Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 146: Chương 146: Thăm bệnh




Sau khi rời giường, Tô Đồ Lang Quân không trực tiếp đến văn phòng giải quyết công việc mà lại cùng Hoàng Thế Vinh đi đến bệnh viện tổng hợp thăm người. Lúc đầu Hoàng Thế Vinh nói không muốn đi, nhưng khi nghe Tô Đồ Lang Quân giải thích thiệt hơn cũng đồng ý cùng cậu xách theo giỏ quà lớn đến thăm tình địch của mình.

Lúc ở chỗ thang máy của bệnh viện, Tô Đồ Lang Quân có gặp Hoắc Giao Long đứng ở dưới sảnh, cậu đã sớm điều tra qua một chút về người này, con trai thứ hai của Hoắc gia không được coi trọng, không thể làm việc lớn chỉ biết nghe theo sự chỉ đạo của Hoắc Kình Thiên, luôn luôn bị anh trai là Hoắc Thiều Hóa lợi dụng, không được em trai Hoắc Tử Trì để vào trong mắt.

Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy Hoắc Giao Long liền mỉm cười:

“Là Hoắc nhị thiếu gia phải không? Vừa vặn chúng tôi đang tìm phòng của Hoắc tam thiếu, phiền Hoắc nhị thiếu dẫn đường có được không?”

Hoắc Giao Long không biết nhiều chuyện, cũng là người không giỏi đối đáp, ngày hôm qua nghe được anh trai cùng ba nói sẽ không bỏ qua chuyện này, cũng biết được người trước mặt chính là lớn gan đắc tội đến nhà mình, liền không chút nể mặt nào mà nói:

“Cậu chính là người đánh em trai tôi nhập viện có phải không? Hoắc gia chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu”

Hoàng Thế Vinh hừ lạnh:

“Quản em trai nhà các người cho thật tốt đi, nếu không lần sau không dễ dàng như vậy đâu”

Hoắc Giao Long vốn là người nhút nhát, hiện tại bị ánh mắt của Hoàng Thế Vinh dọa cho sợ hãi, lập tức lùi lại phía sau một bước. Đúng lúc này Hoắc Kình Thiên cũng đi tới, xem sắc mặt của ông ta có lẽ cũng nghe được cuộc đối thoại vừa rồi. Tô Đồ Lang Quân cả một quá trình cũng không lộ ra vẻ tức giận, vẫn duy trì nụ cười trên môi hướng Hoắc Kình Thiên làm như chưa có chuyện gì xảy ra:

“Hoắc lão gia, tôi đến thăm Hoắc tam thiếu”

Hoắc Kình Thiên im lặng, xem như cũng không cho Tô Đồ Lang Quân một sắc mặt tốt, ông ta liếc nhìn đánh giá Hoàng Thế Vinh vài giây, trong lòng cũng bắt đầu tức giận, hận không thể ngay tại lúc này dạy dỗ kẻ đánh con trai mình thành ra như vậy:

“Tô thiếu bận nhiều việc như vậy, vẫn có thời gian đến thăm Tử Trì, thật là vinh hạnh”

Mỗi lời nói ra đều giống như châm biếm mang theo tức giận, Tô Đồ Lang Quân lại giả bộ không phát hiện ra:

“Không biết Hoắc tam thiếu hiện tại thế nào, có thuận tiện để chúng tôi thăm hay không?”

Một từ chúng tôi này liền khiến cho Hoắc Kình Thiên càng thêm chú ý về phía Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh nãy giờ không nói, chỉ âm trầm đứng ở một bên xách theo một giỏ quà lớn, nhìn dáng vẻ kia của hắn có lẽ cũng không thành thật đến xin lỗi:

“Vị này là?”

Hoắc Kình Thiên biết rồi vẫn hỏi, Tô Đồ Lang Quân cũng không vạch trần ông ta:

“Anh ấy là phó giám đốc của Hoàng thị, hôm qua anh ấy cùng Hoắc tam thiếu xảy ra một chút hiểu lầm không đáng, cho nên hôm nay mới muốn cùng tôi đến đây thăm cậu ta”

Một cậu “một chút hiểu lầm” kia quả thật vô cùng châm biếm, Hoắc gia từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ bị thiệt như vậy:

“Hừ, một chút hiểu lầm kia quả thật cũng không phải là nhỏ, ngày hôm qua Tử Trì phải ở trong phòng phẫu thuật suốt bốn tiếng”

Tô Đồ Lang Quân bâng quơ đáp, ngoài mặt thì lộ ra vẻ hối lỗi, nhưng trong ánh mắt kia quả thật không hề có chút bận tâm:

