Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Chương 23: Chương 23: Hôn nhân là tấm gương phản chiếu nhân cách




Trong trí nhớ của Tuyết Nhung về cuộc hôn nhân mới, hai người tuy mới chỉ sống cùng nhau vài tháng, nhưng thực ra cô đã nhẩm đếm bọn họ cùng nhau trải qua biết bao nhiêu “lần đầu tiên” ở ngôi nhà xinh xắn bên bờ hồ Mi-chi-gân tuyệt đẹp này. Lần đầu tiên nấu cơm, lần đầu tiên ngắm mặt trời mọc, lần đầu tiên tiễn Lancer đi làm, lần đầu tiên cùng nhau chúc mừng tròn một năm ngày cả hai quen biết, lần đầu tiên mở tiệc ở nhà, lần đầu tiên cắt tỉa cỏ trong vườn, lần đầu tiên cùng nhau chạy bộ trên một con đường nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy con sóc ở trong rừng… Tất cả những “lần đầu tiên” này Lancer đều dùng tâm trạng vô cùng phấn khởi và sự nhiệt tình sẵn có để cùng Tuyết Nhung chúc mừng một cách long trọng mà chân thành. Nếu như anh dùng máy pha cà phê mới mua về để pha một ly cà phê đầu tiên, thì Lancer cũng kéo Tuyết Nhung đến bê cốc cà phê lên để cùng nhau thưởng thức rất lâu. Lancer sẽ luôn luôn nói: “Nhung yêu thương, chúng mình đang sống với nhau chẳng phải là rất thoải mái, rất hạnh phúc, rất vui vẻ hay sao? Đây chẳng phải là việc rất đáng để chúc mừng hay sao? Nhanh đến đây, có muốn hôn anh một cái, ôm anh một cái không?” Nói rồi, Lancer giả bộ nhăn mặt nhăn mũi. Nếu như lúc này Tuyết Nhung đang rửa bát, thì Lancer sẽ bắt cô bỏ bát xuống, cô không hôn anh một cái thật nồng nàn thì không được. Nếu như lúc này Tuyết Nhung không muốn cùng anh “chúc mừng một cách chân chính”, thì cô chỉ xoa xoa lên đầu anh rồi lại tiếp tục rửa bát, Lancer sẽ gào lên giống như một chú cún vậy, gào đến khi nào Tuyết Nhung bỏ bát xuống, đáp ứng mục đích chúc mừng của anh thì mới thôi.

Cũng như vậy, Tuyết Nhung âm thầm đếm, không biết Lancer đã làm cho cô bao nhiêu bữa điểm tâm. Sáng nào cũng vậy, Tuyết Nhung đều muốn ngủ nướng thêm một chút, và cũng đã quen với cách mà mình đã sống trước đây: Không ăn sáng, nhiều nhất cũng chỉ là uống một cốc sữa hoặc một cốc nước hoa quả. Nhưng từ sau khi cưới Lancer đến giờ, anh tuyệt đối không cho phép Tuyết Nhung bỏ bữa sáng. Mỗi sáng, anh đều dậy sớm, chuẩn bị đồ điểm tâm rồi mang vào phòng ngủ cho Tuyết Nhung, sau đó dùng một nụ hôn nồng nàn đánh thức cô dậy. “Em yêu ơi, hãy mở to đôi mắt đẹp của em ra đi, để xem người chồng đẹp trai nhất trên thế giới này hôm nay làm cho em một món điểm tâm thơm ngon gì nào?”

