Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 128: Chương 128: Chọn đồ




Tô Đồ Lang Quân nghĩ thời gian cũng không sai biệt lắm, 10 phút sau Hoàng Thế Vinh liền cầm trong tay một bức tranh vui vẻ trở về phòng. Mắt thấy Tô Đồ Lang Quân vẫn đang ngồi trước máy tính làm việc, Hoàng Thế Vinh liền bước đến ngồi xuống cạnh cậu:

“Quân Quân, có thứ này muốn cho cậu xem”

Hoàng Thế Vinh đưa bức tranh có điểm nguệch ngoạc ra trước mặt cậu, trên tranh vẽ ba người, một nữ y tá cùng hai bệnh nhân lớn và nhỏ, không cần nghĩ nhiều cũng biết cảnh tượng này chính là cảnh vừa mới rồi cậu đứng ở trên ban công nhìn xuống:

“Ai vẽ thế?”

Hoàng Thế Vinh trả lời:

“Là Di Giai vẽ đó, đứa bé đó rất thú vị, hôm nào dẫn cậu đi gặp mặt nó nha”

Tô Đồ Lang Quân đóng máy tính lại, dáng vẻ nghiêm túc cầm bức tranh đó lên quan sát thử, đầu ngón tay lần lượt chỉ từ bệnh nhân lớn, qua bệnh nhân nhỏ rồi đến nữ y tá kia nói:

“”Đây là cậu, đây là nó, người này là ai?”

Hoàng Thế Vinh vòng tay qua ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân cười cười:

“Là y tá đó, cậu nhìn không ra hả?”

Tô Đồ Lang Quân ồ một tiếng:

“Cũng thật nhìn không ra, chiếc áo này là màu trắng mới đúng, đứa nhỏ lại tô màu xanh lá”

Hoàng Thế Vinh gật đầu:

“Ừ cũng đã nói rồi, có điều vốn dĩ không có màu trắng, đứa bé lại muốn phải tô màu, cuối cùng liền chọn xanh lá nó yêu thích tô lên”

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp lại:

“Tớ thấy bức tranh này phối màu thật hài hòa, rất hợp”

Hoàng Thế Vinh cũng không nhận ra bình dấm nhà mình sớm đã đổ, còn vui vẻ cùng cậu nói một vài chuyện tương lai:

“Quân Quân, cậu có thích trẻ con không?”

Tô Đồ Lang Quân nhìn hắn, vừa nhìn liền biết hắn rất thích trẻ con:

“Cậu thích sao?”

Hoàng Thế Vinh trong mắt có ý cười:

“Ừ, sau này nhận nuôi một đứa có được không?”

Tô Đồ Lang Quân trầm tư suy nghĩ, cậu không đặc biệt thích trẻ con cho lắm, bởi vì cậu trước nay vốn là người không thích ồn ào, mà trẻ con trong suy nghĩ của cậu thì một là nháo hay là khóc, cả ngày nhất định sẽ không được yên tĩnh:

“Có thể, có điều cậu sẽ nghĩ đến chuyện nếu như có một đứa trẻ, nó không thể tự ăn cơm, không thể tự làm vệ sinh cá nhân, đôi khi còn sẽ cứng đầu khó dạy dỗ, cậu có thể xử lý được hay không?”+

Hoàng Thế Vinh nghiêm túc suy nghĩ lời của Tô Đồ Lang Quân, vừa mới rồi ở dưới kia cảm thấy Di Giai rất đáng yêu, rất hoạt bát, hắn liền nghĩ cũng muốn có một đứa như vậy. Nhưng mà bây giờ nghe những lời Tô Đồ Lang Quân nói cũng không phải là không đúng, hơn nữa hình như những miêu tả kia còn rất giống với hắn lúc còn nhỏ thì phải. Lại nhớ đến ngày đó, Hoàng Thế Trung còn quả thật từng nói một câu như này rất nhiều lần: Sớm biết là như vậy đã không nhận nuôi đứa con cứng đầu này rồi.

“Như vậy nhất định phải nhận nuôi một đứa bé trai, bé trai da dày, cứng đầu bị đánh cũng không sao”

Tô Đồ Lang Quân khẽ chọc nhẹ vào trước ngực của Hoàng Thế Vinh:

“Cô nhi viện nghe được lý do này còn tưởng cậu nhận nuôi để hành hạ đó, huống chi cậu có nghĩ đến thật ra bé gái sẽ dễ nghe lời hơn sao, bé trai sẽ cứng đầu hơn một chút, có thể còn khó dạy bảo hơn”

Hoàng Thế Vinh lại nghiêm túc suy nghĩ, đúng là lúc còn nhỏ hắn từng nghe thấy Hoàng Thế Trung từng nói: Sớm biết nó cứng đầu như thế, năm đó đã chọn một đứa bé gái rồi.

