Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 27: Chương 27: Thuốc ngủ




Tô Đồ Lang Quân rất đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế, đôi mắt của cậu đặc biệt lớn, con ngươi đen láy xinh đẹp rất có thần, chỉ cần chăm chú nhìn ai đó khẳng định sẽ khiến cho đối phương tự động cảm thấy trái tim đập thình thịch.

Cậu cao hơn một mét tám, chiều cao lý tưởng cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, đôi chân này thật sự có thể dùng hai từ hoàn mỹ để miêu tả, nó còn đẹp hơn cả của những nam người mẫu trên bìa tạp chí thời trang.

Thật ra bản thân cậu rất biết chăm sóc cơ thể, da thịt trên người nuột nà trơn bóng. Tô Đồ Lang Quân chăm sóc mọi thứ từ những điểm để cho người ngoài nhìn thấy như gương mặt cho đến những thứ sau lớp quần áo kia. Không có bất cứ một người nào biết điểm mạnh nhất trên cơ thể cậu chính là cặp mông này, nó không lớn dị thường nhưng vô cùng tròn trịa, mịn mịn màng màng, trắng trắng hồng hồng giống như một trái đào mọng nước. Cậu chăm sóc nó chỉ để cho người đàn ông chậm nhiệt nào đó thôi.

Tô Đồ Lang Quân có vòng eo thon nhỏ, trên vùng bụng bằng phẳng chỉ hơi lộ một chút phần cơ bắp mơ hồ khiến cho nó trở nên quyến rũ hơn. Đặc biệt phía sau lưng bên trên mông cậu có hai lõm sâu tròn nhỏ rất rõ ràng, chỉ cần mang cạp quần kéo xuống một chút có thể nhìn thấy được.

Không có gì quá nghi ngờ khi Tô Đồ Lang Quân lại đặc biệt quan tâm chăm sóc bản thân của mình nhiều như thế, từ nhỏ cậu đã được Tô Thành mang về nuôi dưỡng, chứng kiến hết tất cả những chăm sóc đặc biệt có điểm khó tin mà Tô Thành dành cho Đồ Du Du. Cậu chính là hình thành lên thói quen chăm sóc cơ thể này từ đó, dù sao yêu bản thân mình cũng không phải là thứ gì đó xấu xa.

Tô Đồ Lang Quân rất thông minh, biết nắm bắt được tất cả những điểm mạnh của mình, biết cách làm cho Hoàng Thế Vinh lao đao khốn đốn, lại biết cách giữ hắn bên cạnh không thể rời xa cậu được. Thật ra người lớn trong nhà ai cũng nhìn ra được thứ tình cảm này, bọn họ dĩ nhiên không phản đối, cũng không thúc ép, nói chung luôn giữ một thái độ không quá tập trung quan tâm đến. Cậu lại thích như vậy, cậu thích những chuyện của cậu không bị người khác chú ý, cậu không muốn bị phân tâm trong công cuộc yêu đương với Hoàng Thế Vinh này.

Hơi nước bốc lên mang theo mùi hương sữa tắm thơm ngọt, Tô Đồ Lang Quân đứng ở dưới vòi sen để từng tia nước ấm áp dội lên cơ thể mình, sau lớp bọt trắng kia làn da trắng hồng mịn mạng hiện lên rõ ràng hơn, cơ thể quyến rũ không một chút tì vết nào cũng xuất hiện. Tô Đồ Lang Quân thật sự rất đẹp, không có bất cứ từ ngữ nào có thể nói lên hết được vẻ đẹp này.

Tô Đồ Lang Quân lau người, chậm rãi mặc đồ vào người. Nếu như Hoàng Thế Vinh trong men rượu nhất định sẽ trở nên dũng cảm hơn khi tỉnh táo, hắn nhìn thấy bộ dạng này của cậu khẳng định sẽ nhào đến đè cậu dưới thân mình giày vò suốt đêm.

Mái tóc hơi dài ẩm ướt, cậu tùy tiện lau qua một chút khiến cho nó trở nên lộn xộn hơn nhưng lại rất có phong thái mị hoặc. Tô Đồ Lang Quân chải tóc vào nếp hay để tóc lộn xộn thì như nào cũng vẫn hoàn mỹ xinh đẹp như nhau.

