Editor: Bắp
Beta: Jen
- -----------------------------------------------------
Hứa Thi Hàm hai gò má ửng đỏ, có chút e lệ.
Tuy nhiên mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra,thế nhưng sống trong một phòng chăm sóc đặc biệt xa xỉ như vậy, đột nhiên một người đàn ông đẹp trai kỳ lạ xuất hiện tuyên bố là người yêu của cô. Mọi thứ đều đẹp như mơ.
Mộ Dung Thừa dùng con dao cắt thành miếng, đặt nó vào bộ đồ ăn tinh xảo.
“Ăn chút hoa quả đi.” ngữ khí nhàn nhạt.
Hứa Thi Hàm cúi đầu, nói không sao, vén tóc sau tai và ghim hai miếng nhỏ bằng nĩa.
Mộ Dung Thừa ngồi ở một bên nhìn chằm chằm cô ăn, khẽ cau mày, như thể anh đang kiểm tra thứ gì đó…
Hứa Thi Hàm không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt anh.
Trên thực tế cô cảm thấy Mộ Dung Thừa kỳ lạ, tuy mỗi ngày đều đến xem cô, ngoài miệng cũng tự xưng là bạn trai, thái độ của hắn đối với cô vẫn luôn lạnh lùng, cho dù có tỏ ra ôn nhu, nhưng chỉ thoáng qua tức thì, …một loại cảm giác không chắc chắn.
Rất không thoải mái khi có người nhìn chằm chằm khi ăn, Hứa Thi Hàm buông dĩa xuống, nhỏ giọng nói: “Không có khẩu vị, lát nữa em sẽ ăn…”
Mộ Dung Thừa không nói một lời nhìn cô một cái, bỗng nhiên cười cười, nói: “Không thích ăn sao? Không sao, lần sau mua cho em cái khác.”
Hứa Thi Hàm sững sờ nhìn hắn, không rõ hắn vì cái gì đột nhiên cao hứng.
Rõ ràng hắn mua hoa quả, rõ ràng là hắn muốn cô ăn…
Hơn nữa, cô cũng không nói bản thân không thích ăn.
Ánh mắt Hứa Thi Hàm rơi vào đĩa đựng thanh long trước mặt, tươi và ngon ngọt.
Cô nghĩ thầm… lần sau cô không được ăn.
………..
Tô Tử đi theo Bạch Vi trở lại Mộ gia.
Mộ gia tọa lạc tại khu nhà giàu nổi tiếng nhất Giang Thành, là biệt thự mang phong cách Châu Âu, các trụ cột đứng đối xứng nhau, những đường cong được trang trí tỉ mỉ tràn đầy lãng mạn, lại không mất vẻ ung dung đẹp đẽ quý giá.
Cổng đúc bằng sắt với các nhánh chạm khắc được mở ra từ từ, hiện ra cảnh vật quen thuộc.
Họ xuống xe ở cổng sân. Người hầu ở nhà lấy hành lý từ Bạch Vi: “Bạch phu nhân, Mộ Tử tiểu thư.”
Tô Tử chớp mắt hoàn hồn.
Đúng rồi… hiện giờ cô không phải là Thiếu phu nhân tiếng tăm lừng lẫy của Mộ gia nữa, mà là một cô con gái nuôi, Mộ Tử.
Trở lại chốn cũ, thân phận thay đổi, thật khiến người ta cảm khái.
Mộ Tử theo Bạch Vi đi vào trong.
Biệt thự điện nước đầy đủ xa hoa, nhưng họ không ở đây.
Trong khu vườn bán vòm ở phía sau biệt thự, cũng có một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, đó mới là nơi ở của họ.
Tòa lầu nhỏ tường trắng hồng đỉnh, bức tường được bao phủ bởi những cây leo xanh tươi tốt, cùng hoa viện cảnh trí hòa cùng làm một, mang lại cảm giác tươi mát.
Một ngôi nhà như vậy cũng là một “biệt thự nhỏ” mà nhiều người tích tiền nhiều năm cũng chưa chắc mua được, nhưng ở Mộ gia nó không đủ cấp bậc.
Sau khi vào cửa, một bên là phòng khách và một bên là phòng ăn. Phong cách trang trí vẫn tiếp tục mang cảm giác châu Âu, nhưng bớt chút xa hoa, nhiều hơn một chút nông thôn thanh nhã.
Phòng ngủ ở tầng hai.
Phòng của Mộ Tử được trang trí với một bộ đồ nội thất làm bằng tay, không quá đắt. Nó đơn giản và tự nhiên, với một chút hương gỗ thông.
Căn phòng được trang bị thoải mái và ấm áp, Mộ Tử rất hài lòng.
Cô đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, thấy rằng biệt thự phía trước có thể được nhìn thấy từ đây, tầm mắt khoáng đạt.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang, Bạch Vi đến tìm Mộ Tử.
“Mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện, không tham gia tang lễ của chị dâu, lát nữa nên đi thắp cho chị dâu con một nén hương.”
“Vâng, cũng phải thắp nén hương chứ.”Mộ Tử gật đầu.
Bên trên một nén nhang, phù hộ chính mình một lần trọng sinh sẽ không uống phí, có oán báo oán, có ân báo ân, có chuyện gì, cũng nên chấm dứt đi.
Cô nhìn vào biệt thự cách đó không xa, nghĩ thầm: hung thủ hại chết mình, đang ở trong tòa nhà đó...