Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 84: Chương 84: Rõ ràng mọi chuyện




Hoàng Thế Vinh nói chuyện điện thoại xong liền nắm lấy hai tay của Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt không thể che giấu được sự yêu thương cưng chiều cậu. Hắn giống như là sợ cậu sẽ đổi ý liền nói thế này:

“Tớ bây giờ sẽ xuống xin phép hai ba cậu, hai chú ấy đều là bạn bè của hai ba tớ, cũng biết con người tớ như thế nào, hai chú ấy nhất định sẽ đồng ý chuyện của chúng ta”

Tô Đồ Lang Quân cứ như vậy bị Hoàng Thế Vinh kéo đi, cậu bây giờ đang chìm vào hạnh phúc, nhìn tới người đàn ông kia ngay cả quần áo ướt cũng không quan tấm đến, cứ như vậy kéo cậu xuống nói chuyện với người lớn, đủ để thấy hắn hiện tại có bao nhiêu gấp gáp.

Tô Thành và Đồ Du Du đang ngồi dưới phòng khách xem ti vi, lúc Hoàng Thế Vinh đến, hai người bọn họ vẫn còn ở trong phòng nên không biết. Hiện tại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ trên lầu, Đồ Du Du nhìn thấy Hoàng Thế Vinh một thân ướt như vậy đang kéo con trai mình bước xuống cũng có điểm bất ngờ. Không đợi cho Đồ Du Du kịp định thần lại, hai người đã đứng ở trước mặt của bọn họ, Hoàng Thế Vinh vô cùng thẳng thắn mà trực tiếp nói thế này:

“Chú, cháu muốn kết hôn với Quân Quân”

Rõ ràng ai cũng biết ngày mai chính là lễ đính hôn của Tô Đồ Lang Quân và tiểu thư nhà họ Uông, bây giờ Hoàng Thế Vinh lại lôi kéo con trai mình xuống dưới lầu nói những lời kia, Đồ Du Du trong nhất thời cũng không thể phản ứng kịp. Chỉ có duy nhất Tô Thành nãy giờ vẫn đang âm trầm quan sát hai người, dù sao hắn cũng không thích đứa nhỏ nhà họ Hoàng kia lắm, nhưng mà con trai hắn cùng Đồ Du Du chẳng hiểu sao lại thích đứa nhỏ dẻo miệng này, cho nên lúc này Tô Thành liền nhíu mày hỏi:

“Chuyện này là như thế nào?”

Hoàng Thế Vinh theo thói quen tiến một bước về phía trước, mang Tô Đồ Lang Quân kéo ra phía sau lưng mình như muốn bảo vệ. Hắn nghiêm túc đối diện với Tô Thành, một dáng vẻ kiên quyết trả lời:

“Cháu hứa sẽ đối với Quân Quân thật tốt, còn chuyện lễ đính hôn ngày mai cháu sẽ thu xếp ổn thỏa”

Thật ra nếu như Tô Thành và Đồ Du Du có ngăn cản cậu và Hoàng Thế Vinh đi chăng nữa, thì cậu cũng sẽ có cách khiến cho hai người bọn họ đồng ý, bởi vì cậu đã đợi hắn lâu như vậy rồi, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được.

Tô Thành hừ lạnh:

“Chuyện kết hôn không phải là chuyện nhỏ, ngày mai Quân Quân đính hôn rồi, cậu đến đây nói những lời này cũng đã muộn”

Tô Đồ Lang Quân đứng phía sau nhìn Hoàng Thế Vinh, cậu im lặng không lên tiếng, cũng muốn biết hắn tiếp theo sẽ giải quyết như thế nào:

“Chú, cháu biết mình đã chậm trễ nhưng hiện tại vẫn chưa muộn mà, huống chi cháu và Quân Quân từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chú không phải không biết cháu đối tốt với cậu ấy như thế nào”

Ánh mắt của Tô Đồ Lang Quân si mê nhìn Hoàng Thế Vinh, trong đôi con ngươi xinh đẹp của cậu lúc này cũng chỉ có thể chứa được hình bóng của hắn. Bởi vì Hoàng Thế Vinh đang ở phía trước cùng ba cậu nói chuyện, cho nên hắn không nhìn thấy được bộ dạng lúc này của cậu, nhưng mà bộ dạng ngốc nghếch mất mặt kia của con trai đã bị Đồ Du Du thu hết vào đáy mắt.

