Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Dạ đột nhiên cảm thấy mắc tè liền mắt nhắm mắt mở rời giường, lúc xì xì xong quay trở về thì phát hiện ra bên cạnh đầu giường có đặt một tờ giấy. Tiểu Dạ vẫn còn buồn ngủ, cầm tờ giấy kia lên xem thử, tuy rằng hiện tại nó vẫn đọc được rất ít chữ nhưng mà chữ Hoàng Thế Vinh bên dưới kia thì lại rất quen thuộc, thế cho nên vừa xác định lại được rằng mình đọc không nhầm thì quay sang gọi em trai dạy:
“Tiểu Dực, Tiểu Dực, mau dậy đi, ba lớn đến”
Tiểu Dực luôn là một đứa nhỏ điềm tĩnh, hiện tại nghe thấy anh trai nói ba lớn đến cũng phải tỉnh ngủ hẳn, nhanh chóng ngồi bật dậy nhìn xung quanh phòng:
“Tiểu Dạ, ba lớn ở đâu?”
Tiểu Dạ đưa cho Tiểu Dực bức thư kia, Tiểu Dực học giỏi như vậy nhất định sẽ không giống như nó, cả bức thư chỉ đọc hiểu được mỗi chữ Hoàng Thế Vinh:
“Đây này, Tiểu Dực nhìn đi, nhìn xem ba lớn viết cái gì?”
Tiểu Dực cầm lấy bức thư, nghiêm túc chăm chú nhìn xuống. Tiểu Dạ ở bên cạnh còn liên tục chỉ vào ba chữ cuối của bức thư nói là chữ Hoàng Thế Vinh:
“Chỗ này, tên của ba lớn, mau nhìn xem ba lớn viết cái gì ở đây đi”
Tiểu Dực yên tĩnh gật đầu, dáng vẻ giống như ông cụ non bắt đầu chỉ vào những chữ mà mình biết:
“Hai chữ này là tên của chúng ta, Tiểu Dạ, Tiểu Dực... Chỗ này viết chữ yêu... Chỗ này... không đến nữa...”
Tiểu Dạ nghe vậy hử một tiếng, có chút gấp rút hỏi:
“Không đến nữa? Không đến nữa là sao? Ba lớn viết sao lại không đến nữa?”
Tiểu Dực cũng vô cùng tập trung mà xem xét, thậm chí trên trán còn lấm tấm tầng mô hôi mỏng, tập trung cao độ vô cùng, kết quả vẫn không đọc được:
“Không biết, Tiểu Dực chỉ đọc được có thế thôi”
Tiểu Dạ nhìn Tiểu Dực, lại cố chấp dành lại bức thư kia muốn tự đọc, nhưng mà căn bản đọc không vào, xem đi xem lại vẫn là chỉ đọc được đúng có 3 chữ Hoàng Thế Vinh mà thôi.
Tiểu Dực nhanh trí nghĩ ra cách nói:
“Hay là mang bức thư đến cho ba nhỏ xem, ba nhỏ có thể đọc”
Tiểu Dạ gật đầu, đạp tung chăn đi xuống giường, ngay cả dép đi trong nhà cũng không chịu đi, đã kéo theo Tiểu Dực đi đến phòng của Tô Đồ Lang Quân rồi.
Tô Đồ Lang Quân lúc này vừa tắm xong, hiện tại đang ngồi sấy tóc, hai đứa nhỏ đột nhiên sáng sớm kéo nhau đến phòng cậu cũng khiến cho cậu bất ngờ không thôi, bình thường đều là cậu chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi mới sang phòng hai đứa nhóc này gọi bọn chúng rời giường.
Tiếng máy sấy tóc phát ra hơi lớn nhưng không át đi được tiếng nói hấp tấp gấp gáp kia của Tiểu Dạ, cậu tạm thời tắt máy sấy tóc, bỏ nó qua một bên, lại nhìn thấy trong tay Tiểu Dạ đang cầm bức thư ngày hôm qua Hoàng Thế Vinh viết, còn Tiểu Dực yên tĩnh đứng ở một bên tập trung chú ý.
“Ba nhỏ, hôm qua ba lớn có đến đây sao?” Tiểu Dạ hỏi
Tô Đồ Lang Quân gật đầu:
“Có đến, nhưng mà hai con heo sữa tụi con ngủ say quá, có gọi như thế nào cũng không chịu tỉnh”
Tiểu Dực nghe thấy vậy thì a lên một tiếng khe khẽ, biểu hiện cho việc nó thật tiếc nuối cơ hội gặp mặt ba lớn này.
Tiểu Dạ cũng nuối tiếc không kém, nhưng rất nhanh liền mang bức thư trong tay ra đưa cho Tô Đồ Lang Quân:
“Con nhìn thấy cái này ở trong phòng, là ba lớn viết, Tiểu Dực chỉ đọc được vài chữ thôi, còn đọc ra được ba lớn nói không đến nữa, ba đọc giúp con và Tiểu Dực có được không?”