Mỗi lần bị hôn đến tỉnh ngủ như vậy, trong lòng Tuyết Nhung đều không muốn chút nào, nhưng cho dù như thế nào thì cô cũng đều phải phối hợp với Lancer, cô luôn phải lập tức tỏ ra vô cùng thích thú và ngạc nhiên nói: “Oa..., cưng à, hôm nay lại sáng tạo ra món điểm tâm gì nữa đây? Sao mà vừa nhìn đã thấy hấp dẫn như vậy, em nhất định sẽ ăn hết!” Lúc cô dùng dao và nĩa để cắt miếng xúc xích theo phong cách phương Tây thành những miếng nhỏ chuẩn bị cho vào miệng, thì thực ra trong dạ dày của cô đã cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Lúc này cô chỉ muốn, thà rằng mình là một người Mĩ chính gốc cho rồi, mình có một cái dạ dày Mĩ chính hiệu, có như vậy cô mới thật sự tiếp nhận được sự chăm sóc chân thành của Lancer dành cho mình mà không phải giả vờ như thế này.

Nhìn cô ăn với vẻ say sưa thích thú như vậy, Lancer luôn hôn rồi lại hôn lên tóc cô, cổ cô, thậm chí là cả đầu ngón tay của bàn tay cô. Rồi bỗng nhiên anh nói: “Nhung yêu thương, em xem, trước đây tổng thống Geogre W.Bush cũng chẳng qua chỉ là bê một tách cà phê cho phu nhân của ông ấy mà thôi, anh còn ga-lăng hơn ông ấy nhiều phải không?”

“Vậy thì anh mau đi ứng cử tổng thống Mĩ đi, em sẽ bỏ cho anh một phiếu!” Nói rồi Tuyết Nhung từ trên giường thò mấy ngón chân về phía Lancer lắc lắc với vẻ vô cùng dí dỏm.

“Ha ha ha ha!”, thông thường bữa sáng thường kết thúc trong tiếng cười vui vẻ như vậy. Còn cả một ngày, sau khi Lancer đi làm, cái dạ dày của Tuyết Nhung luôn duy trì trạng thái phản kháng bữa ăn sáng đầy dầu mỡ, nó luôn ậm à ậm ạch. Bữa trưa đương nhiên là bỏ qua luôn, cho đến tận buổi chiều lúc Lancer đi làm về, Tuyết Nhung mới xốc lại tinh thần, ép cái dạ dày của mình tiếp nhận sự thách thức khiêu chiến của bữa tối.

Đương nhiên Tuyết Nhung cũng không cam tâm chịu ở nhà từ sáng đến tối mà chẳng làm việc gì, cô cũng cố gắng đi tìm một công việc nào đó. Nhưng, đối với cô mà nói, ngoài chơi đàn ra, những việc khác cô cũng không thể làm được như những người nước ngoài khác, vậy phải đến chỗ nào để tìm việc bây giờ? Quả thực trời cũng không phụ những người có tâm, cuối cùng cô cũng đã tìm được một việc làm tạm thời ở ban nhạc cộng đồng. Một người chơi đàn ở trong ban nhạc đó phải đi công tác nước ngoài nên trong ban nhạc khuyết thiếu một chỗ. Tuyết Nhung cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác, có thể được thay thế làm ở chỗ trống này đối với cô cũng là mãn nguyện lắm rồi.

Đêm đó, khi lần đầu tiên tham gia diễn tập cùng ban nhạc, cô đứng ở phía sau tấm màn trên sân khấu, cô muốn đứng ở đó đợi một lát rồi mới bước ra. Trong thời khắc này, cô bỗng có một cảm giác hưng phấn không thể nào giải thích được: Cuối cùng, cô lại được trở về với sân khấu mà cô vốn rất quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn những bóng đèn chói mắt đang treo rất cao ở trên đỉnh sân khấu, nghe từ trên sân khấu những âm thanh lăn lộn của các thành viên trong dàn nhạc đến sớm hơn cô đang luyện đàn vọng đến, cô không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn vô cùng quen thuộc ấy, liền ôm đàn chạy vội vào sân khấu.