Đồ Du Du cũng biết Tô Thành chẳng qua chỉ đang làm khó Hoàng Thế Vinh mà thôi, hắn từ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này đã không có cái nhìn tốt rồi, đến bây giờ đã trung niên nhưng vẫn giống như trẻ con thích chấp nhặt như vậy.

Đồ Du Du nhéo nhẹ lấy cánh tay của Tô Thành, cậu ho một tiếng rồi giải vây giúp Hoàng Thế Vinh, nói gì thì nói cậu vẫn rất thuận mắt đứa nhỏ nhà họ Hoàng này:

“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, nhìn xem cả người cháu ướt hết rồi, còn không mau đi tắm thì sẽ cảm lạnh đấy”

Đồ Du Du đã lên tiếng, Tô Thành liền im lặng, Hoàng Thế Vinh biết được trong nhà này ai là người có tiếng nói nhất, liền giống như mọi khi cho Đồ Du Du một ánh nhìn cảm kích:

“Cảm ơn chú Du Du”

Đồ Du Du hất hất tay:

“Quân Quân, con đưa Tiểu Vinh đi thay đồ đi, lấy quần áo của Tô Thành cho nó mặc”

Tô Thành nghe được, đôi lông mày càng muốn nhíu chặt hơn, có phải hắn chiều con cừu nâu ngốc nhà mình quá rồi cho nên cậu hư phải không đây, lại dám lấy quần áo của hắn cho tiểu tử đáng ghét kia mặc.

Tô Đồ Lang Quân cùng Hoàng Thế Vinh lại lên lầu, quần áo của cậu, hắn nhất định mặc không vừa, cũng biết ba mình sẽ không thoải mái nếu như Hoàng Thế Vinh mặc quần áo của ba cậu. Đừng tưởng người đàn ông trung niên kia đã trưởng thành rồi, nhưng thực chất tính khí của Tô Thành vẫn rất khác người, làm cho hắn phật ý, hắn nhất định sẽ âm thầm trả thù một chút:

“Tiểu Vinh, cậu đi tắm đi, tắm xong rồi mặc tạm áo choàng tắm trong đó cũng được, đồ của ba tớ mặc cũng không thoải mái đâu”

Hoàng Thế Vinh cũng không có ý định mượn đồ của ông chú khó tính kia mặc, hắn thà không mặc gì còn hơn là phải mặc tạm đồ của Tô Thành, người đàn ông kia chẳng hiểu sao cứ thích làm khó hắn như vậy.

Phòng tắm ở trong phòng ngủ của cậu, Tô Đồ Lang Quân ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước chảy, cậu chậm rãi nâng bước ngồi trở lại giường, khóe miệng cong cong nhếch lên nụ cười hạnh phúc. Tô Đồ Lang Quân cũng thật không ngờ tới, mọi chuyện lại diễn biến tốt đẹp như vậy, cậu cuối cùng cũng có thể nghe thấy được Hoàng Thế Vinh chính miệng nói yêu mình từ lâu, hóa ra từ đó đến giờ không phải do cậu đơn phương tự nghĩ.

Tô Đồ Lang Quân nhớ đến Uông Tuệ, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô ấy, thông báo chuyện lễ đính hôn ngày mai sẽ không tiếp tục nữa. Uông Tuệ ở bên kia nhận được tin nhắn của Tô Đồ Lang Quân, cô cũng theo đó nhanh chóng mở tủ đồ, bắt đầu soạn hành lý cho vào va li lớn của mình.

Ở trong phòng tắm, Hoàng Thế Vinh trước là lấy điện thoại ra nhắn vài tin cho ai đó, phân phó giải quyết chuyện lễ đính hôn ngày mai. Làm xong mọi việc, hắn nhanh chóng đứng dưới vòi sen để nước ấm xả xuống từ trên đỉnh đâu, hắn mãn nguyện, khóe môi cũng nhếch lên, cuối cùng có thể có được Tô Đồ Lang Quân rồi, nếu biết dễ dàng như vậy, hắn đã sớm nói với cậu từ lâu.