Hoàng Thế Vinh ngồi ngoài phòng khách thấp thỏm giống như chú rể trong đám cưới đợi cô dâu bước ra vậy. Trong lòng hắn lúc này rất loạn, vừa muốn ngắm dáng vẻ mát mẻ của cậu, vừa lại không. Hắn phát hiện ra bản thân hắn có chứng yêu thích đôi chân cậu từ trung học năm đó, chỉ cần có cơ hội đều sẽ muốn nhìn lâu nhưng lại rất ít khi được nhìn nó một cách trần trụi mà chỉ có thể thông qua lớp quần dài. Hắn nghĩ bản thân mình có phải biến thái rồi hay không, tại vì sao luôn xuất hiện tà niệm với Tô Đồ Lang Quân, nếu như chỉ đơn thuần là yêu thầm cậu còn có thể tha thứ nhưng vấn đề tà niệm này quả thật rất nghiêm trọng.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra rồi, đôi chân thon dài kia cũng đã xuất hiện. Hoàng Thế Vinh quả nhiên biến ngốc, ánh mắt cũng quên mất tiết chế nhìn chằm chằm người ta, yết hầu theo đó có điểm trơn trượt di chuyển lên xuống. Tô Đồ Lang Quân cố ý không phát hiện ra điều này bình thản nói:

“Tiểu Vinh, mấy giờ rồi?”

Hoàng Thế Vinh vội cúp mắt nhìn xuống dưới đất đáp:

“Hơn tám rưỡi rồi”

Tô Đồ Lang Quân tiến về phòng bếp, ý vị xâu xa khẽ hỏi một câu:

“Cậu đói chưa?”

Hoàng Thế Vinh cố gắng tập trung vào màn hình ti vi phía trước, nhưng ánh mắt lại không nghe sự điều khiến não bộ của hắn cứ nhìn về phía người đang đứng loay hoay trong bếp kia:

“Đói rồi” Thật sự là bị bỏ đỏi mấy năm nay rồi.

Cháo đã chín, mùi hương thơm phức lan tỏa ra bên ngoài phòng khách, màu sắc tô cháo cũng cho ra hiệu ứng ngon miệng. Tô Đồ Lang Quân múc cháo ra hai chiếc bát tô, một bát múc nhiều một chút, một bát lại múc ít một chút. Bát nhiều cháo, nhiều thịt gà và nhiều hành là cho Hoàng Thế Vinh, người ta nói căng da bụng thì chùng da mắt, cậu muốn hắn đêm nay ngủ say một chút.

Tô Đồ Lang Quân mang hai bát cháo ra ngoài bàn ăn, Hoàng Thế Vinh theo đó cũng nhanh chóng đi đến kéo ghế ngồi xuống.

“Tiểu Vinh, cháo gà phải có thêm hành lá mới đủ vị được, dù sao hành lá cũng rất tốt cho sức khỏe cậu nói có đúng không?”

Hoàng Thế Vinh bị mờ mắt rồi, Tô Đồ Lang Quân xinh đẹp ngọt ngào như vậy cho nên cậu nói cái gì cũng đều đúng cả:

“Ừ”

Tô Đồ Lang Quân nhìn Hoàng Thế Vinh mỉm cười:

“Cậu ăn thử đi, xem tay nghề của tớ có được không?”

Bát cháo gà có màu vàng bắt mắt, bên trên có rất nhiều thịt gà được xé nhỏ cùng một chút hành lá màu xanh mơn mởn, không nói đến mùi hương thơm ngào ngạt kia mà hiệu ứng màu sắc cũng đủ làm kích thích vị giác của hắn rồi.

Thìa cháo đầu tiên đưa vào trong miệng, Hoàng Thế Vinh quả thật bất ngờ đến độ mở lớn hai mắt, vị ngon ngọt của gà vẫn còn giữ được nguyên vẹn, lại thêm mùi thơm của gạo, nêm nếm rất vừa ăn, không mặn không nhạt, ăn một miếng liền nhớ nhung giống như chủ nhân của nó vậy:

“Ngon lắm Quân Quân, cậu ở nhà chưa nấu ăn bao giờ đúng không?”

Tô Đồ Lang Quân cúi đầu chậm rãi múc một thìa cháo đưa lên miệng của mình thổi qua:

“Đúng vậy Tiểu Vinh, món ăn tớ nấu đầu tiên cậu là người thưởng thức đấy, cho nên hôm nay cậu phải ăn hết biết chưa”

Hoàng Thế Vinh nghe thấy mình là người đầu tiên được ăn món của Tô Đồ Lang Quân nấu trong lòng liền phấn khích không thôi, cái đầu liên tục gật xuống:

“Ngon thật, ngày mai lại được ăn thì tốt”

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười:

“Không thể mỗi ngày đều ăn cháo gà được, ngày mai tớ sẽ nấu món khác mới có thể đảm bảo dinh dưỡng chứ”

Hoàng Thế Vinh nghe ra được từ giờ trở đi việc nấu ăn sẽ là do Tô Đồ Lang Quân phụ trách, ngày nào cũng sẽ được ăn món ngon từ cậu khiến cho cái bụng này của hắn cũng muốn kích động theo rồi.

Ăn xong Hoàng Thế Vinh phụ giúp Tô Đồ Lang Quân rửa bát, lúc đứng ở bên cạnh cậu, trên người cậu có hương thơm của sữa tắm khiến cho hắn bắt đầu cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.