Các đồng nghiệp khác trong dàn nhạc đã ngồi ở vị trí của mình với dáng vẻ vô cùng thanh thoát, sau khi nhìn thấy cô, họ đều thân mật gật đầu, xem như cũng đã chào hỏi nhau. Tuyết Nhung rất nhanh tìm được chỗ ngồi thay thế của mình, cô vén chiếc váy đen sang một bên, ngồi xuống ghế, thuần thục kẹp đàn xuống dưới phía cổ, bắt đầu điều chỉnh âm thanh, tiếng đàn ấm áp vang lên, ngay lập tức hòa vào cùng với những thanh âm ồn ào của các loại nhạc cụ khác trước giờ khai mạc.

Đúng lúc này, trong thời khắc quan trọng vừa gấp gáp vừa vội vàng chuẩn bị cho giờ mở màn biểu diễn, tấm màn phía sau sân khấu bỗng mở ra, có một người cầm hoa đi đến. Đó là một chàng trai người Mĩ mặc đồng phục, chàng trai ấy chẳng có chút gì là do dự đi thẳng đến chỗ của Tuyết Nhung ngồi, lịch lãm cúi người xuống nói: “Cô có phải là Tuyết Nhung không ạ? Có một ngài tặng cho cô giỏ hoa này, và chúc cô có một buổi tối thật vui vẻ!” Tuyết Nhung vừa ngẩng đầu nhìn, lập tức mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng. Lúc này cả dàn nhạc đột nhiên như bất động, mọi người đều dừng hết những việc đang làm lại, đồ dồn ánh mắt nhìn về phía Tuyết Nhung. Chẳng cần phải ngẩng đầu nhìn, trong lòng Tuyết Nhung cũng biết lúc này mọi người đang nhìn cô với ánh mắt như thế nào: có kinh ngạc, có đố kỵ, có hiếu kỳ và đương nhiên có cả chút gì đó không hiểu. Mọi người có phản ứng như vậy cũng là hết sức bình thường mà thôi, bởi vì thời điểm này chỉ còn cách thời gian khai mạc hai phút. Tuyết Nhung nhanh chóng nhận lấy lẵng hoa rồi đi thật nhanh ra phía sau bức màn, đem lẵng hoa đặt ở bên cạnh chân tường, rồi vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, màn từ từ mở ra, người chỉ huy dàn nhạc thong dong bước vào.

Là Lancer, chỉ có Lancer mới là người lãng mạn và thích thể hiện cho cả thế giới thấy mình là người vô cùng lãng mạn như vậy.

Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên là Tuyết Nhung cẩn thận hỏi Lancer, vì sao anh không nói với em là anh sẽ mang hoa đến tặng? Lancer mở to mắt, hỏi lại một cách rất ngạc nhiên: “Em yêu à, lẽ nào em không thích được anh tặng hoa hay sao? Ngày hôm nay đối với em mà nói, chẳng phải là rất có ý nghĩa hay sao? Nếu như nói trước với em, thì làm gì còn khiến em ngạc nhiên vui mừng chứ?”

“Cưng à, em biết, nhưng lúc đó sắp đến giờ biểu diễn rồi, vả lại… vả lại… vả lại mọi người đều ở…” Tiếng của Tuyết Nhung càng nói càng nhỏ.

“Phải đợi đến lúc đó, đợi đến lúc mọi người đều ở đó mới mang hoa đến tặng em, như vậy thì mới thu hút được sự chú ý của mọi người, mới có thể nhận được sự chúc mừng của mọi người, như vậy có gì không đúng sao? Người phương Đông bọn em có phải là đều cẩn thận quá như vậy hay không?” Tiếng của Lancer càng nói càng to.

“Không có, Lancer, hoàn toàn không có. Chỉ là em đang nghĩ, lần sau nếu như có một trường hợp tương tự như vậy, anh có thể là chí ít thì cũng nói với em một tiếng, để em còn chuẩn bị tâm lý…” Tuyết Nhung nghĩ, nếu như trước đó Lancer có gợi ý một chút, thì cô sẽ đợi anh ở cửa thông sang phía hậu đài, đem lẵng hoa để ở nơi đó. Như vậy có phải sẽ tránh được sự việc phát sinh khiến cô lúng ta lúng túng nhiều như vậy.