“Vậy thì chọn bé gái cũng được đi, ngọt ngọt ngào ngào lại đáng yêu, còn dễ dạy”

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, lại hỏi hắn:

“Vậy cậu có nghĩ đến, bé gái thường sẽ giàu tình cảm hơn không, nó ở với chúng ta từ nhỏ, có thể xảy ra trường hợp lên lên rồi còn muốn gả cho một trong hai chúng ta, dù sao cũng không phải là chung dòng máu, cũng không gọi là loạn luân được”

Hoàng Thế Vinh thật sự không nghĩ đến vấn đề này chỉ bất ngờ hả một tiếng, Tô Đồ Lang Quân liền giả bộ, dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào lồng ngực của Hoàng Thế Vinh, nâng giọng nói:

“Lớn lên rồi con nhất định phải gả cho ba”

Hoàng Thế Vinh vừa nghĩ đến cảnh tượng con gái mình nhận nuôi lớn lên rồi nói với Tô Đồ Lang Quân một câu như thế, há chẳng phải nó dám công khai cướp vợ của ba nó rồi sao:

“Không được, như vậy nhận nuôi bé trai đi, cứng đầu một chút còn đỡ, dù sao nếu đánh đòn thì bé trai cũng da dày hơn, không vấn đề gì”

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, xem ra Hoàng Thế Vinh đúng là muốn nhận nuôi một đứa rồi, chỉ là giới tính vẫn chưa thể nào xác định được thôi:

“Được rồi, chuyện này rất quan trọng, trai hay gái đều được, khi nào có thời gian rảnh chúng ta cùng đến cô nhi viện xem thử”

Tô Đồ Lang Quân tiếp tục cầm bức tranh kia lên, nhìn thấy trên mỗi ngực áo của một người đều có một thẻ tên nhỏ ghi tên của từng người, mắt thấy trên áo của nữ y tá áo xanh lá kia có ghi Cao Hiểu Chi liền bâng quơ hỏi Hoàng Thế Vinh:

“Di Giai biết viết chữ rồi sao?”

Hoàng Thế Vinh trả lời:

“Còn chưa, mới 5 tuổi, chỉ nhận biết được một vài mặt chữ, vẫn còn nhiều chữ chưa viết được”

Tô Đồ Lang Quân à một tiếng:

“Vậy tên ở đây là do Cao Hiểu Chi viết thay sao? Bởi vì nhìn sao cũng không thấy giống nét chữ của cậu”

Hoàng Thế Vinh vừa xem điện thoại vừa trả lời Tô Đồ Lang Quân, cho nên hắn cũng không phát giác ra được điều gì không đúng:

“Ừ, là cô ta viết đó”

Tô Đồ Lang Quân cười nhạt:

“Vậy hả, phía dưới còn đặc biệt để lại dòng số điện thoại rất lắn lót, xem ra cũng là một y tá cẩn thật. Vậy bệnh nhân như cậu không cần để lại số vào đây sao?”

Hoàng Thế Vinh đang tập trung chơi game trên điện thoại cho nên không để ý đến lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân chậm rãi để bức tranh kia qua một bên, quay đầu sang bên cạnh nhìn Hoàng Thế Vinh, mắt thấy hắn một dáng vẻ nghiêm túc chơi game, ngón tay nhanh thoăn thoắt lướt trên màn hình di động đời mới nhất, liền im lặng ngồi ở một bên quan sát hắn.

Hoàng Thế Vinh lớn lên rất đẹp mắt, gương mặt cùng dáng người này thật sự chẳng khác gì nam minh tinh trong giới giải trí, Tô Đồ Lang Quân cảm thấy cũng may mắn khi mà hắn không có suy nghĩ tiến vào giới giải trí đó, nếu như quả thật là như thế khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái sinh lòng ái mộ hắn, đến lúc đó chẳng phải là cậu sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu hay sao.

“Tiểu Vinh...”

Hoàng Thế Vinh ừ nhẹ một tiếng, Tô Đồ Lang Quân thấy hắn còn chưa chịu rời khỏi lực chú ý trên điện thoại liền cầm lấy máy tính đặt trên đùi mình, làm một vài thao tác mở lên một trang web rồi mới nói tiếp:

“Cậu nhìn xem”

Hoàng Thế Vinh đang trong trận chiến đến hồi quyết định thắng bại, tạm thời vẫn chưa thể nào chuyển hướng nhìn được, chỉ ừ ừ trả lời lại Tô Đồ Lang Quân:

“Sao thế, cậu có chuyện gì sao?”

