Tô Đồ Lang Quân cũng thật không ngờ rằng nhanh như vậy đã có thể quyết định nhận nuôi một đứa nhỏ, còn trong ngày hôm nay lập tức mang theo nó trở về nhà. Lúc hai người ngồi làm thủ tục nhận nuôi, Hoàng Thế Vinh trước khi ký xuống còn quay sang bên cạnh hỏi cậu:
“Quân Quân, nếu như bây giờ ký xuống chúng ta phải chịu trách nhiệm với Tiểu Dực, em có muốn trở về suy nghĩ kỹ lại hay không?”
Tô Đồ Lang Quân cầm lấy bút trên bàn, chậm rãi mở nắp bút, kế đến liền quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh trả lời:
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, không thể làm khó được em”
Nói rồi Tô Đồ Lang Quân liền hạ bút ký xuống, chữ ký uốn lượn vô cùng đẹp mắt, rất nhanh liền kết thúc, chuyển bút qua qua cho Hoàng Thế Vinh.
Ria ở một bên nhìn hai người bọn họ mỉm cười từ ái:
“Tiểu Dực là đứa bé rất ngoan ngoãn nghe lời, chỉ là sức khỏe của nó không được tốt, thời tiết chuyển lạnh hay là quá kích động thì bệnh hen suyễn sẽ tái phát, hai người các con chú ý một chút là được”
Hoàng Thế Vinh gật đầu, Tô Đồ Lang Quân hỏi:
“Như vậy khi nào chúng con có thể đưa Tiểu Dực về nhà?”
Lời vừa nói xong, bên ngoài liền có một người phụ nữ dẫn theo một đứa bé tiến vào. Đứa bé kia mặc một chiếc áo phông có cổ màu vàng, quần đùi ka ki màu trắng, trên tay còn cầm theo một con gà bông đã cũ nho nhỏ. Tô Đồ Lang Quân nhìn tới chiếc ba lô nhỏ mà người phụ nữ kia cầm tới, đoán là đồ đạc của Tiểu Dực, xem ra đứa nhỏ này cũng không có nhiều đồ, nếu như không muốn nói là ít đồ đến thảm thương.
Ria đưa tay về phía trước vẫy vẫy Tiểu Dực:
“Tiểu Dực, lại đây”
Đứa nhỏ kia từ lúc tiến vào luôn đứng ở sau lưng người phụ nữ dẫn nó tới, vừa nghe thấy Ria gọi đến tên của mình liền ló đầu ra, ánh mắt hơi trốn tránh hai người Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân, bước chân dè dặt đi đến chỗ Ria. Ria xoa đầu của Tiểu Dực, lại kéo Tiểu Dực đứng xoay người lại đối diện Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân:
“Tiểu Dực, đây là hai người muốn nhận nuôi con, sau này con đi theo hai người, phải nhớ ngoan ngoãn nghe lời có biết chưa?”
Tiểu Dực vẫn có điểm gì đó hoảng sợ, chỉ gật đầu một cái rồi mím mím môi, cả một quá trình đều cúi đầu nhìn xuống đất. Hoàng Thế Vinh nghĩ rằng đứa nhỏ này có lẽ đang luyến tiếc nơi đây, hiện tại mới biểu hiện như vậy, ngay cả một câu cũng không nói lên lời. Hoàng Thế Vinh kéo lấy tay của Tiểu Dực, hắn ngồi xổm xuống mỉm cười hỏi nhóc:
“Vừa rồi bánh ăn có ngon hay không?”
Tiểu Dực hai mắt có chút mơ hồ, sau đó lại gật đầu với Hoàng Thế Vinh. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục nhận nuôi, Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân mang theo Tiểu Dực rời khỏi cô nhi viện, đứa nhỏ này đột nhiên rất ít nói, cả một đoạn đường đi cũng không lên tiếng nói lời nào. Tô Đồ Lang Quân ngồi ở bên cạnh Tiểu Dực, chăm chú nhìn đứa nhỏ quan sát một lúc, rõ ràng vẫn là gương mặt này nhưng ánh mắt kia lại có điểm không đúng. Tô Đồ Lang Quân lần đầu tiên chăm sóc một đứa bé, cũng không thể hiểu nổi được tâm tư nho nhỏ kia, chỉ có thể ở bên cạnh trấn an:
“Tiểu Dực, sau này hai chúng ta sẽ là ba của con”
Tiểu Dực gật đầu không nói, Tô Đồ Lang Quân kiên nhẫn nói tiếp:
“Tên của ba là Tô Đồ Lang Quân, còn anh ấy là Hoàng Thế Vinh”
Đứa nhỏ bên cạnh Tô Đồ Lang Quân rất cảnh giác, hơn nữa còn có chút nhút nhát, không giống như lúc mới đầu gặp, rất là tinh ranh. Tô Đồ Lang Quân im lặng nghĩ, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, đột nhiên rời khỏi nơi mình đã ở để đến một nơi xa lạ, tránh không được có điểm buồn phiền.