“Vì sao anh cần phải gợi ý với em trước? Nếu gợi ý với em trước như vậy, thì đó còn gọi gì là niềm vui sướng bất ngờ nữa? Tặng hoa như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Người đàn ông tặng hoa cho người phụ nữ mà mình thương yêu, đó là một việc hoàn toàn chính đáng, và cũng là việc mà người đàn ông nên làm cho người phụ nữ mà mình yêu thương nhất, điều đó có gì là không đúng hay sao? Lại còn hà tất phải để ý đến việc người khác sẽ nghĩ gì nữa sao?” Lần này có vẻ như Lancer đã giận thật sự, mặt anh đỏ ửng lên, ở các lỗ chân lông màu vàng trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.

Trong thoáng chốc, Tuyết Nhung bị dọa cho sợ hãi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Lancer đến giờ cô nhìn thấy anh nổi cáu với mình. Thì ra, điều mà trước đây cô cứ ngỡ rằng Lancer sẽ mãi mãi là một người đàn ông ôn hòa nhã nhặn và rất giỏi trong việc hiểu được tâm ý của người khác, giờ đây xem ra không đúng như vậy nữa rồi. Tuyết Nhung cảm thấy như có một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua lạnh buốt sống lưng: Đối với người đàn ông này, rốt cuộc cô đã hiểu anh ấy được bao nhiêu?

Lần cãi vã nho nhỏ này tuy cuối cùng cũng kết thúc bằng việc xin lỗi nhau và một cuộc làm tình mãnh liệt vào buổi tối, nhưng rõ ràng sự việc này đã lưu lại một vết đen trong lòng của mỗi người. Tuyết Nhung dường như đã ý thức được rằng, cho dù trước đây giữa hai người đã từng yêu nhau say đắm, nhưng khi cùng nhau bước vào cuộc sống chung một cách chính thức, thì hoàn toàn không thể sống hạnh phúc cùng nhau đến đầu bạc răng long giống như công chúa và hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích. Mà thực ra, cuộc sống giống như một chuỗi hạt ngọc vậy, là do từng hạt từng hạt nhỏ bé xâu kết lại với nhau mà thành, chỉ cần một hạt nào đó bị tì vết, thì sẽ ảnh hưởng đến giá trị của toàn bộ chuỗi ngọc. Thì ra, cái gọi là “cuộc sống hôn nhân” thật không hề đơn giản như Tuyết Nhung vẫn tưởng tượng trước đây: chỉ cần tình yêu, tình yêu chính là tất cả, tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Đây chính là bài học đầu tiên mà Tuyết Nhung học được từ sau khi kết hôn với Lancer.

Từ đó về sau, cho dù là Lancer hay Tuyết Nhung đã điều chỉnh những việc làm của mình, thông qua việc tặng hoa lần này đã dẫn đến việc tranh cãi với nhau, Lancer cũng đã lĩnh ngộ được một điều giống như Tuyết Nhung: Muốn để cuộc sống vợ chồng của họ ngày càng thêm hòa hợp và hoàn mĩ, thì cả hai người đều phải cố gắng hơn rất nhiều nữa thì mới được. Mà Lancer thì cho rằng vấn đề giữa bọn họ là do sự khác biệt của hai nền văn hóa và chủng tộc. Trong suy nghĩ của anh, dù sao Tuyết Nhung cũng là một người ngoại quốc, cô đã sống hơn hai mươi năm trong môi trường văn hóa Trung Quốc, giờ đây chỉ trong một thời gian ngắn mà muốn cô phải tiếp nhận ngay cách sống và nền văn hóa nước Mĩ e là không thể. Cho nên việc mà anh cần làm nhất lúc này là giúp cô hòa nhập vào dòng văn hóa chính thống của nước Mĩ, rồi dần dần hòa nhập với những người xung quanh.