Tô Đồ Lang Quân kiên nhẫn nhẹ giọng nói:

“Không phải cậu thích chơi trò y tá bệnh nhân hay sao, nhân tiện chỗ này cũng thật sự là phòng bệnh. Bây giờ cũng là buổi trưa rồi, giúp tớ chọn đồ sớm một chút để giao đến, tối nay có thể cùng chơi”

Hoàng Thế Vinh nghe được chuyện này có gì đó không được đúng, thế cho nên liền nhanh chóng liếc mắt nhìn sang phía màn hình máy tính của Tô Đồ Lang Quân. Ánh mắt chỉ vừa di chuyển, nhân vật của Hoàng Thế Vinh lập tức bị trúng đạn mất nửa máu, vốn dĩ chiếm thế thượng phong lúc này liền thất thủ, chỉ có điều game đối kháng trên điện thoại đó làm sao bằng mấy hình ảnh trên máy tính của của Tô Đồ Lang Quân chứ. Hoàng Thế Vinh lập tức ném điện thoại qua một bên, vòng tay qua ôm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, rất hào hứng cùng cậu chọn đồ cosplay y tá.

Tô Đồ Lang Quân chỉ tới một hình ảnh bộ đồ bó sát, ngắn ngang bắp đùi, ngoài ưu điểm ngắn và bó ra thì tổng thể mọi thứ xem như vô cùng kín đáo, cậu cũng sớm biết Hoàng Thế Vinh sẽ khẳng định không chọn, chỉ là vẫn cố tình nói:

“Bộ này được không?”

Hoàng Thế Vinh không ngoài dự đoán liền lắc đầu, chỉ tới một bộ khác táo bạo hơn nhiều, chính là kiểu mang tất dài cùng váy xếp ly ngắn ngang mông và áo crotop thật ngắn vừa vặn lộ da thật nhiều da thịt, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đó của Tô Đồ Lang Quân thôi hắn đã lập tức muốn chơi trò y tá bệnh nhân với cậu rồi:

“Không được, cậu thấy bộ này thế nào? Tớ thích tất lưới!”

Tô Đồ Lang Quân cười thầm, cậu cũng nghĩ Hoàng Thế Vinh sẽ chọn bộ đó trước tiên, nhưng Tô Đồ Lang Quân lại cố tình chỉ sang một bộ đồ khác “kín cổng cao tường” hơn. Là một bộ đồ liền thân xếp ly xòe ngắn ngang bắp đùi, cũng có tất lưới đi kèm bên dưới:

“Nếu như vậy thì bộ này thế nào?”

Hoàng Thế Vinh lắc đầu không vừa ý, chọn tới một bộ liền thân đơn giản nhưng chất liệu vải mỏng trong suốt, bó sát lấy cơ thể, chiều dài vừa đủ che được nửa mông, lúc bước đi khẳng định sẽ bị theo từng nhịp di chuyển mà kéo lên:

“Cậu nhìn xem, bộ này cũng rất được... nhưng mà có điểm không hợp với khí chất của cậu cho lắm”

Tô Đồ Lang Quân hỏi:

“Khí chất của tớ thế nào?”

Hoàng Thế Vinh cười tà:

“Chính là kiểu ngây thơ trong sáng, đáng yêu ngọt ngào. Bộ đồ này lại trưởng thành quá, thiên về hơi hướng mạnh mẽ, nữ vương”

Tô Đồ Lang Quân im lặng ngẫm nghĩ, có phải Hoàng Thế Vinh nói cái khí chất của cậu đã ngược rồi hay không. Hoàng Thế Vinh thấy Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói gì liền tưởng rằng cậu đang ngượng ngùng, thế cho nên liền ghé miệng hôn tới bên cần cổ của cậu, bàn tay cũng không ngoan luôn vào trong áo cậu xoa xoa cái bụng bằng phẳng kia một chút:

“Tớ sẽ giúp cậu chọn một bộ đồ phù hợp nhất, y tá Tô tối nay phải chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân là tớ đây thật tốt nha”

Tô Đồ Lang Quân quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh:

“Hay là không chọn đồ y tá nữa, chọn bác sĩ được không?”

Hoàng Thế Vinh đáp:

“Chọn y tá, không chọn bác sĩ!”

Tô Đồ Lang Quân gật đầu:

“Được! nghe theo ý cậu“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.