Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 184: Chương 184: Manh mối




Đó là vào một buổi tối, Hoàng Thế Vinh nhận được cuộc gọi của nữ hộ lý, nói với hắn Hoàng Mộng Đình đã ra ngoài cùng một người đàn ông nào đó, bởi vì người đàn ông kia chỉ ngồi ở trong xe không tiến vào cho nên cô không thể nhìn rõ được. Hoàng Thế Vinh nói nữ hộ lý kia nhanh chóng đi theo, hắn sẽ đến đó ngay.

Hoàng Mộng Đình đi chưa bao lâu, nữ hộ lý cũng nhanh chóng bắt taxi đi theo xe của Hoàng Mộng Đình, dọc đường đi vẫn luôn giữ liên lạc với Hoàng Thế Vinh, đến khi chiếc xe kia dừng lại tại một địa điểm thì hắn chợt nhận ra nơi này thế nhưng lại rất gần căn biệt thự của Tô gia, là quán bar Oha La mà Tô Thành đã nói.

Hoàng Mộng Đình xuống xe, đi vào trong quán bar. Hoàng Thế Vinh cũng nhanh chóng đi theo sau cô ta. Trong quán bar rất hỗn loạn, tiếng nhạc đập xập xình cùng tiếng la hét của vài thanh niên. Tuy đây chỉ là một quán bar nhỏ nhưng lại vô cùng đông người, cơ hồ đều chật cứng chỉ đủ chỗ đứng khó di chuyển.

Hoàng Thế Vinh phát hiện Hoàng Mộng Đình ngồi ở một góc cùng vài tên lưu manh, bọn họ đang ngang nhiên chơi thuốc vô cùng lộ liễu. Hoàng Thế Vinh im lặng đứng quan sát, một hồi liền có một cô gái mặc trên mình một chiếc váy quây màu đen vừa ngắn vừa bó tiến đến chỗ hắn:

“Anh lần đầu tiên đến chỗ này sao?”

Hoàng Thế Vinh vốn định đẩy cô gái kia ra thì phát hiện người này có điểm quen mắt, đó chẳng phải là cô gái xuất hiện trong video điện thoại của tên hắn gặp được ở trung tâm thương mại hay sao:

“Đúng vậy”

Cô gái kia thấy Hoàng Thế Vinh một thân quần áo hàng hiệu, dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn thì vô cùng thích thú, nắm tay kéo hắn đi đến phía quầy bar ngồi. Hoàng Thế Vinh nhíu mày nhìn về phía Hoàng Mộng Đình, mắt thấy cô ta đang say sưa nhắm mắt trên ghế sô pha, cuối cùng cũng quyết định đi về phía quầy bar ngồi cùng cô gái kia.

Có điều Hoàng Thế Vinh lại thật không ngờ rằng, chỗ quầy bar cũng có một người hắn quen đang ngồi uống cocktail, người này thật ra không thể chỉ dừng hai từ quen biết mà miêu tả, nói đúng hơn thì là vô cùng thân thiết, không ai khác chính là Tô Đồ Lang Quân.

Tô Đồ Lang Quân giống như là đã nhìn thấy hắn trước đó rồi, hiện tại thấy hắn cũng không bất ngờ, chỉ liếc nhìn một chút rồi làm ra dáng vẻ không quen biết cùng một cô gái khác bên cạnh ngồi nói chuyện.

Cô gái kéo Hoàng Thế Vinh đến tên Triều Phương, là người Hồng Kông, đến đây làm việc từ khi quán bar này mở cửa. Triều Phương cười cười hỏi Hoàng Thế Vinh:

“Anh uống gì, tôi gọi giúp anh”

Hoàng Thế Vinh hơi mất tự nhiên khi ngồi ngay bên cạnh Tô Đồ Lang Quân mà lại cùng cô gái khác nói chuyện thế này:

“Daiquiri đi”

Triều Phương búng tay hướng phục vụ gọi hai ly Daiquiri. Hoàng Thế Vinh nghe được Tô Đồ Lang Quân đang nói chuyện với cô gái bên cạnh cậu, xem ra là cậu cũng giống hắn, muốn đến đây thăm dò một chút.

“Phải rồi, anh sao lại biết chỗ này, có người giới thiệu sao?” Triều Phương nhìn Hoàng Thế Vinh hỏi.

Hoàng Thế Vinh trả lời:

“Tôi thấy cô gái kia ở bên ngoài, đi theo cô ấy đến đây”

Triều Phương à một tiếng, thì ra là để ý cô gái nào đó mới đến đây. Triều Phương cũng muốn xem là cô gái nào lọt được vào mắt xanh của người đàn ông này:

“Ai, cô gái váy vàng ngồi ở ghế sô pha cùng đám người kia á?”