Sau đó, Lancer ngày càng tích cực hơn trong việc giúp Tuyết Nhung “tham gia” vào các hoạt động diễn ra trong môi trường xung quanh bọn họ. Trước đây, anh thường cùng một người bạn người Mĩ thân thiết như anh em đi Chicago để xem bóng chày gì đó, bởi vì Tuyết Nhung xem không hiểu, nên cô cũng không hứng thú. Còn giờ đây, bất luận là bóng chày, bóng rổ, hay thậm chí là bóng đá, anh đều kéo theo Tuyết Nhung đi. Không chỉ là xem đấu bóng, mà còn cả những việc như đi nướng thịt, lướt sóng, câu cá, hay là đi casino đánh bài, anh đều kéo theo cô đi. Theo cách nhìn của Lancer, tất cả những việc này đều là những việc tiêu biểu đại diện cho nền văn hóa Mĩ chính thống, vì vậy Tuyết Nhung đều cần phải học. Anh không muốn Tuyết Nhung sau khi lấy mình rồi mà vẫn bị bài trừ khỏi xã hội Mĩ chính thống, trở thành “người ngoài cuộc”.

Vậy còn Tuyết Nhung thì sao? Đương nhiên cô cũng hoàn toàn hiểu được dụng ý của Lancer, và cũng điều chỉnh bản thân mình phù hợp hơn. Trước hết, cô tự nhủ mình rằng, sau này cho dù Lancer có làm những việc gì đó mà cô không rõ hoặc không hiểu, thì cô cũng sẽ không quan tâm và tranh cãi với anh nữa, bởi như vậy sẽ làm tổn thương đến tình cảm vợ chồng giữa hai người. Cô còn nhớ, lúc còn nhỏ cha mẹ cô cũng vì một vài việc trong gia đình mà thường xuyên tranh vãi với nhau, sau khi cha cô phũ phàng dứt tình, vứt bỏ hai mẹ con cô lại đi theo người đàn bà khác, cô đã vô cùng hận ông ấy. Rồi sau khi cô trưởng thành hơn, tuy nỗi hận ấy không vì sự thay đổi của thời gian mà phai nhạt, nhưng trong đầu cô ngẫu nhiên có thêm một cách nghĩ: Nếu lúc ấy, mẹ không thường xuyên cãi nhau với cha, thì chưa chắc cha đã bỏ đi tìm người phụ nữ khác, và vì thế mà có thể đã không vứt bỏ hai mẹ con cô.

Lần đầu tiên cãi nhau với Lancer này giống như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến cô hạ quyết tâm, từ giờ trở đi nhất định không cãi nhau với Lancer nữa. Cho nên lúc Lancer dẫn cô hết đi đến sân vận động xem các loại đấu bóng, rồi đi câu cá, đi nướng thịt… cho dù trong lòng cô hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với mấy việc này, thậm chí là còn có chút ác cảm, nhưng cô vẫn cố gắng hòa cùng Lancer, đi đến những nơi mà anh ấy muốn, chăm chú lắng nghe anh ấy giảng giải những quy tắc phức tạp của mỗi một môn bóng, rồi anh còn bắt cô học rất nhiều kỹ năng câu cá và nướng thịt. Có lúc cô nghe hiểu, có lúc cô nghe chẳng chút gì, có những lúc nghe hiểu rồi nhưng qua một hai ngày cô lại quên phéng mất, lần sau lúc đi xem đấu bóng, lại không biết những cầu thủ kia đuổi tới đuổi lui làm cái gì. Nhưng lúc nào cô cũng làm ra vẻ vô cùng hứng thú, cố gắng tìm những chủ đề để cùng các bạn của Lancer giao lưu trao đổi, không để mình trở thành “người ngoài cuộc”.

