Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 81: Chương 81: Họp báo đính chính 2




Hoàng Thế Vinh trả lời câu hỏi của báo giới vô cùng thông minh và sắc bén, mọi người không thể tìm ra được sơ hở trong mỗi câu trả lời của hắn.

Một nữ ký giả ngồi ở dưới liền lên tiếng hỏi tiếp:

“Hoàng phó tổng, có tin đồn anh hẹn Diêu tiểu thư đến tầng cao nhất của Tấn Hoàng Thành, nơi đó chẳng phải là địa điểm lãng mạn dành cho cặp tình nhân sao?”

Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt đáp:

“Bản thân cô cũng nhận định đó chỉ là tin đồn, còn ở chỗ này hỏi tôi chuyện không đúng sự thật đó?”

Một nam phóng viên ngồi ở trên hàng ghế đầu đưa micro lên phía trước:

“Người trong đoàn làm phim mà Diêu tiểu thư đang quay nói anh thường xuyên mang hoa đến tặng cho Diêu tiểu thư tại phim trường, còn gửi quà chăm sóc cho cô ấy rất tốt”

Hoàng Thế Vinh khẽ nhếch môi:

“Tôi thì lại biết được tiệm hoa mỗi ngày đều mang tới một bó hoa lớn đều là đơn đặt hàng do trợ lý cô ấy đặt, có lẽ Diêu tiểu thư muốn diễn nhập vai trong phim cho nên trợ lý mới giúp cô ấy. Nếu như các vị còn chưa tin tưởng, như vậy thì đến tiệm hoa Rose Red ở đường Triều Dương hỏi chủ tiệm đi”

Lại có một phóng viên khác hỏi:

“Không người nào nhìn thấy anh đêm hôm đó rời khỏi Tấn Hoàng Thành, buổi sáng cũng không thấy anh từ bên ngoài vào trong. Hoàng phó tổng, anh có thể giải thích điều này hay không?”

Hoàng Thế Vinh mặt không đổi sắc nói thế này:

“Tấn Hoàng Thành xung quanh có đến 8 cửa ra vào, tôi rời khỏi đó khi bữa tiệc kết thúc lúc hơn 10 giờ 30 phút tại cửa số 2 phía tây, buổi sáng lúc tiến vào tại cửa số 1 phía đông lúc 7 giờ. Chỉ có duy nhất Diêu tiểu thư do không được khỏe sau bữa tiệc mà đã được chúng tôi sắp xếp nghỉ lại một phòng khách sạn trong Tấn Hoàng Thành mà thôi. Nếu muốn xác minh thông tin này, tôi có thể mời tới người bảo vệ ngày hôm đó đã làm ca trực ở các cổng ra vào cho mọi người chứng thực”

Hoàng Thế Vinh thật sự coi những chuyện mình đang nói giống như sự thật vậy, mang toàn bộ quá trình đều nói ra vô cùng chi tiết, khiến cho ký giả phóng viên bên dưới đều tin tưởng. Hơn nưa hắn còn nói muốn xác nhận thông tin có thể hỏi bảo vệ trong Tấn Hoàng Thành, bảo về đều là nhân viên của Hoàng thị, đi hỏi hay không hỏi đã sớm biết được câu trả lời rồi.

Nam nhà báo theo sau hỏi một câu:

“Xin hỏi Hoàng phó tổng, có phải anh và Diêu tiểu thư từng học cùng một trường cao trung hay không? Hơn nữa hai người trước đây còn từng có một mối tình thời đó?”

Hoàng Thế Vinh nghe được câu hỏi này, trong lòng cũng đoán ra có lẽ nhà báo đặt câu hỏi kia là do Diêu Tịnh Tuyết mời đến, bởi vì chuyện năm đó nếu như không phải người trong cuộc nói ra thì cũng không ai biết cả:

“Tôi mới nhớ ra Diêu tiểu thư và tôi từng là bạn học thời cao trung cách đầy một tuần, bởi vì năm đó Diêu tiểu thư chỉ học tại trường chưa đến hai tháng đã chuyển đến thành phố khác rồi. Còn chuyện chúng tôi có mối tình gì đó, đương nhiên lại là một tin đồn bịa đặt”

Một ký giả khác đặt câu hỏi:

“Xin hỏi Hoàng phó tổng, có phải bởi vì muốn tránh né phiền phức nên mới chấm dứt hợp đồng với Diêu tiểu thư hay không?”

Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt đáp lời:

“Diêu tiểu thư đã vi phạm rất nhiều điều khoản trong hợp đồng đề ra, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tấn Hoàng Thành cũng như toàn bộ Hoàng thị. Lần này Hoàng thị chấm dứt hợp đồng, Diêu tiểu thư cũng phải đền bù tiền hợp đồng cho Hoàng thi. Ngày mai Diêu tiểu thư và luật sư bên tôi sẽ có cuộc hẹn gặp mặt nói về vấn đề này”

Diêu Tịnh Tuyết nãy giờ vẫn luôn ngụy trang kín đáo đứng ở một bên quan sát cuộc họp báo, mỗi lời nói của Hoàng Thế Vinh phát ra quả thật giống như là một lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào trái tim cô vậy. Cô thật không ngờ người đàn ông cô yêu từ lâu lại có thể thể vô tình như thế, hơn nữa còn nói dối không biến sắc, mang toàn bộ những việc xấu đổ lên đầu của cô.

Diêu Tịnh Tuyết trong phút chốc xúc động đến phát điên, mang mắt kính, khẩu trang cùng mũ bỏ ra, đứng ở bên dưới lớn tiếng nói:

“Những lời này đều là bịa đặt”

Mọi người nhanh chóng đổ dồn sự chú ý vào Diêu Tịnh Tuyết. Tô Đồ Lang Quân ở phía bên này lười biếng tặc lưỡi, cô gái kia đúng là đủ ngu ngốc, thời điểm này lại đến đây tự làm mình xấu hổ rồi.

Nhóm ký giả rời khỏi vị trí chỗ ngồi, nhanh chóng tiến đến vây quanh Diêu Tịnh Tuyết giống như coi cô là một miếng mồi ngon vậy:

“Diêu tiểu thư, những lời Hoàng phó tổng nói không đúng sự thật sao?”

“Diêu tiểu thư, cô có gì muốn phản bác hay giải thích hay không?”

“Diêu tiểu thư, chuyện lần đó ở Tấn Hoàng Thanh rốt cuộc là thế nào? Có phải giống như Hoàng phó tổng nói, hay là một diễn biến trái ngược khác”

Diêu Tịnh Tuyết khó khăn lắm mới trốn được Cindy chạy đến đây, lúc này lại nghe thấy toàn bộ lời phát biểu của Hoàng Thế Vinh, hai mắt cô liền ngập nước, trong tròng mắt cũng hiện rõ lên những tơ máu đáng sợ:

“Chuyện đêm hôm đó không phải như anh ấy nói, chúng tôi thật sự đã phát sinh loại sự tình kia trong phòng khách sạn của Tấn Hoàng Thành”

Tô Đồ Lang Quân nhìn tới cô gái phát điên trên màn hình máy tính, cậu chậm rãi châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi, làn khó từ trong miệng cậu phả ra nhanh chóng được hòa tan trong không khí. Dáng vẻ hút thuốc của Tô Đồ Lang Quân không những không giống một tên lưu manh đầu đường xó chợ mà lại giống như quyến rũ vạn phần, một kiệt tác hoàn hảo khiến cho người ta cũng phải trầm mê.

“Chuyện này là thật sao, vì sao Hoàng phó tổng lại không chịu thừa nhận?”

“Chuyện kết hôn của hai người là thế nào?”

“Diêu tiểu thư, xin cô hãy giải thích rõ ràng hơn”

Rất nhiều ánh đèn liên tục chớp nhoáng khiến cho Diêu Tịnh Tuyết cũng giống như rơi vào một thế giới khác, cô đánh mất lý trí, hình tượng cũng không quản, ở trước mặt đám ký giả vây quanh gào khóc như muốn thu về sự đồng tình:

“Chúng tôi trước đây từng yêu nhau, đêm đó chúng tôi cũng cùng nhau trải qua, chúng tôi còn sắp kết hôn rồi”

Lời của Hoàng Thế Vinh nói không hoàn toàn là sự thật, nhưng lời của Diêu Tịnh Tuyết nói cũng không đúng chút nào. Ở trước mặt phóng viên báo giới, bọn họ đều lựa chọn không thể nói ra sự thật. Đúng lúc này phía trên màn hình lớn liền phát ra một đoạn ghi hình trong một quán bar, mà nhân vật bên trong chính là Diêu Tịnh Tuyết đang cùng những cô gái khác tiếp rượu cho những người đàn ông lớn tuổi. Hành động của Diêu Tịnh Tuyết không đứng đắn, bộ váy mặc trên người cũng bại lộ ra một số những nơi riêng tư, ngay cả những lời nói phát ra từ miệng của tất cả mọi người trong đoạn ghi hình kia cũng vô cùng không lịch sự.