“Là vậy sao, anh ấy đúng là ra tay hơi mạnh, nhưng mà Hoắc tam thiếu hình như không còn gặp nguy hiểm nữa thì phải. Hoắc lão gia ngài xem, hôm nay anh ấy tới cũng là mang theo một chút thành ý, việc này có thể từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không có hay không? Tô thị và Hoàng thị sau này còn ở tại Thương Á dài dài, rất mong Hoắc gia chiếu cố cho”

Một lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân người có suy nghĩ đều nghe hiểu ra được cậu đang âm thầm nhắc nhở, một khi Tô thị và Hoàng thị liên minh thì Hoắc gia cũng không còn chỗ đứng trên mảnh đất Thương Á này.

Hoắc Kình Thiên trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là cùng hai người bọn họ bước vào trong thang máy đi lên tầng 6 của bệnh viện, đây là khu phòng bệnh VIP dành cho người có tiền.

Hoàng Thế Vinh vốn dĩ là định vào bên trong cùng Tô Đồ Lang Quân, nhưng lúc hắn định bước vào thì liền có điện thoại từ công ty gọi tới thế cho nên đành đi về phía cuối hành lang nghe điện thoại.

Trước lúc vào trong phòng bệnh của Hoắc Tử Trì, Hoắc Kình Thiên liền dừng bước, quay lại phía sau nhìn Tô Đồ Lang Quân nói thể này:

“Cậu Tô, tôi biết Tô gia gia tộc hiển hách, nhưng Hoắc gia cũng không phải dễ bắt nạt. Nếu như trước đây, Tử Trì có chỗ nào thất lễ với cậu, tôi ở chỗ này xin lỗi cậu một tiếng, có điều Tử Trì bị đánh đến nông nỗi này ít nhiều cũng liên quan đến cậu, hy vọng cậu cũng nên hướng nó nói một câu xin lỗi”

Tô Đồ Lang Quân ở một bên im lặng, cảm thấy nếu như nói một câu xin lỗi có thể coi như xong chuyện này, dù gì đi nữa cậu cũng còn ở tại Thương Á này phát triển dự án, cậu cũng không muốn bọn họ tiếp tục gây khó dễ làm trì trệ công việc của mình nữa:

“Chuyện này là lẽ đương nhiên, lần này tôi đến trước là muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hoắc tam thiếu, sau chính là hướng cậu ấy nói một tiếng xin lỗi”

Hoắc Kình Thiên híp mắt, Tô Đồ Lang Quân chịu nói một tiếng xin lỗi xem như có thể chấp nhận được:

“Vậy cậu vào trước đi, một lát nữa tôi sẽ vào sau”

Tô Đồ Lang Quân gật đầu, chậm rãi đẩy cửa tiến vào trong. Hoắc Tử Trì nằm ở trên giường có chút chật vật, tùy rằng phần sống mũi được dính băng gạc cẩn thận nhưng cũng không làm giảm đi phần đẹp trai vốn có của hắn, lúc này hắn thiếu đi vài phần ngông cuồng cợt nhả, nhưng lại thêm vài phần nhu hòa dễ gần.

Hoắc Tử Trì nhàm chán cầm ipad chơi game, nghe thấy được tiếng mở cửa nhưng không có ngẩng đầu, ngón tay vẫn nhanh thoăn thoắt di chuyển trên màn hình ipad đời mới. Tô Đồ Lang Quân cũng không nói gì ngay, chỉ tiến đến đặt giỏ hoa quả mình vừa tùy tiện mua sáng này xuống bàn bên cạnh giường bệnh của Hoắc Tử Trì.

Hoắc Tử Trì nhìn thấy giỏ hoa quả liền phát hiện không phải là bác sĩ đến kiểm tra, hắn liếc mắt nhìn qua thử thì thấy Tô Đồ Lang Quân, giây kế tiếp hai mắt mở lớn tỏ vẻ bất ngờ, từ trong ipad truyền ra một tiếng nhạc bi thương biểu hiện cho việc trò chơi kết thúc trong thất bại:

“Tiểu kiêu ngạo, em đến thăm anh hả?”