Hắn kiếm cớ đi lấy nước uống, đứng ở bên cạnh tủ lạnh quan sát cậu từ phía sau lưng. Tô Đồ Lang Quân cho dù có nhìn mặt trước hay mặt sau, bên trái hay bên phải cũng sẽ không có góc chết. Đôi chân kia thật sự quá đỗi hoàn hảo, chính là đôi chân đẹp nhất từ trước đến nay mà hắn thấy, cho dù đàn ông hay phụ nữ, bất cứ người nào cũng không có đôi chân đẹp giống như Tô Đồ Lang Quân cả.

Hoàng Thế Vinh uống một ngụm nước mát, tuy rằng lần này không bị chảy máu mũi nhưng vật nam tính của hắn lại bắt đầu có phản ứng dựng thẳng sau lớp quần kia. Hắn vội vã xoay người trốn vào trong phòng tắm, ở bên trong chốt cửa khổ tâm khắc chế dục vọng, sau này dù có như thế nào cũng nhất định sẽ không lấy quần ngắn cho cậu mặc nữa.

Tô Đồ Lang Quân đương nhiên là cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Hoàng Thế Vinh đang rửa bát đột nhiên kiếm cớ đi uống nước, sau đó thì trốn vào trong phòng tắm không chịu ra. Cậu khẽ mỉm cười chậm rãi rửa bát đũa,làm xong xuôi mọi việc cũng phải mười giờ đêm rồi.

Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trên giường xem điện thoại, Hoàng Thế Vinh có chút ỉu xìu bước vào phòng ngủ, hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc. Tô Đồ Lang Quân thấy thế liền hỏi:

“Sao thế?”

Hoàng Thế Vinh hết cách rồi, hắn tự mang đá đè chân của mình, không thể nào tự nhiên nói Tô Đồ Lang Quân đi thay quần đi, cậu thông minh như vậy nhất định sẽ đoán ra được chuyện. Căn nhà này cũng chỉ có một phòng ngủ mà thôi, nếu tự nhiên hắn nói muốn ngủ phòng khách thì không được đúng cho lắm, nhưng nếu ngủ cạnh cậu khẳng định sẽ không ngủ được cho nên hắn chỉ còn cách tạm thời uống thuốc ngủ mà thôi:

“Không có gì, chỉ là thuốc ngủ mà thôi, tớ muốn ngủ ngon hơn đấy mà”

Tô Đồ Lang Quân nhíu mày:

“Cậu uống thứ này lâu chưa?”

Hoàng Thế Vinh đáp:

“Hôm nay lần đầu tiên uống, bởi vì hơi mệt nên mới muốn ngủ sâu thôi, cậu không cần lo đâu”

Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng.

Tô Đồ Lang Quân biết chuyện Tô Thành theo đuổi Đồ Du Du ra sao, chính là mỗi ngày đều lén cho Đồ Du Du dùng chút thuốc ngủ rồi tới bên cạnh xàm sỡ cậu. Tô Đồ Lang Quân quả thật không ngờ chuyện này lại có thể tiếp diễn tại thời của cậu, hơn nữa Hoàng Thế Vinh là tự chủ động uống thuốc ngủ không phải do cậu lừa uống.

Đêm hôm ấy, đèn trong phòng đã tắt, người bên cạnh bắt đầu có những nhịp thở đều đặn, thuốc ngủ cũng đã phát huy công dụng triệt để. Tô Đồ Lang Quân đưa tay chạm vào gương mặt Hoàng Thế Vinh, đôi môi mềm mại tiến tới môi của hắn, bởi vì hôm nay cậu biết hắn sẽ không tỉnh lại cho nên lớn mật đưa đầu lưỡi tách mở khoang miệng kia tiến vào bên trong đó.

Tô Đồ Lang Quân vòng tay ôm lấy eo của Hoàng Thế Vinh, môi lưỡi dây dưa có chút nồng nhiệt, đây là nụ hôn đầu tiên mà cậu lớn mật như vậy, nụ hôn này khiến cho thần trí cậu trống rỗng đê mê, từng hơi thở cũng giống như hòa quện vào làm một.

Chẳng biết cậu đã hôn hắn trong bao lâu, đến khi rời ra vẫn thật sự rất luyến tiếc:

“Tiểu Vinh, cậu yêu tớ có đúng không?”

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi kéo bàn tay của Hoàng Thế Vinh tiến vào bên trong áo của mình, để đôi tay đó chạm trên ngực cậu, chẳng biết là do phản ứng tự nhiên hay là do Hoàng Thế Vinh vẫn luôn mờ ám mà lúc này bàn tay kia còn hơi cử động một chút xoa nhẹ trước ngực cậu.

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, cậu không ngăn cản hắn, trong bóng đêm chỉ quát nhỏ một câu:

“Lúc ngủ cũng rất biết tận dụng“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.