Hoàng Thế Vinh gật đầu:

“Ừ”

Triều Phương có điểm khinh bỉ hừ một tiếng, cô có biết một chút tin tức về Hoàng Mộng Đình:

“Thì ra là tiểu thư thất thế họ Hoàng”

Hoàng Thế Vinh hỏi:

“Cô biết cô ta sao?”

Triều Phương cười cười không nói, giống như đang đợi chờ gì đó. Hoàng Thế Vinh hiểu ý, hào phóng lấy ra ví tiền đưa cho cô gái ngồi trước mặt mình ba đồng tiền mệnh giá cao nhất. Triều Phương vui vẻ nói tiếp:

“Biết, tên là Hoàng Mộng Đình thì phải. Ba cô ta buôn bán hàng cấm, bị người ta giết người diệt khẩu, bây giờ thất thế rồi lại rơi vào con đường nghiện ngập. Anh trai à, tôi thấy anh cũng sáng sủa, sao lại thích cô gái như thế kia chứ”

Hoàng Thế Vinh cười, đưa cho Triều Phương một tờ tiền nữa:

“Chỉ là tình cờ thấy, có chút xinh đẹp mà thôi... nhưng mà ba cô ta bị bắn chết là sao chứ?”

Triều Phương đưa tay đến trước ngực Hoàng Thế Vinh sờ soạng một chút, Hoàng Thế Vinh nhanh chóng gỡ tay cô gái này ra, hắn ngồi bên cạnh Tô Đồ Lang Quân sao có thể không đứng đắn được. Triều Phương thu tay lại, nhấp một ngụm rượu:

“Anh tìm hiểu sâu làm gì chứ, biết đến vậy là được rồi”

Hoàng Thế Vinh lại đưa vào tay của Triều Phương thêm 5 tờ tiền:

“Tôi chỉ là tò mò mà thôi, tính cách tôi từ nhỏ đã như vậy, không thích nghe người ta nói nửa vời”

Triều Phương nhìn số tiền trong tay, vui vẻ cất vào bên trong ngực:

“Tôi cũng chỉ biết một chút thôi, ông ta đắc tội với một ông già ngồi xe lăn kỳ quái, là bị ông ta sai người bắn chết”

Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, khi nghe thấy Triều Phương nhắc đến ông già ngồi xe lăn kia liền đoán ra được chắc chắn là Khâm Định. Hoàng Thế Vinh cũng cảm thấy cô gái này nhất định là biết chỗ của Khâm Đình:

“Ông già ngồi xe lăn kỳ quái sao? Người nọ họ Khâm?”

Triều Phương cảnh giác nhìn Hoàng Thế Vinh:

“Sao anh lại biết?”

Hoàng Thế Vinh cũng không vội vàng mà chậm rãi trả lời:

“Sắp tới chuẩn bị làm ăn với ông ta, muốn tìm hiểu thêm thông tin của đối phương”

Triều Phương bất ngờ nhìn Hoàng Thế Vinh từ trên xuống dưới, nhìn sao cũng không thấy giống lưu manh:

“Không nhìn ra nha, anh cũng là người trong hội, anh là người bên nào?”

Hoàng Thế Vinh cảm thấy phía sau lưng mình giống như có một ngón tay nào đó đang gãi, nhưng cẩn thận để ý một chút liền phát hiện người nọ viết chữ Tô. Hoàng Thế Vinh hiểu ý của Tô Đồ Lang Quân, quay qua trả lời Triều Phương:

“Có biết Tô Thành không?”

Triều Phương mở lớn hai mắt:

“Tô Thành? Đã từng nghe qua, tuy rằng không còn hoạt động nhiều ở hắc đạo nhưng vẫn rất có tiếng nói”

Hoàng Thế Vinh đột nhiên tiến gần về phía Triều Phương, ở bên tai của cô ấy nói nhỏ:

“Nếu cô chỉ được chỗ ở của Khâm Định, tôi sẽ cho cô một số tiền lớn, nơi này không tiện nói chuyện, ra xe của tôi có được không?”

Triều Phương cảm thấy giống như có vụ làm ăn lớn, nhanh chóng gật đầu ý nói đồng ý. Hoàng Thế Vinh cùng Triều Phương đứng dậy rời khỏi quán bar, Tô Đồ Lang Quân ở lại quan sát Hoàng Mộng Đình.

