Editor: Bắp
Beta: Nhóc
- -----------------------------------------------------
Lúc này, hình như Hứa Thi Hàm bị côn trùng trong bụi hoa dọa sợ, giật mình kêu khẽ một tiếng.
Mộ Dung Thừa thế nhưng ở một bên lười nhác hút thuốc, đợi Hứa Thi Hàm gọi lại, trốn một lúc, hắn mới không nhanh không chậm ném đi tàn thuốc, nghiền hai cái đi qua...
Aiz, quá cặn bã.
Mộ Tử không nhìn được, cô cảm thấy đầu óc của Hứa Thi Hàm nhất định bị nước vào mới có thể nhận lời làm bạn gái của Mộ Dung Thừa cặn bã.
Oán thầm xong, cô chợt nhớ tới bản thân, chồng cô tựa hồ cũng là cặn bã.
Mộ Dung Thừa đào hoa, ít nhất hắn đào hoa ai cũng có thể nhìn thấy, thế nhưng Mộ Tắc Ninh thì sao? Nhìn như trung trinh không đổi, nhưng đằng sau không biết trộm tanh bao nhiêu lần… Tính như vậy, cô mới là người có óc bị nhúng nước.
A …
Cô ngâm trong nước lâu như vậy, nhất định trong đầu nước rất nhiều.
Mộ Tử không nhanh không chậm bước lên cầu gỗ nhỏ đi tới.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cô giương mắt xem, liền gặp Mộ Dung Thừa vẻ mặt âm khí nặng nề đi tới.
Mộ Tử lại càng hoảng sợ!
Chuyện gì xảy ra, không phải đang hẹn hò ư, vẻ mặt hung dữ kia là như thế nào?!
Cô muốn mở miệng hỏi, Mộ Dung Thừa lại rất nhanh đã vượt qua cô rời đi!
Hứa Thi Hàm thất tha thất thểu theo ở phía sau, hốc mắt ửng đỏ, biểu lộ có chút nhìn như lã chã chực khóc.
“Aiz, các người…” Mộ Tử mơ hồ nhìn hai người đi xa, cảm giác không hiểu được!
Đây là… cãi nhau?
Nhưng cô không nghe âm thanh cãi lộn! Quả nhiên là Hứa Thi Hàm không nhẫn nhịn được ‘nam cặn bã’ mặt lạnh, đưa ra lời chia tay, ‘cặn bã nam’ thẹn quá hoá giận vung tay rời đi! Bọn họ đây là chia tay sao?
Là chia tay nha!
Mộ Tử mang vẻ mặt không hiểu ra sao trở về.
Cô không dám nói thẳng với Bạch Vi, chỉ mơ hồ giải thích: “… Nhìn hai người kia có vẻ rất gấp, con còn chưa kịp nói cái gì, bọn họ liền rời đi, có lẽ có việc gì gấp a …”
Bạch Vi nghe xong, rất thất vọng.
Hào hứng hừng hực chuẩn bị một bàn đồ ăn, kết quả lại là như vậy...
Mộ Tử dò xét ánh mắt của bà, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, có thể ăn cơm rồi hả?”
Bạch Vi phục hồi tinh thần, nhìn về phía Mộ Tử lộ ra ôn nhu vui vẻ: “Tử Tử đói bụng lắm à, chúng ta ăn trước, không cần chờ bọn họ nữa.”
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra, cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn.
Ai ngờ lúc này, Mộ Dung Thừa lại trở về rồi!
Cô lập tức đưa cổ ra ngoài nhìn, không nhìn thấy bạn gái Mộ Dung Thừa, liền biết rõ Hứa Thi Hàm bị đưa về rồi.
“Em là ngỗng hay sao? Rụt cổ về cho anh.” Cảm xúc của Mộ Dung Thừa rất kém, vừa vào nhà đã giáo huấn cô.
Mộ Tử sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Tâm tình kém như vậy, không phải là bị người ta đá chứ?”
Toàn bộ mặt mũi nhìn có chút hả hê không thèm che dấu.
Mộ Dung Thừa nhất thời nổi giận!
Mộ Tử lại càng đắc ý.
Ai bảo anh nói tôi là ngỗng? Tôi lại càng muốn đâm vào chỗ đau của anh.
Bạch Vi sợ hai anh em lại bắt đầu nhao nhao cãi nhau… tranh thủ thời gian ngăn giữa hai người: “Dung Thừa, nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Mộ Dung Thừa đen mặt trừng Mộ Tự, quay người đi toilet.
Mở vòi nước, nước lã chảy xuống, trong suốt lộ ra cảm giác mát.
Hắn tạt ít nước lên mặt, nhìn bản thân trong gương, trong đầu càng giận.
Toàn bộ lồng ngực tràn ngập lửa giận!
Điều hắn oán hận không phải sự chế giễu của em gái, cũng không phải Hứa Thi Hàm lạ lẫm, mà là mình.
Cố ý mang Hứa Thi Hàm trở về, là muốn nhìn một chút cô có ấn tượng với nơi đã từng ở qua hay không.
Thế nhưng phản ứng của Hứa Thi Hàm không đúng. Chỗ nào cũng không đúng!
Bên hồ kia là đám hoa cannas mà Tô Tử thích nhất, ánh mắt của Hứa Thi Hàm lại chỉ nhìn hoa hồng cùng Tulip.
Có nghĩa là nếu một người không nhớ lại, đến cả sở thích của người đấy cũng sẽ trở nên khác biệt sao?