Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 8: Chương 8: Cùng quỷ triền miên (H)




“Bảo cô đi đi, cô còn không đi” Hắn đột nhiên hét lên với ta, thanh âm khàn khàn vang vọng trong phòng.

Ta vẫn luôn tươi cười với hắn, tỏ vẻ kiên nhẫn trước mặt hắn. Nhưng câu nói này đã đánh trúng vào điểm trọng yếu trong lòng ta.

“Bang” Ta dùng sức cho hắn một cái bạt tai, đương nhiên là không ra tay trên nửa khuôn mặt bị thương kia.

“Khương Vũ Bạch! Anh cho tôi là loại người nào, tôi từ bỏ việc học, từ nước Mỹ xa xôi chạy về đây, muốn làm bạn cùng anh, chăm sóc anh thì có chỗ nào sai. Tôi biết anh rất thống khổ, rất bất lực, nhưng chính vì vậy anh lại càng không thể đuổi tôi đi, anh đuổi tôi đi thì một mình anh phải làm sao bây giờ!”

Cái bạt tai kia ta xuống tay rất mạnh, đánh xong toàn bộ bàn tay đều bỏng rát.

Ta lập tức hối hận, thấp giọng nói “Thực xin lỗi, Khương Vũ Bạch..Em không nên như vậy”

Hắn không nói thêm cái gì, quay trở lại giường, nằm xuống đưa lưng về phía ta.

Ta cũng đi đến nằm xuống, ôm hắn, tay đặt trước ngực hắn, cảm thụ được sự tồn tại của người kia.

Ánh trăng từ khe màn chiếu vào, ở trong phòng để lại một tia sáng.

Nếu mọi chuyện kia chưa hề phát sinh, một buổi tối như vậy chắc hẳn là cực kì tuyệt vời.

Bởi vì mỏi mệt, ta rất nhanh đã ngủ, thẳng đến khi ta bị thứ gì áp khó chịu mới mông lung mở to mắt.

Không mang kính, ta thiếu chút nữa đã sợ mất hồn. Không biết các vị độc giả đã từng bị quỷ áp giường chưa, quỷ áp giường là một loại hiện tượng sinh lý hết sức bình thường, thường xuyên xuất hiện ở những người suy nhược cơ thể. Khi cả thân thể mỏi mệt nhưng đại não tương đối tỉnh táo sẽ có nhiều khả năng xuất hiện “Quỷ áp giường”, nói cách khác, đại não không có cách nào chi phối thân thể, cho nên cảm giác giống như bị đồ vật vô hình đè nặng, khiến cho cả người rất không thoải mái.

Các người biết không, cái gọi là Quỷ Áp Giường so với hoàn cảnh hiện giờ của ta, chính là trò trẻ con.

*Quỷ áp giường: Bóng đè:)

Hắn đè trên người ta, xích lõa nửa thân trên, nửa khuôn mặt hoàn hảo ẩn nấp trong bóng tối còn nửa khuôn mặt rách nát vô cùng đáng sợ kia bại lộ dưới ánh trăng, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Ta há mồm thở dốc, may mắn không có bệnh tim, bằng không sẽ bị loại kinh hách này của hắn tiễn đến Tây Thiên luôn.

“Khương...Khương Vũ Bạch...” Ta có chút run rẩy. Hắn cúi xuống hôn môi ta, một bàn tay sờ lên ngực ta mạnh mẽ đè ép, khiến ta đau đến chảy nước mắt.

Có bị thiểu năng cũng biết hắn đang định làm gì. Nhưng lúc này, ta một chút hứng thú cũng không có”

“Tôi. Muốn.Em” Thanh âm đến từ địa ngục làm da đầu ta tê từng trận, ta gắt gao nhắm chặt hai mắt, toàn thân bất an run rẩy.

Hắn lột quần áo của ta, cách thức khác hẳn trước kia, cuồng bạo giống như muốn đem quần áo của ta xé rách.

Đôi tay của Khương Vũ Bạch chu du trên người ta, bàn tay to có chút thô ráp mang đến xúc cảm tê dại đau đớn. Hắn dừng lại trước khi tiến xuống dưới, xoa xoa hai nhũ thủ của ta.

R.A.P.E (Cường bạo) trong lòng ta không ngừng lặp lại bốn chữ cái này, tại sao ta lại có cảm giác bị cưỡng hiếp chứ.

Nhất thời cổ họng có chút chua xót, thiếu chút nữa khóc òa lên. “Khương Vũ Bạch, em biết anh trong nội tâm rất thống khổ, nhưng anh nhất định phải túm lấy em xuống luyện ngục cùng mới vừa lòng sao.” Lúc ta phát dục, ngực bên phải có lớn hơn ngực bên trái một chút, cho nên khi ân ái Khương Vũ Bạch liền cho ta biệt danh rất đáng yêu, hắn nói ta là lão bà của hắn, hai nhũ thủ chính là “nhị nãi“. Hắn nói cả đời này hắn chỉ cần lão bà cùng nhị nãi là đủ rồi, nữ nhân khác hắn đều không để vào mắt. Hắn còn gọi bên phải lớn hơn một chút là đại mễ, bên trái nhỏ hơn một chút là tiểu mễ. Mỗi lần hắn cởi quần áo của ta, đều hưng phấn gọi tên đại mễ tiểu mễ. Hiện giờ, hắn chỉ lạnh nhạt xoa xoa chúng nó, giống như đã quên mất “nhị nãi”, cũng không hề thương tiếc lão bà của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.