Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 28: Chương 28: Chàng trai lạnh nhạt có gương mặt của quỷ




“Quả thực rất đẹp trai. Thật không nghĩ bạn trai Mạnh Tử lại soái đến như vậy. Mặt nạ kia cực kỳ ngầu nha!” Mary nhìn mặt nạ, “Có thể cho tôi mượn mang một chút không?”

Những lời này hiển nhiên chạm vào điểm mấu chốt của Khương Vũ Bạch, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi. Hắn làm xong thủ tục, quay đầu bỏ đi.

Mary đờ người ở một chỗ, không biết phải làm sao, nhìn ta cùng Tha Bả Ti Nhi xin giúp đỡ.

Tha Bả Ti Nhi ôm chầm lấy cô ấy, hoà hoãn nói: “Người kia tính tình có điểm cổ quái, vẫn là nên bớt tranh cãi với hắn đi.”

Ta đuổi theo Khương Vũ Bạch, không vui nói: “Sao anh lại đối đãi với bằng hữu của em như vậy?” Không thể giả vờ hữu hảo sao? Mi đóng giả bạn trai người khác thế đấy. Lòng ta thầm mắng, bình thường không phải nên dễ dãi một chút sao, lúc cần hắn giả vờ hắn lại không giả vờ.

“Cô ta muốn mượn mặt nạ, cô không nghe được sao?” Hắn không thèm liếc ta một cái.

“Tất nhiên là nghe được, nhưng thái độ của anh không thể tốt hơn một chút sao?” Hắn cao hơn ta nhiều như vậy, đi nhanh ta phải nhấc chân lên chạy mới đuổi kịp. Ta túm lấy hắn, “Anh đi chậm một chút không được à.”

Hắn dừng lại, nhìn ta chằm chằm, thấy ta có điểm e ngại. “Thái độ tốt? Cô nói xem thế nào mới là tốt? Tôi nên gỡ mặt nạ xuống, cho cô ta dùng thử sao? Hay là bảo tôi nên mỉm cười giải thích “xin lỗi tiểu thư, mặt tôi bị biến dạng, nửa mặt kia giống như mặt quỷ, cho nên mặt nạ này không thể cho cô mượn”? Cô cảm thấy phương thức xử lí nào mới là tốt nhất.” Câu nói này của hắn làm ta sửng sốt. Mặt nạ màu bạc, với người ngoài là một đồ vật phi thường phong cách, đối với hắn lại là một cái đạo cụ che giấu nỗi đau. Người đối diện không chú ý hoặc là không cẩn thận nhắc tới đều sẽ khiến nội tâm của hắn đau đớn. Mặc kệ hắn là ai, việc gương mặt bị phá hủy vẫn là sự thật không thể thay đổi.

Ta cúi đầu, nói một câu “Thực xin lỗi.”

Hắn hừ một tiếng, đi nhanh về phía trước. Ta đuổi theo bóng dáng hắn hô lên: “Anh không nói số phòng thì làm sao em biết được? Anh đi rồi em tìm anh thế nào, bằng không em sẽ đi theo Tha Bả Ti Nhi kiếm phòng khác?”

Hắn nghe được lời nói này, xoay đầu hung tợn nhìn ta, ngay sau đó quay trở lại, nắm chặt cánh tay kéo ta cùng nhau vào thang máy, từ kẽ răng thoát ra hai chữ lạnh như băng: “Cô dám.”

Ta mơ hồ nghe được Mary thấp giọng nói với Tha Bả Ti Nhi: “Hai người đó thật đúng là cổ quái.”

Tiến vào thang máy, Tha Bả Ti Nhi ấn số 12. Hình như hai gian phòng đều ở tầng 12. Người dùng thang máy cũng không thiếu, phân tán ở rất nhiều tầng. Thang máy không ngừng dừng lại, có người ra vào. Ta dựa vào một góc thang máy gần Khương Vũ Bạch, thầm nghĩ, nếu là Khương Vũ Bạch thật, mọi chuyện dọc đường sẽ rất khác. Ở sân bay, Khương Vũ Bạch chân chính sẽ không bá đạo ngăn cản ta cùng Tha Bả Ti Nhi nắm tay, khi ta bị ép làm tấm bia đỡ đạn hắn thậm chí sẽ còn trêu đùa cô bé tàn nhang kia “Xin chào, ta là bạn trai của hắn, chúng ta ba người phu thê đôi một a =))” Chuyện như thế, hắn tuyệt đối lấy ra làm trò đùa được. (tui ngửi thấy mùi đam mỹ =)))

Mà ở đại sảnh nhìn thấy Mary, hắn cũng sẽ nhiệt tình chào hỏi, nếu Mary muốn mượn mặt nạ, hắn sẽ vô cùng lễ phép cười cười rồi nói “Xin lỗi, tạm thời không thể cho bạn xem được. Lý do sau này sẽ nói cho bạn nha.” Khương Vũ Bạch thật mới là một người sáng lạn như vậy, một người đầy hơi thở nghệ thuật lại không thiếu phần nho nhã, cho người ta cảm giác như ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh giá. Mà Khương Vũ Bạch giả, hắn ngang ngược, bá đạo, lạnh nhạt, có chút bất cần. Ta ở bên hắn làm chuyện gì, nói cái gì cũng đều phải rất cẩn trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.