Tô Đồ Lang Quân đưa tay cầm lấy bức thư kia, vừa hay cậu cũng muốn xem xem người đàn ông này lần đầu tiên viết thư sẽ viết những gì:
“Để ba xem”
Tô Đồ Lang Quân nhìn lướt qua một lượt trước, trong thư cũng không viết quá nhiều, chỉ đơn giản 5 dòng, ngắn gọn xúc tích, nét chữ cứng cáp hơi khó nhìn, chẳng trách Tiểu Dực lại đọc nhầm thành không đến nữa:
“Trong thư viết gửi tiểu tăng động và tiểu thiên tài, ba thời gian này không đến chỗ các con được bởi vì ba đang bận giải quyết một số chuyện, nhưng ba rất nhớ hai con, đợi qua vài ngày nữa ba xe đến đón Tiểu Dạ và Tiểu Dực cùng ba nhỏ về nhà. Thời gian này hai đứa phải ngoan ngoãn học tập, không được nghịch ngợm, lúc ba đến đón sẽ có quà. Ký tên, ba lớn Hoàng Thế Vinh!”
Tiểu Dực và Tiểu Dạ nghe xong liền nhìn nhau thở nhẹ một hơi, ngay cả động tác cũng phát ra cùng một lúc khiến cho Tô Đồ Lang Quân cũng phải buồn cười, mang bức thư trả lại cho hai đứa:
“Ba lớn của các con là bận việc nên thời gian này không tới được, chứ không phải sẽ vĩnh viễn không đến nữa, đã yên tâm hay chưa?”
Tiểu Dạ gật đầu, đưa tay lấy lại bức thư kia trở về. Tiểu Dực cười cười lễ phép nói:
“Cảm ơn ba nhỏ“.
- --
Lại nói đến Hoàng Thế Vinh ở bên này, sau khi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cùng Hồ Điển, ông ta sớm đã cho người đến mai phục sẵn xung quanh, chỉ cần Hoàng Thế Minh xuất hiện nhất định sẽ không thoát được.
Hoàng Mộng Đình từ sáng sớm đã đến nhà của Hoàng Thế Vinh, dáng vẻ lo lắng hỏi hắn về chuyện của Hoàng Thế Minh, nói hắn nhất định phải giúp ông ta, còn nói hắn đừng báo cảnh sát.
Hoàng Thế Vinh không nói gì, tuy rằng người trước mặt này ngu ngốc đến đáng thương, bị lợi dụng cũng không biết, nhưng mà Hoàng Thế Minh cũng không phải người hiền lành, nếu như hắn không vô tình giải quyết một lần, nhất định sẽ để lại hậu quả lớn sau này.
“Chú Hoàng có gọi cho cô nữa hay không?”
Hoàng Mộng Đình lắc đầu:
“Không gọi nữa, nhưng tôi cảm thấy bản thân rất bất an, giống như sắp xảy ra chuyện gì đó”
Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt đáp lời:
“Nếu chú Hoàng có gọi, cô cứ bình tĩnh đối đáp, nói sẽ đến là được, đừng nói quá nhiều, tránh bị chú ấy nghi ngờ”
Hoàng Mộng Đình gật đầu:
“Được, hy vọng ba tôi nghe lời khuyên của cậu”
Trước giờ hẹn 15 phút, Hoàng Thế Minh quả nhiên gọi điện cho Hoàng Mộng Đình, lúc ấy cô đang ngồi trên xe cùng Hoàng Thế Vinh đi đến điểm gặp mặt. Hoàng Mộng Đình mở loa ngoài, để cho Hoàng Thế Vinh nghe thấy.
“Ba”
Hoàng Thế Minh ở bên này trầm giọng hỏi:
“Con đã quyết định chưa, có muốn đi cùng ba hay không?”
Hoàng Mộng Đình nhìn qua chỗ Hoàng Thế Vinh một chút rồi đáp:
“Con suy nghĩ kỹ rồi, con đang trên đường đến”
Hoàng Thế Minh ở bên này cười lớn:
“Được, nhưng mà địa điểm sẽ thay đổi, con đến xưởng kim khí Đại Lê đi, ba sẽ ở đó đợi con”
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, xưởng kim khí Đại Lê cách khu vực cũ hơn chục cây số, hơn nữa cũng ngược đường nhau, Hoàng Thế Minh đúng là rất cảnh giác, chắc hẳn ông ta sợ Hoàng Mộng Đình không chịu theo ông ta, sợ cô tiết lộ chỗ ở của ông ta nên mới thay đổi địa điểm như vậy.