Hoàng Thế Vinh dừng đèn đỏ, quay lại phía sau nhìn Tiểu Dực cười nói:
“Bánh vừa rồi con cầm, thích nhất là ăn vị gì? Lát nữa về ba mua thêm cho con”
Ngón tay nhỏ của Tiểu Dực bắn đầu xoắn lấy vạt áo của mình, cả một quát trình vẫn chỉ cúi đầu, giọng nói lí nhí đáp:
“Con thích vị hạt dẻ”
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, không phải vì thái độ của Tiểu Dực mà căn bản chính là khi mang bánh tới không có vị hạt dẻ. Lúc sáng khi Tiểu Dực chọn ba chiếc bánh chính là lựa chọn rất cẩn thận vị mà nó thích, Tô Đồ Lang Quân khi ấy cũng âm thầm quan sát, xác định ba chiếc bánh kia lần lượt là chocolate, dâu tây cùng vani.
Hoàng Thế Vinh phát hiện đèn xanh liền quay người về phía trước tiếp tục lái xe:
“Tiểu Dực thích ăn hạt dẻ sao, như vậy một lát nữa về ba sẽ mua cho con”
Tô Đồ Lang Quân nhìn đứa bé nhút nhát bên cạnh, tuy rằng vẫn là gương mặt lúc sáng gặp, nhưng cậu vẫn luôn có linh cảm gì đó không đúng cho lắm:
“Tiểu Dực, buổi sáng con nói chúng ta đáp ứng con bốn điều kiện, nhưng mà con muốn có xe điện nhỏ, chắc phải đợi vài ngày nữa mới có thể mua được, như vậy có được hay không?”
Tiểu Dực có chút ngơ ngác nhìn lên Tô Đồ Lang Quân, kế đến liền ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ, xe điện nhỏ không cần mua cũng được”
Hoàng Thế Vinh ở ghế lái phía trước cũng nghe được đoạn nói chuyện kia, cũng biết được có điều gì đó không đúng. Hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân, vừa hay cũng bắt gặp ánh mắt của Tô Đồ Lang Quân đang nhìn hắn giống như muốn nói chuyện về Tiểu Dực.
Hoàng Thế Vinh đỗ xe lại bên đường, trước mắt vẫn không có ý định lật tẩy, chỉ mỉm cười quay lại phía sau hỏi Tiểu Dực:
“Buổi sáng hôm nay con vì sao lại bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp thế?”
Tiểu Dực ngơ ngác đáp rằng:
“Sáng nay con không có đến lớp học, con ở trong phòng”
Sau đó đứa nhỏ kia giống như nhớ ra chuyện gì đó liền hốt hoảng nhìn về phía Hoàng Thế Vinh, hai mắt hồng hồng giống như sắp khóc. Tô Đồ Lang Quân vừa nhìn thấy Tiểu Dực rơi nước mắt, thuận tay đưa lên mặt giúp nó lau đi:
“Sao lại khóc, con không phải là Tiểu Dực có đúng không?”
Đứa nhỏ kia giống như bị người khác phát hiện ra bí mật của mình, trong nhất thời càng khóc lớn hơn. Tô Đồ Lang Quân nghĩ đến lời dặn của Ria, đứa nhỏ này bị hen suyễn không nên để quá mức kích động:
“Yên tâm, chúng ta không có ý định trách con, chỉ cần con nói ra sự thật là được, con vẫn là đứa bé ngoan”
Tiểu Dực đáng thương gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn sớm đã tràn đầy nước mắt:
“Là Tiểu Dạ, Tiểu Dạ nói con theo hai người về nhà, nói hai người là người tốt, sẽ chữa bệnh cho con, còn cho con mỗi tuần đều về thăm Tiểu Dạ nữa”
Hoàng Thế Vinh hỏi:
“Tiểu Dạ là ai?”
Tiểu Dực trả lời:
“Là anh trai song sinh của con, Tiểu Dạ nói với con rằng không được nói chuyện này cho hai người biết... nhưng mà, nhưng mà... người hai người muốn đưa về nhà là Tiểu Dạ, không phải con... con không muốn đi nữa, hai người đưa con về cô nhi viện có được không, con muốn ở bên cạnh Tiểu Dạ“. Truyện Lịch Sử
Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân nhìn nhau, không nghĩ tới lần này lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, chẳng trách lúc mới đầu đứng ở bên ngoài lớp học, Tô Đồ Lang Quân rõ ràng nghe được giáo viên kia gọi đứa nhỏ đó là Tiểu Dạ. Chẳng trách khi cậu nhìn thấy Tiểu Dực vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Khi hai người một lần nữa mang Tiểu Dực quay trở về cô nhi viện, Ria đi ra đón bọn họ, có chút ngạc nhiên hỏi:
“Hai người các con quên thứ gì sao? Tiểu Dực bị làm sao vậy?”
