm thạch hoa văn tuyết, trơn bóng xinh đẹp, nhưng cũng rất cứng.

Mộ Linh sử dụng tất cả lực của mình để vồ lấy Mộ Tử. lúc rơi xuống cũng không hề nhẹ, tại chỗ mà chảy máu!

Cô ta còn chưa kịp kêu đau, cảm giác trong miệng có gì đó ươn ướt, mặn tanh, đưa tay lên sờ, đầy máu đỏ tươi!

“ AA”!!!!!

Cô ta hét lên kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào máu trong lòng bàn tay.

Tiếng hét thảm thiết thu hút một đám người làm, cùng với trong phòng khách Mộ Tắc Ninh cùng Kiều Tĩnh Gia.

Mộ Tắc Ninh nhìn một nhóm người đứng xem hỗn loạn, quát hỏi: “ xảy ra chuyện gì hả?”

Mộ Linh khóc rất dữ: “ Chú ơi, chú có thấy không? Là Mộ Tử đẩy cháu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.