Editor: Bắp
Beta: Jen
- -----------------------------------------------------
Mộ Dung Thừa vẫn luôn nhìn chăm chú cô, ánh mắt làm Mộ Tử cảm thấy quái dị, cảm giác có một loại gấp gáp……
“Anh?” Mộ Tử lại hô hắn một tiếng.
Mộ Dung thừa thần sắc hơi trì hoãn, nói: “Bác sĩ bảo sau khi em tỉnh lại ăn chút hoa quả để khôi phục, anh đến căn tin của bệnh viện mua cho em một phần salad.”
Hắn đem lên chiếc bàn nhỏ trên giường… đặt lên đó một hộp salad, một kiểu muốn nhìn cô ăn hết mới thôi.
Mộ Tử nhìn salad hoa quả trước mắt, lông mày thẳng nhăn.
Đây giống như mấy tên lang băm nói chuyện ma quỷ! Tuy cô không phải chuyên y, nhưng cũng biết chút ít kiến thức chứ.
Ngâm một bụng nước, rất khó chịu được không, cho dù muốn ăn cái gì, cũng phải dễ tiêu hóa, ai sẽ ăn trái cây này a.
“Phải ăn sao?” Mộ Tử nhìn hắn.
Mộ Dung Thừa không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn hộp hoa qua salad, ý tứ rõ ràng.
Mộ Tử chỉ cầm lấy cái dĩa hoa quả, khó chịu chọc chọc dĩa hoa quả.
Ăn vài miếng, rốt cuộc ăn không vô.
“Em không muốn ăn cái này, không có mì thịt bò, cháo, hay hoành thánh linh tinh sao…” Mộ Tử ghét bỏ đem đĩa hoa quả đẩy ra.
Mộ Dung Thừa thấy cô cố tình tránh salad thanh long, nhẹ nhàng thở ra.
Hắn sợ người trở về, không phải cô.
“Em vừa mới ngâm nước, liền muốn ăn mì thịt bò?” trên mặt Mộ Dung Thừa hiện nét vui vẻ, đưa tay lên đầu cô gõ một cái, “Coi chừng sẽ bị nôn, mấy giờ nữa bụng rỗng hồi hãy ăn.”
Mộ Tử nghe vậy, lập tức trợn mắt nhìn hắn! Im lặng.
Trời ạ, tên khốn này không phải bị tâm thần phân liệt chứ? Mới vừa rồi còn ép buộc cô ăn salad!
Cô trợn mắt tròn xoe bộ dạng sinh khí bừng bừng, đặc biệt lộ ra sinh động đáng yêu.
Mộ Dung Thừa hô hấp hơi ngừng.
Mất mà tìm lại, hắn cảm xúc kích động, nhịn không được, nâng… mặt Mộ Tử lên hôn.
Mộ Tử: “!!!”
Tôi...
... Tôi
Má!!!
Phát sinh quá đột ngột!
Cô hoàn toàn không có phòng bị.
Mộ Dung Thừa lướt qua rồi dừng lại, buông ra thuận thế sờ luôn đầu cô, như đang sờ vật nhỏ vậy.
Mộ Tử: “……”
Cô có thể cảm thấy mặt cô bây giờ có thể dùng mắt thường có thể thấy phiếm hồng, thành công biến cô thành con cua được luộc chín!
Xấu hổ và giận dữ đến cực điểm!
Mộ Tử nắm chặt nắm tay, không màng chính mình còn truyền dịch ở tay, hung hăng hướng Mộ Dung Thừa trên mặt đấm một cái!
…… Phanh!
Bàn tay to của Mộ Dung Thừa nhẹ nhàng nắm được bàn tay nhỏ của cô, nắm ở trước ngực, từng chút từng chút đè xuống.
“Tử Tử.” Mộ Dung Thừa trong mắt mỉm cười, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “…Em phải ngoan.”
Mộ Tử tức giận nhìn hắn: “Mộ Dung Thừa...” anh không nên quá phận!
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
“Tử Tử.” Bạch Vi hai mắt đẫm lễ nước mắt lưng tròng xông tới.
Bạch Vi bổ nhào vào trước giường, một tay đem Mộ Tử gắt gao ôm, “Tử Tử, Tử Tử!Con có sao không? Hiện tại cảm giác như thế nào? Thân thể khó chịu không, khó chịu…?”
Lửa giận cô ngăn trước ngực, bị con trai của người Phi. Lễ. Rồi!!!
“Tử Tử không có việc gì, nước trong phổi không nhiều lắm,chỉ là vẫn còn hãi hùng nên còn sốc.” Mộ Dung Thừa nhìn Bạch Vi giải thích.
Hắn thần sắc tự nhiên, giống như chuyện vừa rồi không xảy ra.
Thế nhưng bộ dạng điềm nhiên hết lần này đến lần khác, nhất thời làm cho cô tức giận!
Mộ Tử muốn nổ tung!!!
Mộ Tử nhìn cô không biết do ngại hay tức giận khuôn mặt đỏ ửng, môi mỏng câu dẫn ra một nụ cười tà tứ yếu ớt, nói: “Mẹ, trước để ý Tử Tử, con ra ngoài có việc.”
Mộ Tử con mắt phóng lửa: Không muốn bị đánh liền cút đi! Lưu manh.
Mộ Dung Thừa cười cười, quay người rời đi.
Đi ra phòng bệnh, Vương Chiêm đứng trước cửa, có chút cúi người: “ Gia, người đã mang đến.”