Tha Bả Ti Nhi thu liễm sắc mặt cợt nhả, nghiêm túc nói: “Cái tin xấu này thực sự rất xấu luôn. Mary nói cho tôi biết, ký túc xá của các cậu bị trộm đột nhập.”
“Cái gì!” Ta cùng Khương Vũ Bạch trăm miệng một lời.
“Ai u hai người cũng thật là phu thê đồng lòng đi.” Y ngoáy ngoáy mũi, lấy ra một khối gỉ mũi bắn ra ngoài cửa sổ xe =.=, “Hai người không cần quá lo lắng, hình như không thiếu quá nhiều thứ, Mary nói cô ấy bị mất ít tiền mặt, còn có cái IPAD, ngoài ra những thứ khác đều an toàn. Nhưng ký túc xá bị trộm, cảnh sát tới thu thập lời khai, việc cậu không ở trường không thể giấu nổi, hội đồng cũng biết, xử lý như thế nào còn chờ cậu trở về mới biết được. Tôi trước tiên mang hai người đến khách sạn nghỉ ngơi một chút, sau đó ăn một bữa cơm. Tối nay sẽ về trường xem có gì bị mất không. Sau đó ngày mai hẵng liên hệ học vụ.”
Quả nhiên, tin tốt của Tha Bả Ti Nhi chẳng thể nào gọi là tin tốt, tin xấu thật sự quá xấu......
Ta còn có tâm tư gì đi nghỉ tuần trăng mật, tâm trí của ta đều đặt ở trường học. “Mary đâu? Cô ấy bây giờ ở đâu?”
Tha Bả Ti Nhi cười hắc hắc nói: “Cũng là khách sạn Hilton. Tôi từ xa tới Boston, đương nhiên cũng muốn ở khách sạn.”
“Ai hỏi cậu, người tôi hỏi chính là Mary!” Lời nói vừa buông ra, ta liền chân chính giác ngộ, hai người bọn họ lại thông đồng đến cùng với nhau. Ai...... Thật bất đắc dĩ.
“Hắc hắc......” Tha Bả Ti Nhi cười lộ cả chân răng.
Khương Vũ Bạch khóa chặt mày, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Ta về nước ngày đó là ngày 7, hiện tại là ngày 11, không sai biệt lắm mới chỉ có ba bốn ngày. Sớm không trộm, muộn không trộm, lúc này lại bị trộm. Ta dùng sức cắn môi, rất mau cảm giác được trong miệng nổi lên vị tanh nhè nhẹ. “Nhẫn ở ký túc xá“.. mấy lời này, ta chỉ nói cho Khương Vũ Bạch giả mạo. Tuy rằng cũng nói với Trương Mục Chi không khác là mấy, nhưng ta chỉ nói cho hắn “Nhẫn ở nước Mỹ, nhẫn vẫn an toàn” ta hoàn toàn không có nói nhẫn ở ký túc xá.
Hiện tại ký túc xá mất trộm, đối tượng tình nghi lớn nhất chính là tổ chức của Khương Vũ Bạch giả.
Nhưng nếu là tổ chức làm, Khương Vũ Bạch vì sao lại có phản ứng như thế, hắn không phải là nên bình thản sao? Chẳng lẽ, hắn vừa rồi diễn cho ta xem?
Ta nhìn qua kính phản quang quan sát biểu tình của Khương Vũ Bạch, nghĩ rằng vẻ mặt của hắn sẽ hiện ra một tia giảo hoạt hoặc là đắc ý, nhưng hắn trước sau vẫn nhíu chặt mày.
Ta không hiểu được đây là may mắn hay là bi ai, mấy lời của ta hoàn toàn là giả. “Nhẫn ở ký túc xá”, là ta bịa ra. Nhẫn thật đã bị đánh mất, ta hiện tại cũng không biết nó đang ở nơi nào, nói không chừng đã trôi xuống cống thoát nước, hoặc bị dân nghiện ma túy hay híp pi nhặt được, cuỗm luôn rồi......
Bất quá ít nhất ta có thể khẳng định, mặc kệ ai định trộm nhẫn, là thế lực nào đứng đằng sau, kẻ đó đều không đạt được mục đích.
Ta đột nhiên rất muốn cười lớn, ở cái thời đại công nghệ cao này, làm sao chắc chắn được một đồ vật sẽ tuyệt đối an toàn? Chính ta cũng chẳng lường được......
Cứ cho là ta không có biết, mấy cái người đó cũng sẽ không từ thủ đoạn tra khảo ta, không biết có còn đem ta treo lên dùng hình tra tấn, còn ta thật sự nửa chữ cũng không nói ra nổi.
Tưởng tượng đến việc làm mất chiếc nhẫn lại vô tình bảo vệ được nền hòa bình thế giới, khóe miệng ta hiện lên một nụ cười khổ.