Tất cả những hoạt động xã giao này, Tuyết Nhung cảm thấy đã là vợ của một người Mĩ thì nên học và cũng nên tham gia. Cô luôn cố gắng giữ nụ cười trên môi, cắn chặt răng kiên trì bước qua. Tuy nhiên điều làm cô khó mà có thể chịu đựng được là những việc diễn ra ở trong “nhà của chúng ta”. Chẳng hạn như, buổi tối lúc cô đang rất vui vẻ lên mạng dùng tiếng Hán tám với một vài người bạn người Hoa, thì Lancer thường hay đi đến, một lúc anh mang đến cho cô một ly cà phê, một lúc lại đi đến xoa xoa vào bàn tay của cô, một lúc lại thân mật hôn lên tóc cô, có những lúc còn ôm chặt lấy cô không rời, cho đến khi cô tắt máy tính lên giường cùng anh thì mới thôi.

Sau khi những việc như vậy phát sinh vài lần, Tuyết Nhung bắt đầu hoài nghi, phải chăng Lancer không muốn để cô gìn giữ những nét đặc trưng văn hóa Trung Quốc của mình, không muốn cô cùng đồng bào của cô qua lại với nhau trên mạng Trung Quốc?

Mà trong tất cả những việc này, điều khiến Tuyết Nhung đau đầu nhất chính là việc phát sinh ở mỗi buổi sáng thứ bảy. Bởi vì tối của ngày hôm trước, tức là vào mỗi tối thứ Sáu – theo như Lancer nói, thì đó là buổi tối quan trọng nhất trong tuần của hai vợ chồng, anh tốn rất nhiều công để sắp đặt sẵn những hoạt động công phu tỉ mỉ cho cả hai người. Sau khi anh đi làm về, trước tiên bọn họ sẽ đến một nhà hàng lớn sang trọng để ăn bữa tối, rồi sau đó hoặc là đến nhà bạn bè tụ tập, hoặc là đi chơi bowling, đi đến quán bar để uống rượu, trong đó điều hay phải thực hiện nhất là đi xem phim. Tất cả những điều này, Tuyết Nhung đều có thể phối hợp cùng Lancer. Đương nhiên, thường là sau mười hai giờ đêm bọn họ mới trở về nhà. Lúc về đến nhà, thường thì Tuyết Nhung đã mệt mỏi rã rời, cô chỉ muốn nằm lăn ra giường mà ngủ. Nhưng lúc này, hứng thú của Lancer mới bắt đầu. Anh cầm rượu và cốc lại, thỉnh thoảng còn có cả nến, hoa tươi và một món quà nhỏ xinh nào đó nữa, bảo Tuyết Nhung vừa cùng anh uống rượu vừa buông những lời tán tỉnh, sau đó cùng nhau đi tắm rồi mới lên giường. Sau khi trải qua màn dạo đầu đầy lãng mạn và đẩy lên đến cao trào, Lancer đã sớm như sói như hổ, lúc thì đè Tuyết Nhung xuống dưới, lúc thì lại nhấc cô lên trên, lúc thì chậm rãi như bản khiêu vũ nhịp ba của Bách, lúc thì ầm ầm dữ dội như bản giao hưởng anh hùng của Beethoven, cứ như thế quấn lấy nhau, có lúc phải thực hiện cả hai ba tiếng đồng hồ, ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như trời đã bắt đầu tờ mờ sáng. Có nhiều lần, Tuyết Nhung thiếu chút nữa thì phát khóc lên. Tại sao giờ đây cảm giác làm tình với Lancer lại khác với cảm giác trước lúc kết hôn đến như vậy? Lần trước ở Las Vegas làm tình với Lancer, và cả rất nhiều lần trước đây nữa, chẳng phải bản thân cô đều cảm thấy rất thích, đều cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn hay sao? Vì sao bây giờ cảm giác lúc này lại giống như đang phải chịu hình phạt vậy, đáng sợ vô cùng.