Hoàng Thế Vinh tắm xong, một đầu tóc vẫn còn ẩm ướt, trên người hắn khoác một chiếc áo choàng tắm màu xanh than bước ra ngoài. Mắt thấy Tô Đồ Lang Quân đang ngồi trên giường cúi đầu nhắn tin cho ai đó, hắn liền chậm rãi bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu:

“Cậu đang nhắn tin cho ai vậy?”

Tô Đồ Lang Quân đã chuẩn bị sẵn máy sấy tóc để ở bên cạnh, mắt thấy Hoàng Thế Vinh tiến vào liền đặt điện thoại xuống giường, cầm lấy máy sấy tóc, bắt đầu sấy cho Hoàng Thế Vinh:

“Tớ chỉ đang xem tin tức mà thôi”

Hoàng Thế Vinh hưởng thụ cảm giác từng đầu ngón tay tinh tế, thon dài tiến vào trong mái tóc của mình, động tác của cậu vô cùng ôn nhu chăm sóc hắn. Hắn đánh bạo đưa tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, người trong lòng cũng không có phản kháng, vẫn chuyên tâm giúp hắn sấy khô tóc:

“Ngoài trời hết mưa rồi, nhưng mà tối nay tớ ngủ lại đây có được không?”

Tô Đồ Lang Quân gật đầu, bởi vì tiếng máy sấy tóc phát ra có chút lớn nên cậu cũng không mở miệng nói chuyện thêm. Hoàng Thế Vinh vòng tay ôm eo cậu, người này cả tháng nay hắn đã không gặp rồi, thật sự nhớ cậu đến sắp phát điên lên.

Sau khi sấy tóc xong, Tô Đồ Lang Quân tắt máy sấy tóc đi, đang đinh đẩy Hoàng Thế Vinh ra để đi cất đồ, thì lại bị hắn dùng lực ôm lại không cho đi nữa. Ánh mắt của Hoàng Thế Vinh mang theo tia nhu tình, hắn mở miệng hỏi cậu một câu mà suốt thời gian này hắn vẫn không có câu trả lời:

“Quân Quân, tối đó tại Tấn Hoàng Thành, có phải tớ làm cậu bị thương rồi hay không?”

Tô Đồ Lang Quân im lặng, tối ngày hôm đó lúc rời giường cậu có nhìn thấy trên tấm ga trải giường kia có máu hòa lẫn cùng tinh dịch còn sót lại. Có lẽ là do tác dụng của thứ thuốc kia, cho nên Hoàng Thế Vinh vừa cuồng dã vừa bá đạo, hết lần này đến lần khác sung sức ra vào, khiến cho nơi đó của cậu vừa mới lần đầu đã đón nhận một đả kích rất lớn, nghĩ lại chuyện đó đến bây giờ cậu vẫn rùng mình.

Hoàng Thế Vinh rất mong chờ câu trả lời của Tô Đồ Lang Quân, đến khi nhìn thấy cái gật đầu khe khẽ cùng gương mặt có điểm quẫn bách kia của cậu, hắn liền mỉm cười, giống như chuốc bỏ được gánh nặng trong lòng.

Hoàng Thế Vinh đưa tay lên khẽ vuốt lấy mái tóc của Tô Đồ Lang Quân:

“Tại sao lúc đó lại rời đi sớm như vậy?”

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

“Bởi vì tớ phải bay tới Nhật Bản gặp đối tác”

Hoàng Thế Vinh lại hỏi:

“Buổi sáng hôm đó thức dậy, tớ đã gọi cho cậu rất nhiều lần”

Tô Đồ Lang Quân đáp:

“Lúc đó tớ đang làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, không có cách nào nghe điện thoại của cậu được”

Hoàng Thế Vinh im lặng hồi lâu, cuối cùng liền thở dài đặt một nụ hôn lên trán của Tô Đồ Lang Quân:

“Xin lỗi, lần đó đã làm cậu bị thương như vậy”

Nụ hôn kia mang theo sự thành kính trân trọng, coi cậu trở thành người quan trọng nhất cuộc đời này đối với hắn. Hắn muốn bảo vệ cậu, chăm sóc cho cậu, muốn cậu được hạnh phúc vui vẻ:

“Sẽ không có sau này như vậy nữa”

Tô Đồ Lang Quân cảm nhận được sự quan tâm yêu thương này của Hoàng Thế Vinh liền khẽ gật đầu, xem ra thời gian cậu chờ đợi hắn lâu như vậy cũng được báo đáp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.