Hoàng Mộng Đình đáp:
“Xưởng kim khí Đại Lê sao, nhưng mà bây giờ con sắp đến gần sông Hải rồi, lúc này quay lại sợ là quá giờ”
Hoàng Thế Minh trả lời:
“Yên tâm, ba sẽ đợi con đến”
Hoàng Mộng Đình tắt máy, quay sang bên cạnh nhìn Hoàng Thế Vinh:
“Ba tôi ở xưởng kim khí Đại Lê”
Hoàng Thế Vinh gật đầu, quay xe trở lại, nhân lúc đợi đèn đỏ liền nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hồ Điển: Hoàng Thế Minh đột nhiên muốn đổi địa điểm, ông ta đang ở xưởng kim khí Đại Lê.
Hoàng Thế Vinh cố tình lái xe đi đường lớn, lựa chọn những tuyến đường hay tắc nghẽn để đi, muốn kéo dài thời gian để cho người của Hồ Điển có thể đến nơi trước bọn họ:
“Hiện tại tắc đường, chỉ e sẽ đến đó hơi muộn, hay là cô gọi điện cho chú Hoàng nói chú ấy đợi một chút”
Hoàng Mộng Định trả lời:
“Ba tôi trước này đều liên lạc bằng điện thoại công cộng, tôi không gọi được cho ông ấy”
Hoàng Thế Vinh im lặng, kế hoạch đột nhiên thay đổi khiến cho hắn cũng bị bất ngờ, nếu như để cho Hoàng Thế Minh trốn ra nước ngoài sẽ càng khó bắt ông ta hơn, hy vọng nhóm người của Hồ Điển đến kịp.
Khi Hoàng Thế Vinh sắp tới xưởng kim khí Đại Lê liền nhận được tin nhắn của Hồ Điển: Đã bố trí người xong cả rồi, nhưng không thấy Hoàng Thế Minh.
Hoàng Thế Vinh đọc tin nhắn xong liền cố tình dừng xe cách địa điểm hẹn gặp mặt 5km. Hắn đưa cho Hoàng Mộng Đình một thiết bị nghe lén:
“Tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi, nếu như vào cùng cô thì chỉ sợ chú Hoàng sẽ không lộ diện. Một lát nữa nếu có người lạ mặt nói muốn đưa cô đi gặp chú Hoàng, bọn họ nói gì cô cũng đừng nghe, bằng mọi giá phải để chú Hoàng xuất hiện, đến khi ấy tôi mới có thể ra nói chuyện thuyết phục chú ấy”
Hoàng Mộng Đình lo lắng, dù sao nơi này hoang vắng như vậy, cô chưa từng đến những nơi như thế này:
“Cậu không vào cùng tôi sao?”
Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt đáp:
“Cô mang cái này vào, tôi ở chỗ này có thể nghe được cuộc nói chuyện của cô, nếu như xảy ra chuyện gì tôi sẽ xuất hiện”
Hoàng Mộng Đình trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường, tuy rằng Hoàng Thế Vinh vẫn đối với cô lạnh lùng như vậy, nhưng lời hắn nói ra đều vô cùng quan tâm đến sự an toàn của cô:
“Cảm ơn”
Hoàng Thế Vinh nhìn đồng hồ trên tay, đã gần 12 giờ liền hướng Hoàng Mộng Đình nói:
“Đến giờ giờ, cô đi đi, nhớ kỹ đừng để cho người nào phát hiện ra cô mang theo máy nghe lén trong người”
Hoàng Mộng Đình hít một hơi thật sâu, mở cửa xe bước xuống. Đây là một bãi đất trống nằm cách xa trung tâm thành phố, không có nhà dân, phía đối diện là đường cao tốc, cỏ cây xung quanh mọc cao um tùm. Hoàng Mộng Đình nhìn một lượt, thấy một nhà xưởng phía trước, cô bước về phía đó, lại thấy xa xa có một chiếc xe bảo mẫu màu đen cũ kỹ, có hai tên to con giống như lưu manh đang đứng đó nói chuyện.
Một tên lưu manh nhìn thấy có người khả nghi tới, ánh mắt không chút kiêng kỵ gì đánh giá Hoàng Mộng Đình một lượt từ trên xuống dưới, rồi lên tiếng trêu chọc:
“Cô em, đến tìm Hoàng lão gia sao?”
Hoàng Mộng Đình hơi lùi lại phía sau, muốn giữ khoảng cách với người này:
“Đúng vậy, ba tôi đâu?”
Tên lưu manh hất cằm, tiến về phía trước muốn kéo lấy tay của Hoàng Mộng Đình:
“Đi thôi, chúng tôi đưa cô em đến gặp ông ta”
Hoàng Mộng Đình luống cuống, từ trong túi xách lấy ra một con dao nhỏ đưa về phía trước:
“Anh đừng đến gần tôi, tôi sẽ không đi đâu cả, tôi muốn gặp ba tôi“.