Nhưng điều làm Tuyết Nhung không thể nào chịu đựng nổi là cả đêm vật lộn như vậy, khiến người cô rã rời như muốn tan ra, vừa ngủ được vài tiếng thì ánh mặt trời đã chiếu vào mặt, Lancer mặc xong bộ quần áo thể thao, tinh thần phấn chấn lôi cô dậy, vừa thân thiết vừa ồn ào, khiến cô không dậy đi chạy bộ buổi sáng sớm với anh không được.

Trời ơi, mỗi lần như vậy, cô chỉ hận không thể thò chân đá cho người đàn ông này một cái, hoặc bạt cho anh ta hai cái bạt tai! Nhưng sau khi hết ngái ngủ, những bực tức trong lòng lại được cô áp chế lại, cô cùng anh đi chạy bộ. Anh chạy trước, cô lững thững chạy sau, vừa chạy vừa nuốt nước mắt vào lòng, lại còn phải gắng gượng khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.

Đây là một cuộc sống mà cô mong ước ư? Đây là một mái nhà mà cô khát khao ư? Đây là một người chồng mà cô chờ đợi ư? Những lúc tĩnh lặng nằm một mình đung đưa trên chiếc võng mắc giữa hai cây sồi để mặc cho ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người, cô bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ hơn về những vấn đề này.

Đối với câu hỏi thứ nhất, câu trả lời của cô chắc chắn là phủ định. Vậy thì rốt cuộc, cô mong ước một cuộc sống như thế nào. Cho dù vấn đề này trước khi kết hôn cô chưa thật sự nghĩ nhiều về nó, nhưng giờ đây, dưới tình cảnh này, cô ngay lập tức có thể trả lời một cách rõ ràng, cuộc sống mà cô muốn chính là cuộc sống vợ chồng hoàn toàn bình thường, một cuộc sống phải có không gian của riêng mình, một cuộc sống phải duy trì được cá tính và sở thích riêng của mỗi người. Cô cảm thấy giữa hai vợ chồng không cần lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, lúc nào cũng chăm chăm để thay đổi đối phương, khiến cho đối phương cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cảm thấy bị uy hiếp và áp lực vô cùng.

Vậy cô muốn một mái nhà như thế nào? Lúc này trong lòng Tuyết Nhung cũng có câu trả lời hết sức rõ ràng, nhà cô muốn chính là mỗi sáng thứ bảy không cần phải dạy sớm chạy thể dục, muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, rồi tự nhiên tỉnh dậy mà không bị ai đánh thức quấy rầy, rồi cứ để đầu tóc tự nhiên, mặc quần áo ngủ, đi từ phòng nọ sang phòng kia, từ nhà bếp ra nhà vệ sinh, rồi từ nhà vệ sinh lại vào phòng ngủ, nhà là nơi mình tùy ý hưởng thụ, nghỉ ngơ, làm những việc theo ý thích của mình.

Hai vấn đề đầu tiên, cô có thể dễ dàng có được câu trả lời chính xác, vậy thì còn vấn đề thứ ba? Lancer rốt cuộc có phải là người chồng mà cô chờ đợi hay không? Với vấn đề này, quả thực Tuyết Nhung rất khó để có thể trong chốc lát dùng từ “phải” hay “không phải” để nhận định.

Trước hết cần phải làm rõ một vấn đề, cô phải biết cô cần một người chồng như thế nào? Trả lời cho câu hỏi này, đến chính bản thân Tuyết Nhung cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô không thể trả lời nổi điều này. Không chỉ không trả lời được, mà cô còn thừa nhận, trước đây, trong đầu cô cũng chưa từng nghĩ về vấn đề này. Cô cho rằng Lancer mà cô gặp trước khi kết hôn và sau khi kết hôn đương nhiên là một. Cô chưa từng nghĩ, một người đàn ông ưu tú như Lancer, trước khi kết hôn và sau khi kết hôn sẽ mang lại cho mình cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Lancer trước khi kết hôn là một bạch mã hoàng tử tuyệt vời. Lẽ nào sau khi kết hôn, anh không còn là một bạch mã hoàng tử tuyệt vời như vậy nữa? Cô cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, nếu như nhìn từ cuộc sống hiện tại thì Lancer vẫn là một bạch mã hoàng tử, anh vẫn chăm sóc cô, quan tâm cô, bảo vệ cô vô cùng chu đáo, anh cố gắng hết sức để kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, anh còn là một kẻ đa tình và lãng mạn. Vậy điều gì khiến cô không hài lòng và cảm nhận Lancer trước khi kết hôn và sau khi kết hôn không giống nhau? Có phải là Lancer không còn yêu cô nữa?