Triều Phương ra ngoài, mắt thấy chiếc ferrari thể thao liền mở lớn hai mắt, bước nhanh đến sờ sờ vào thân xe một chút rồi hỏi:

“Xe này của anh sao?”

Hoàng Thế Vinh gật đầu:

“Vào trong đi”

Triều Phương cũng không khách khí, mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Hoàng Thế Vinh cũng ngồi vào trong xe, nhanh chóng nói đến việc chính sự:

“Nếu cô nói cho tôi biết chỗ ở của Khâm Định, tôi sẽ cho cô 3 triệu”

Triều Phương kinh ngạc, 3 triệu là một con số không hề nhỏ, cô có thể mở một cửa tiệm, không cần làm công việc bán nụ cười này nữa:

“3 triệu? Anh cho tôi thật sao?”

Hoàng thế Vinh đáp:

“Thật, chỉ cần cô có thứ tôi muốn, 3 triệu kia nhất định sẽ là của cô”

Triều Phương gật đầu, nhưng sau đó lại nhíu mày, do dự một lát mới nói:

“Tôi từng gặp ông ta một lần, tôi cũng biết chỗ ông ta ở, nhưng lại chưa từng xuống nơi đó”

Hoàng Thế Vinh hỏi:

“Là nơi nào?”

Triều Phương nhìn Hoàng Thế Vinh, vẫn chưa thể tin tưởng người này tuyệt đối:

“Anh trước chuyển khoản cho tôi một ít, rồi tôi sẽ nói cho anh”

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng rút điện thoại, làm một vài thao tác, rất nhanh điện thoại của Triều Phương liền được ngân hàng thông báo có 1 triệu. Triều Phương vui vẻ, nói ra những điều mà mình biết cho Hoàng Thế Vinh:

“Bên dưới quán bar này có xây dựng một hầm chứa rượu, nói là hầm chứa rượu nhưng thực chất chính là nơi dạy dỗ những cô gái không nghe lời. Nửa tháng trước tôi tình cờ nhìn thấy có một người đàn ông lịch thiệp đẩy xe lăn xuống đó, vốn dĩ tôi không để ý nhiều nhưng vì người đàn ông ngồi trên xe lăn kia rất kỳ quái, giống như sống dở chết dở vậy. Tôi nghe A Toàn nói, ông ta tên Khâm Định, sẽ ở dưới đó một thời gian”

Hoàng Thế Vinh hỏi:

“A Toàn là ai?”

Triều Phương đáp:

“Anh ấy là bảo vệ quán bar, thỉnh thoảng cũng là người đưa đồ xuống đó”

Hoàng Thế Vinh nhìn Triều Phương:

“Hắn ta có đáng tin hay không? Nếu như cô có thể để hắn ta là người dẫn dắt, tôi sẽ cho cô thêm 2 triệu nữa”

Triều Phương nhanh chóng gật đầu:

“Được, có thể, nhưng tôi cần thời gian. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ đưa A Toàn đến gặp anh có được hay không?”

Hoàng Thế Vinh đồng ý:

“Chuyện này cô phải giữ kín, đừng nói cho ai biết”

Triều Phương đáp ứng:

“Anh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận”

Triều Phương xuống xe rời đi, Hoàng Thế Vinh liền nhắn tin cho Tô Đồ Lang Quân, vài phút sau Tô Đồ Lang Quân cũng mở cửa xe của hắn ngồi vào. Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm cậu, bắt đầu truy hỏi:

“Tối nào em cũng đến đây sao? Nếu hôm nay anh không tới thì cũng không biết được chuyện này”

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

“Không phải, ngày hôm nay mới tới. Anh nói chuyện với cô gái kia thế nào rồi? Có thu được manh mối gì không?”

Hoàng Thế Vinh đáp:

“Cô ta nói trong quán bar có hầm, Khâm Định ở dưới đó”

Tô Đồ Lang Quân nhíu mày:

“Tin tức này có thể tin tưởng được hay không?”

Hoàng Thế Vinh lắc đầu:

“Còn chưa biết, cô ta nói ngày mai sẽ dẫn thêm một người nữa tới, nói là hắn ta từng xuống hầm đưa đồ ăn cho Khâm Định“.

Tô Đồ Lang Quân nhanh chóng trả lời:

“Ngày mai em cũng muốn đi gặp hắn”

Hoàng Thế Vinh đưa tay sờ nhẹ vành tai mềm mỏng của Tô Đồ Lang Quân, khàn giọng đáp:

“Xem biểu hiện đêm nay của em thế nào đã“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.