Tiểu Dực chạy tới ôm lấy đùi của Ria, dù sao đây cũng là người mà nhóc thân quen, cho nên tránh không được khi nhìn thấy Ria liền dính người như vậy. Hoàng Thế Vinh nhìn Ria trả lời:
“Con đến là muốn đón Tiểu Dạ, Tiểu Dạ đang ở chỗ nào?”
Ria bất ngờ:
“Tiểu Dạ sao? Nó đang ở trong phòng”
Tô Đồ Lang Quân theo sự chỉ dẫn của Ria, đi về khu phòng ngủ, lúc đến phòng có cánh cửa sơn màu xanh lá ở cuối hành lang tầng hai liền chậm rãi đẩy cửa tiến vào, mắt thấy đứa nhỏ có khuôn mặt giống y hết Tiểu Dực đang ngồi ở giữa sàn nhà, bên cạnh một vài món đồ chơi cũ kỹ, bóng dáng nhỏ bé kia nhìn sao cũng cho người ta cảm giác đau lòng, cho dù là trái tim sắt đá đến đâu cũng tự giác run rẩy vì cảm nhận được sự cô đơn đáng sợ mà đứa bé kia đang gặp phải.
Tiểu Dạ có lẽ cảm nhận được có người đến liền ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn tới Tô Đồ Lang Quân thì có chút luống cuống, còn muốn đứng dậy trốn vào một góc, không muốn để cho cậu thấy mặt mình.
Tồ Đồ Lang Quân đoán ra được suy nghĩ kia của Tiểu Dạ liền ho một tiếng nói:
“Thì ra con tên Tiểu Dạ, chẳng trách rõ ràng nghe được giáo viên gọi con là Tiểu Dạ”
Tiểu Dạ biết là không trốn được nữa, chỉ có thể đứng ở một chỗ dựng thẳng sống lưng đối diện với Tô Đồ Lang Quân:
“Con tên Tiểu Dạ, nhưng mà chú là ai, chú đã gặp con rồi hay sao?”
Tô Đồ Lang Quân buồn cười:
“Chẳng phải buổi sáng con nói muốn có một chiếc điện thoại di động để gọi cho người bạn nhỏ kia hay sao, chú đến để đưa điện thoại cho con”
Tiểu Dạ nghe được lời này, ánh mắt có chút đượm buồn, hơn nữa còn muốn trốn tránh che dấu điều này, không muốn để cho Tô Đồ Lang Quân thấy:
“Con cảm ơn”
Tô Đồ Lang Quân lại nói tiếp:
“Buổi sáng chú hình như có nghe con hỏi rằng có muốn nhận nuôi hai đứa hay không, nhưng mà con nói con chưa gặp chú bao giờ, xem như chú nhận nhầm người rồi”
Tiểu Dạ vừa nghe thấy Tô Đồ Lang Quân đột nhiên nhắc đến vấn đề này, đôi tai liền tự giác vểnh lên nghe ngóng, mắt thấy đối phương chuẩn bị xoay người rời đi liền vội vã tiến lên vài bước:
“Không phải, buổi sáng chú gặp con, con đúng là nói như vậy, chú muốn nhận nuôi hai đứa hay sao?”
Tô Đồ Lang Quân dừng bước, quay lại phía sau im lặng nhìn Tiểu Dạ. Tiểu Dạ cũng biết mình hình như gấp gáp rồi, nhưng mà nhóc cũng rất muốn được ở chung một chỗ với em trai mình, dù sao từ lúc ở cô nhi viện đến giờ, hai người cũng vẫn luôn vui vẻ ở bên cạnh nhau. Tiểu Dạ hạ giọng, không còn giọng nói tỏ vẻ giả bộ kia nữa, ánh mắt của nó hướng về phía Tô Đồ Lang Quân giống như muốn cầu xin sự giúp đỡ:
“Con rất hy vọng chú có thể mang cả con và Tiểu Dực cùng đi, nếu như được chúng con nhất định sẽ ngoan ngoãn, nghe lời hai chú, sẽ không nghịch ngợm gây phiền phức”
Tô Đồ Lang Quân vẫn im lặng không nói, nhớ lại thời điểm cậu còn ở trong cô nhi viện Thiên Sứ kia cũng rất chờ mong có một người tốt đến đón cậu đi, chỉ mãi cho đến khi Tô Thành ôm lấy cậu từ dưới gầm bàn trong biệt thự của Khâm Định, ở trong vòng tay của hắn, cậu mới cảm nhận được sự bình yên, có lẽ Tô Đồ Lang Quân cậu tại thời điểm này cũng có thể hiểu rõ được tâm trạng bất an của Tiểu Dạ.