Tuyết Nhung lần giở tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất của cuộc sống vợ chồng sau khi kết hôn ra để thêm một lần nữa nghĩ suy cặn kẽ. Cuối cùng cô cũng nghĩ ra một điều: Lancer vẫn yêu cô, chỉ có điều cách thức yêu của anh ấy đã thay đổi nên khiến cô khó tiếp nhận hơn. Cô cảm thấy Lancer lúc nào cũng lấy cô làm trung tâm, rồi dùng những cách thức của anh ấy để yêu cô. Nếu như anh muốn làm một điều gì đó cho cô, thì anh nhất định biến điều anh nghĩ thành hiện thực và muốn cô đón nhận và tán thưởng, thậm chí là phải cảm kích trước những hành động tình yêu mà anh dành cho cô, đồng thời anh cũng muốn cô có những hành động yêu thương tương xứng để đáp lại, chứ anh hoàn toàn không nghĩ đến những cảm nhận chân thực nhất trong lòng cô.

Vậy giờ đây cô hối hận hay không hối hận? Tuyết Nhung cảm thấy lúc này cô khó mà có được câu trả lời chính xác. Nói hối hận, cũng không phải. Hiện tại hai người không cùng chủng tộc, vừa kết hôn được mấy tháng, đương nhiên sẽ có những xung đột về văn hóa mà mỗi người đã sống và tiếp xúc hơn hai mươi mấy năm, chắc chắn phải cần có một thời gian nhất định để hai người dần dần hòa hợp với đối phương. Trước mắt cô cần phải xóa bỏ bớt những áp lực trong lòng, nên cởi mở hơn để hòa hợp với Lancer, hãy cho mình và Lancer thêm một cơ hội để sửa đổi và bổ sung những phần còn khuyết thiếu.

Nhưng nếu như nói cô hoàn toàn không hối hận thì cũng không phải. Chí ít là ở một vài thời điểm nào đó, hoặc là những lúc tâm tình trong cô không được tốt, thì cô thường nghĩ đến Ngô Vũ. Chỉ cần vừa nghĩ đến Ngô Vũ, là trong lòng cô lại có chút oán giận. Vì sao ngay từ lúc đầu, khi Ngô Vũ nhìn thấy cô nhảy vào cuộc hôn nhân không thể quay đầu lại này, anh ấy không đưa tay ra giữ cô lại, mà lại chọn cách từ bỏ cô? Nghĩ đến đây, cô lại tự cười chế giễu mình. Lẽ nào lúc đó Ngô Vũ đưa tay ra giữ cô lại, thì cô sẽ từ bỏ không lấy Lancer ư? Thật là như vậy.

Con người, sao mà lại phức tạp như thế? Vì sao mà khi hạnh phúc vừa mới bắt đầu, sinh mệnh đã trở nên ảm đạm?

Tuyết Nhung cũng thường nghĩ đến mẹ. Nếu như mẹ cô còn sống, nhìn thấy cô như vậy, nhất định sẽ đau lòng và trách cứ cô? Chẳng phải lúc còn sống, mẹ đã bảo cô phải mở to mắt ra để tìm sao? Cô có nghe lời của mẹ không?

Trong lòng Tuyết Nhung nhỏ những giọt lệ bỏng rát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.