Tô Đồ Lang Quân đứng ở một bên, thái độ không quá thân thiết gì nhìn xuống chỗ Hoắc Tử Trì:

“Tôi đến xem cậu như thế nào, may mắn không bị đánh đến ảnh hưởng não bộ”

Hoắc Tử Trì nghĩ đến chuyện tối hôm đó bị đánh đến chưa kịp phản công liền có điểm xấu hổ:

“Hừ, lúc đó chẳng qua chưa kịp phản ứng, đợi anh ra viện rồi, người não bộ bị ảnh hướng nhất định là tên kia”

Tô Đồ Lang Quân có chút buồn cười:

“Là thế sao, hôm nay anh ấy cũng cùng tôi đến, một lát nữa cậu có thể thử một chút. Nhìn cậu bị thương như vậy, tôi có thể nói với anh ấy nhường cậu ba chiêu”

Hoắc Tử Trì có điểm tức giận, trầm giọng nói:

“Tiểu kiêu ngạo, em là đang khinh thường anh không đánh được hắn?”

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy chính là như vậy, Hoàng Thế Vinh từ nhỏ đã thích đấm đá, có một thời gian ba của hắn còn cấm hắn chơi những trò chơi điện tử bạo lực tránh ảnh hưởng đến tính cách. Lúc còn học ở trường, hắn được mệnh danh là người khỏe nhất toàn khối, còn được nữ sinh gọi là hoàng tử thể thao. Mỗi ngày đều luyện đấm bốc ít nhất ba tiếng đồng hồ, thử hỏi Hoắc Tử Trì như vậy có thể hạ được hắn hay không:

“Không phải khinh thường cậu, chính là dựa vào tình hình thực tế mà nói ra”

Hoắc Tử Trì không quan tâm đến chuyện này nữa, quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân cười hỏi:

“Như vậy em đến đây là gì? Quan tâm đến anh phải không?”

Tô Đồ Lang Quân bình thản đáp lời:

“Tôi đến thay anh ấy xin lỗi cậu, dù sao cậu cũng là Hoắc tam thiếu của Hoắc gia, ra tay như vậy cũng hơi mạnh đi”

Lời này của Tô Đồ Lang Quân vốn dĩ là có hai ý, người bình thường không suy nghĩ nhiều sẽ nghĩ rằng đối phương e sợ gia thế của mình, nhưng nếu như suy nghĩ sâu xa hơn một chút chính là muốn châm biếm ám chỉ rằng đường đường là tam thiếu của Hoắc gia thế mà bị đánh đến thảm như vậy, đúng là mất hết mặt mũi.

Hoắc Tử Trì là loại nào trong hai loại trên, Tô Đồ Lang Quân cũng lười không muốn tìm hiểu, lần này đến đây cũng vì nể mặt Hoắc gia, nói gì thì nói cậu cũng đang ở trên địa bàn của bọn họ, vẫn cần phải nhờ vả sau này.

Hoàng Thế Vinh nói chuyện điện thoại xong liền lập tức tiến vào phòng bệnh của Hoắc Tử Trì, Hoắc Tử Trì vốn dĩ vẫn dùng vẻ mặt cợt nhả nói chuyện cùng Tô Đồ Lang Quân, mắt vừa thấy người lạ tiến vào liền thay đổi sắc mặt. Hoàng Thế Vinh đương nhiên cũng cảm thấy vô cùng chán ghét người đang nằm trên giường bệnh kia, hắn liếc mắt cảnh cáo nhìn Hoắc Tử Trì rồi nhanh chóng bước đến đứng bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, giống như là muốn nói rằng người này là của mình, ai cũng đừng mong mơ tưởng tới.

Trong không khí phảng phất một mùi thuốc súng, sự yên tĩnh bao trùm trong căn phòng bệnh VIP. Hoàng Thế Vinh từ trên cao nhìn xuống, khóe môi nhếch lên một tia châm chọc:

“Hoắc tam thiếu phải không, hôm qua hiểu lầm, ra tay hơi mạnh... chẹp chẹp không nghĩ tới lại thành ra nông nỗi này, đắc tội rồi”

Hoắc Tử Trì hừ một tiếng, hắn vẫn còn chưa biết người này rốt cuộc là ai, chỉ là nhìn thấy hắn đặt tay ở bên eo của Tô Đô Lang Quân rất thoải mái cũng không thấy cậu có phản ứng gì:

“Nếu đã biết đắc tội vậy còn không mau thành tâm hối lỗi, nói cho chú em biết, người này tôi nhắm trúng rồi”

Hoàng Thế Vinh cười lạnh, cố tình kéo Tô Đồ Lang Quân sát lại gần mình hơn một chút:

“Phải không, cũng phải nói với Hoắc tam thiếu một câu rằng em ấy cùng tôi sớm đã đính hôn rồi. Hoắc tam thiếu cũng để ý em ấy, xem ra ánh mắt của tôi cũng tinh tường, chỉ là người mà Hoàng Thế Vinh tôi đã nhận định thì có chết cũng sẽ không nhường cho ai“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.