Diêu Tịnh Tuyết nhìn thấy đoạn ghi hình được công chiếu trên màn hình lớn, lại nhìn thấy Hoàng Thế Vinh đứng ở trên đó lạnh lùng chiếu ánh mắt nhìn xuống phía cô. Trong ánh mắt của hắn lạnh lẽo vô cùng, không hề chứa bất cứ một tia mảy may thương tiếc nào. Diêu Tịnh Tuyết vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Hoàng Thế Vinh liền sợ hãi, cô lùi lại phía sau muốn chạy trốn nhưng lại bị nhóm phóng viên ở chỗ này vây xung quanh chặt kín không thể thoát ra.

“Diêu tiểu thư, người trong đoạn ghi hình kia là cô có phải hay không?”

“Diêu tiểu thư, có phải cô muốn bước chân vào hào môn nên mới tự mình tung tin không đúng sự thật?”

“Diêu tiểu thư, có phải cô muốn nổi tiếng nhanh nên mới tạo ra tin đồn giữa mình và Hoàng phó tổng hay không?”

“Diêu tiểu thư, những người trong đoạn ghi hình kia có mỗi quan hệ gì với cô vậy?”

Diêu Tịnh Tuyết lúc trước quyết định theo đuổi Hoàng Thế Vinh đã nghĩ mình căn bản không còn gì để mất, nếu như thành công có thể có được người đàn ông này, có thể bước chân vào hào môn, có thể có được sự tôn trọng của mọi người, còn có thể có được sự thất bại của Tô Đồ Lang Quân. Có quá nhiều thứ có được nếu như cô thành công, cô bị chính những phù phiếm đó che mắt, tự mình an ủi bản thân rằng mình không còn gì để mất, tại sao không mang hết tất cả đặt cược vào ván bài này. Nhưng mà Diêu Tịnh Tuyết đã nhầm, cô hiện tại đã mất thật nhiều thứ, mất đi sự nghiệp, mất đi tôn nghiêm, mất đi bí mật đen tối muốn che giấu trong quá khứ, mất đi lòng tự tôn, mất đi cả sự hy vọng, mất luôn những gì tốt đẹp cô từng nghĩ tới thuộc về Hoàng Thế Vinh.

Diêu Tịnh Tuyết không có cách nào rời khỏi nơi này, nhưng Hoàng Thế Vinh lại đối với sự hoảng sợ kia của cô mà rất lạnh nhạt, hắn chậm rãi xoay người bước vào bên trong. Trái tim của cô buốt giá, nếu như lúc trước chịu an phận, nếu như lúc trước nghe theo sự cảnh cáo của Tô Đồ Lang Quân, nếu như lúc trước cô không tự mình đa tình thì sự việc cũng đã không đến ngày hôm nay.

Tô Đồ Lang Quân ở bên này tắt máy tính, chuyển sang một tab làm việc khác. Đúng là này Đàm Dật Nam ở bên ngoài liền gõ cửa, điếu thuốc lá vừa mới được hạ xuống, trong miệng của Tô Đồ Lang Quân liền phả ra làn khói trắng:

“Vào đi”

Đàm Dật Nam vừa nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải chấn động vài giây, trước nay chưa bao giờ anh ta nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân hút thuốc cả, dáng vẻ của cậu lúc này vừa lười biếng lại vừa rất quyến rũ. Tuy rằng Tô Đồ Lang Quân mặc một bộ trang phục rất đứng đắn, nhưng trên người chẳng hiểu sao lại toát ra được sự lẳng lơ vô hình.

Tô Đồ Lang Quân đặt điếu thuốc trong tay xuống gạt tàn bên cạnh, cậu nhíu mày có điểm không vừa lòng vì Đàm Dật Nam tiến vào lại không nói gì:

“Có chuyện gì sao?”

Đàm Dật Nam nhanh chóng khôi phục tinh tần, cúi đầu không dám tiếp tục nhìn Tô Đồ Lang Quân:

“Đây là văn kiện của Ikeda gửi tới”

Tô Đồ Lang Quân nhàn nhạt trả lời:

“Anh để ở đó rồi ra ngoài làm việc đi”

Đàm Dật Nam bước tới đặt văn kiện xuống bàn, lúc này anh ta liền nhìn thấy trên tay Tô Đồ Lang Quân có một vết thương đã kết vẩy, trong lòng tuy rất muốn lên tiếng hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.